Vô Địch Kiếm Vực

Chương 417: Chương 417: Ngươi tới cắn ta đi? (2)




Cuối cùng Lý Tư nói:

- Vì sự an toàn của chu vị, mong các vị đừng ra khỏi đế đô, phải biết rằng Thanh Vân Bảng khóa trước có rất nhiều huyền giả biến mất không rõ nguyên nhân. Cho nên các vị cố gắng đừng ra khỏi đế đô, chỉ cần ở bên trong đế đô, Đại Tần ta có thể bảo đảm an toàn cho các vị, nhưng nếu như ra khỏi đế đô thì Đại Tần ta chỉ có thể thương mà không giúp được gì!

Lý Tư nói xong liền động thân hình, biến mất ngay tại chỗ.

Thấy Lý Tư rời đi, một vài huyền giả trên đài luận võ cũng khẽ động mình một cái lao xuống dưới đài luận võ, đối với bọn họ thì bọn họ không muốn lãng phí một chút thời gian tu luyện nào.

Trên đài luận võ, Tần Du Nhiên nhìn Lâm Tu Nhiên, nói:

- Mối sỉ nhục ngày hôm qua, ngày mai ta sẽ khiến ngươi phải dùng tính mạng để trả.

Hôm qua bị trọng thương trước mắt Lâm Tu Nhiên, điều này đối với hắn chính là một sự sỉ nhục to lớn không thể nghi ngờ, mà muốn gột rửa mối nhục này, chỉ có ngày mai dùng tính mạng Lâm Tu Nhiên để gột rửa!

Tần Du Nhiên nói xong không đợi Lâm Tu Nhiên trả lời đã nhảy xuống đáp trên đất, sau đó biến mất trong tầm mắt mọi người chỉ với vài cú nhảy.

Nhìn nơi Tần Du Nhiên biến mất, Lâm Tu Nhiên cười lạnh một tiếng, bỗng dưng như nghĩ tới điều gì, Lâm Tu Nhiên quay đầu nhìn về phía Dương Diệp đang đi xuống khỏi đài luận võ:

- Đứng lại!

Nhưng Dương Diệp không hề dừng bước, trực tiếp đi xuống phía dưới.

Thấy vậy ánh mắt Lâm Tu Nhiên đột nhiên lạnh lại, khẽ động mình một cái đi tới trước mặt Dương Diệp, cản trở lối đi của Dương Diệp sau đó lạnh lùng nói:

- Bảo ngươi đứng lại không có ý gì khác, chỉ là muốn xem thử người đã đạt được tầng thứ hai mươi hai của tháp kiếm nô trông như thế nào, có điều đáng tiếc, ta có chút thất vọng!

Dương Diệp nhìn thoáng qua Lâm Tu Nhiên, sau đó nói:

- Nói xong chưa?

Lâm Tu Nhiên nheo hai mắt lại, sát ý trong mắt chợt lóe lên, nói:

- Xem ra ngươi còn kiêu ngạo hơn cả Tần Du Nhiên kia, kết cục sau sự kiêu ngạo của hắn chắc ngươi cũng đã thấy, hắn có Huyền Giáp Địa cấp trung phẩm, ta nghĩ chắc ngươi không có chứ!

Dương Diệp trầm ngâm một chút, sau đó nói:

- Thực ra ta rất ngạc nhiên, có vẻ như chúng ta chưa từng gặp mặt? Vì sao ngươi lại nhằm vào ta như vậy?

Lâm Tu Nhiên cười lạnh, nói:

- Xem ra ngươi vẫn chưa biết thân phận thật của ta, sư phụ ta là Túy đạo nhân, tương lai của Kiếm Tông sẽ do ta gánh vác chứ không phải ngươi, hiểu chưa?

Dương Diệp đã hiểu ra, chẳng trách kiếm kỹ của đối phương sắc bén như vậy, hóa ra là đồ đệ của Túy đạo nhân, chỉ có điều nếu là đồ đệ của Túy đạo nhân thì vì sao lần này hắn ta không đại diện Kiếm Tông tham gia Thanh Vân Bảng chứ? Lắc đầu, Dương Diệp không suy nghĩ những thứ này nữa, những thứ này chẳng có quan hệ gì với Dương Diệp hắn, người trước mắt này muốn gánh vác tương lai của Kiếm Tông cũng chẳng liên quan gì tới hắn.

Dương Diệp nói:

- Ngươi muốn gánh vác tương lai của Kiếm Tông vậy thì ngươi cứ gánh vác đi, ngươi yên tâm, ta không có ý muốn tranh giành với ngươi.

- Nhưng ta thấy ngươi rất khó chịu!

Lâm Tu Nhiên đột nhiên lạnh lùng nói.

Dương Diệp nghe vậy thì đột nhiên cảm thấy buồn cười, sau đó nói:

- Ngươi tới cắn ta đi?

Hai mắt Lâm Tu Nhiên híp lại, kiếm sắt màu đen trong tay phát ra một tiếng kiếm rung, nhưng đúng lúc này Ngọc Hoành và Tô Thanh Thi đột nhiên xuất hiện giữa hai người.

Thấy hai người sắp ra tay, Ngọc Hoành nhướng mày liếc nhìn Dương Diệp, sau đó nói:

- Dương Diệp, ngươi đã từng là đệ tử ngoại môn của Kiếm Tông ta, theo vai vế mà bói ngươi nên gọi Tu Nhiên một tiếng sư thúc!

Nghe vậy Dương Diệp lắc đầu nói:

- Ngọc tiền bối, ông cũng nói rồi, đó là đã từng, hôm nay ta đã không còn là đệ tử của Kiếm Tông. Còn nữa, nếu không muốn đệ tử tương lai phải khiêng cờ lớn của Kiếm Tông chết sớm, vậy tốt nhất khuyên hắn ta khiêm tốn một chút.

Dương Diệp nói xong liền gật đầu với Tô Thanh Thi, sau đó không đứng lại nữa, đi xuống đài luận võ!

Trên đài luận võ, Lâm Tu Nhiên nhìn bóng lưng Dương Diệp, sát ý trong mắt không hề che giấu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.