Sau khi rời khỏi quảng trường hoàng cung, Dương Diệp đi tới Tiên Khách Cư, nhưng điều khiến Dương Diệp kinh ngạc là Tiên Khách Cư lại đóng cửa! Hỏi thăm một vài cửa hàng xung quanh Tiên Khách Cư Dương Diệp mới biết, thì ra trước khi hắn tiến vào dãy núi Thanh Vân, Tiên Khách Cư đột nhiên đóng cửa, sau đó tất cả đồ đạc bên trong giống như bốc khói khỏi thế gian vậy!
Nhìn Tiên Khách Cư đóng chặt cửa trước mắt, Dương Diệp trầm mặc, phương thức liên lạc duy nhất giữa hắn và Tần Tịch Nguyệt chính là Tiên Khách Cư, bây giờ Tiên Khách Cư đóng cửa, hắn phải liên lạc với Tần Tịch Nguyệt kiểu gì? Đương nhiên sâu trong lòng hắn còn có chuyện khác lo lắng hơn, đó chính là tại sao Tiên Khách Cư lại đóng cửa?
Là Tần Tịch Nguyệt muốn cắt đứt quan hệ với hắn, hay là Tần Tịch Nguyệt gặp khó khăn gì cho nên mới đóng cửa, cắt đứt liên lạc với hắn?
Tuy giữa hắn và Tần Tịch Nguyệt có chút mập mờ nhưng hắn biết, quan hệ giữa bọn họ đa phần là vì quyền lợi, có thể Tần Tịch Nguyệt có chút hảo cảm với hắn, nhưng nếu nói yêu Dương Diệp hắn thì hắn không tin lắm. Nữ nhân lớn lên trong hoàng cung giống như Tần Tịch Nguyệt, tuyệt đối không thể nào dễ dàng thích một người được!
Một lúc Dương Diệp lắc đầu xoay người rời khỏi Tiên Khách Cư. Đối với hắn bây giờ quan trọng nhất là Thanh Vân Bảng, còn về chuyện của Tần Tịch Nguyệt hắn chỉ có thể tạm thời gạt qua một bên. Bởi vì nếu hắn chết trong trận thi đấu, vậy thì những thứ này đều không có ý nghĩa gì. Cho nên bây giờ quan trọng là hắn phải làm sao để giành được vị trí số một Thanh Vân Bảng, đồng thời sống sót!
Sau khi rời khỏi Tiên Khách Cư, Dương Diệp đi thong dong không có mục đích trên đường phố, bởi vì lúc này hắn sầu khổ phát hiện ra, có vẻ như hắn là người cô đơn.
Đệ tử Kiếm Tông? Hắn không phải! Đệ tử của công hội Phù Văn Sư? Hắn cũng không phải. Bây giờ Tiên Khách Cư cũng đóng cửa, ngay cả một nơi ghé chân Dương Diệp hắn cũng không có!
Khóe miệng Dương Diệp cong lên tự giễu, sau đó tiếp tục đi lang thang về phía trước đường phố không có mục đích.
Mà đúng lúc này Dương Diệp đột nhiên dừng bước nhìn về phía trước, chỉ thấy Tô Thanh Thi xuất hiện ở đó tự lúc nào. Nhìn thấy Tô Thanh Thi, gương mặt Dương Diệp tỏa ra một nụ cười, cho dù thế nào cuối cùng người trước mắt vẫn không quên hắn, điều này đối với hắn đã là đủ rồi!
Tô Thanh Thi nhìn Dương Diệp, trong mắt lóe lên thần sắc phức tạp, đối với nam tử trước mắt này, nàng đặt tay lên ngực tự hỏi, mình thích hắn sao? Có hoặc là không? Nàng đã từng hỏi mình vô số lần như vậy, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có một đáp án, hoặc là nói, trước sau gì nàng vẫn không muốn đối mặt với suy nghĩ chân thật nhất từ sâu trong lòng mình!
Khẽ lắc đầu, Tô Thanh Thi mở miệng nói:
- Sao không về Kiếm Tông?
Dương Diệp mỉm cười, nói:
- Cô cũng không phải không biết quan hệ giữa ta và Kiếm Tông, quay về Kiếm Tông sẽ chỉ khiến ta và người của Kiếm Tông trở nên ngại ngùng, cho nên không về thì tốt hơn.
Tô Thanh Thi im lặng một lát lại nói:
- Tình cảnh hôm nay của huynh rất nguy hiểm, nếu có thể, ngày mai hãy từ bỏ vị trí số một Thanh Vân Bảng, được không?
Dương Diệp lắc đầu, nói:
- Ta biết cho dù là Nguyên Môn hay là Bách Hoa cung và cả Tần Du Nhiên của đế quốc Đại Tần, thậm chí là Lâm Tu Nhiên của Kiếm Tông cũng đều muốn giết ta, nhưng không có cách nào cả, vị trí số một Thanh Vân Bảng ta nhất định phải có được, cho dù là vì vậy mà có thể phải trả giá bằng cả mạng sống!
Tô Thanh Thi khẽ lắc đầu, sau đó nói:
- Nếu huynh giành được vị trí số một Thanh Vân Bảng, Nguyên Môn và Bách Hoa cung sẽ không để huynh sống trên cõi đời này!
Dương Diệp gật đầu, nói:
- Ta biết, nhưng ta vẫn phải tranh vị trí số một đó, bởi vì nếu không được vị trí số một thì ta sẽ thật sự mười phần chết không phần sống, nếu giành được vị trí số một vậy thì Dương Diệp ta lại có giá trị một lần nữa, đến lúc đó đế quốc Đại Tần, còn cả công hội Phù Văn Sư, thậm chí là Kiếm Tông cũng sẽ xem trọng ta, không phải sao?
Thực ra Dương Diệp vẫn luôn hiểu rằng hắn đã dấn thân vào chỗ chết, Nguyên Môn và Bách Hoa cung muốn giết hắn, đây đã không phải là bí mật gì, nếu không phải lúc này là Thanh Vân Bảng, hắn đã không phải là người của công hội Phù Văn Sư thì có lẽ không biết hắn đã chết ở đâu tự đời nào. Nếu muốn trừ bỏ thế chết này, theo như hắn nói thì chỉ có thể khiến cho những thế lực này nhận thức được giá trị của hắn một lần nữa!
Chỉ cần hắn giành được vị trí số một Thanh Vân Bảng, hắn tin khi đó Kiếm Tông và đế quốc Đại Tần, thậm chí cả công hội Phù Văn Sư cũng sẽ ra mặt bảo vệ hắn. Hiện thực chính là tàn khốc như vậy, kẻ không có giá trị chỉ có thể bị bỏ rơi, nhưng người có giá trị thì sẽ có vô số người đến chăm sóc.
Tô Thanh Thơ lại trầm mặc. Nàng thừa nhận Dương Diệp nói có lý, hôm nay quả thật Dương Diệp đã nằm trong thế cục chết, nếu hắn không thể chứng minh giá trị của mình, Túy đạo nhân của Kiếm Tông sẽ không ra mặt bảo vệ hắn, công hội Phù Văn Sư cũng sẽ không ra mặt bảo vệ hắn, mà đế quốc Đại Tần, đương nhiên đế quốc Đại Tần cũng sẽ không vì một kẻ không có giá trị mà trở mặt với Nguyên Môn và Bách Hoa cung!
Như Dương Diệp nói, bây giờ Dương Diệp chỉ có thể cố tìm đường sống trong chỗ chết mới có thể có một chút hy vọng sống!
Khẽ thở dài, Tô Thanh Thi nói: