Ngay khi chân của Tu Ngôn cách bụng của Thanh Hồng chưa tới nửa trượng, đột nhiên ở cửa thành xuất hiện tiếng kiếm ngâm vang vọng, sau đó, một đạo kiếm khí óng ánh xé gió chém thẳng vào lưng Tu Ngôn.
Kiếm khí màu vàng óng kia nhanh như chớp giật, sắc mặt Tu Ngôn thay đổi, nếu chân của hắn tiếp tục phá hư đan điền của Thanh Hồng, hắn sẽ bị đạo kiếm khí kia chém thẳng vào lưng. Hắn sẽ không hi sinh chính mình mà phá hư đan điền của nữ tử trước mặt, bởi vì hắn cảm thấy không đáng.
Tu Ngôn thu chân, chân vừa đạp xuống đất đã mượn lực lách người sang bên cạnh một trượng, sau đó nhìn về phía xa xa, hắn muốn nhìn một chút, rốt cuộc là ai ra tay với hộ vệ đội của Đại Tần đế quốc!
Không chỉ Tu Ngôn, người ở cửa thành và trong thành cũng muốn nhìn một chút là ai dám ra tay với hộ vệ đội của Đại Tần đế quốc!
Đối với người ra tay với hộ vệ đội hoàng gia Đại Tần đế quốc, việc này tương đương gây hấn với Đại Tần đế quốc, cho dù là đệ tử Nguyên Môn cũng không dám!
Vào lúc kiếm khí màu vàng óng xuất hiện, Hoàng thống lĩnh cũng biến sắc, sau đó sắc mặt trầm xuống, hắn vung tay phải lên, những đội viên hộ vệ phía sau đều rút trường thương ra, bày trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Dám ở ra tay với hộ vệ đội hoàng gia của Đại Tần đế quốc, người này không phải siêu cấp ngu ngốc thì chính là siêu cấp trâu bò, nếu như là người sau, hắn cũng phỉa đối đãi thận trọng!
Trong ánh mắt của mọi người, bóng người Dương Diệp xuất hiện, Dương Diệp không nhìn ánh mắt của mọi người, hắn bước nhanh tới bên cạnh Thanh Hồng, liếc mắt nhìn Tiểu Hắc và Man Tử đã ngất đi, sau đó lại nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Thanh Hồng, áy náy nói:
- Xin lỗi, ta tới chậm rồi!
Thanh Hồng lắc lắc đầu, sau đó nhào vào trong lồng ngực Dương Diệp, nàng ôm Dương Diệp, không nói gì.
- Ngươi là đệ tử Kiếm tông?
Vào lúc này, Tu Ngôn trầm giọng nói.
Nghe vậy, Dương Diệp nhẹ nhàng đẩy Thanh Hồng ra, đưa tay xoa xoa từng giọt nước mắt óng ánh trên mặt Thanh Hồng, nói:
- Nhìn đi, ta thề sẽ đòi lại công đạo cho các ngươi!
Nói xong, Dương Diệp xoay người, đột nhiên chân phải đạp xuống, thân hình hắn lướt nhanh về phía Tu Ngôn, cùng lúc đó, huyền khí trong cơ thể điên cuồng tràn vào hai chân, Tật Phong ngoa và Tật Phong bộ đồng thời mở ra. Lúc này Dương Diệp đã gia tăng tốc độ lên đỉnh cao, giữa trường ngoại trừ số ít mấy người ra, những người khác căn bản không nhìn thấy bản thể của hắn.
Dương Diệp không hỏi đã xảy ra chuyện gì, bởi vì việc này đã không còn ý nghĩa, hắn cũng sẽ không hỏi ai đúng ai sai, bởi vì như vậy căn bản không trọng yếu! Dương Diệp hắn bênh người thân không cần đạo lý.
Dương Diệp đột nhiên động thủ, tất cả mọi người có mặt ở đây đều ngây người, ông trời ơi, những người kia chính là hộ vệ đội hoàng gia của Đại Tần đế quốc đấy, đệ tử Kiếm tông lúc nào đã không đặt Đại Tần đế quốc vào trong mắt?
Tu Ngôn cũng sững sờ, hắn cũng không nghĩ tới đệ tử Kiếm tông trước mặt lại trực tiếp động thủ, cũng không nói bất cứ lời nào. Sau khi ngjac nhiên qua đi, Tu Ngôn tức giận không kiềm được, nếu như đối phương là đệ tử Nguyên Môn, như vậy hắn còn có thể hơi kiêng kỵ. Nếu đối phương là đệ tử Kiếm tông, đối phương lại động thủ trước, như vậy hắn không cần lưu thủ và cố kỵ.
Một Tiên Thiên cảnh nho nhỏ lại dám ra tay với hắn, chẳng lẽ chán sống rồi sao?
Rất nhanh, sắc mặt Tu Ngôn nghiêm túc, bởi vì tốc độ của Tiên Thiên cảnh trước mặt hắn thực sự quá nhanh, đã sắp tới mức hắn không thể không kiêng kỵ.
Ngay khi cách Tu Ngôn còn hai trượng nữa, hai mắt Dương Diệp híp lại, tay phải hơi động, một tấm Thần Hành phù vỗ vào cánh tay, chợt, tốc độ của hắn đột nhiên tăng lên dữ dội, trong nháy mắt đi tới trước mặt Tu Ngôn, sau đó rút kiếm bổ mạnh về phía Tu Ngôn.
Tử Linh kiếm xuất hiện, tử quang thoáng hiện, một tia sáng tím nương theo kiếm khí phóng lên trời.
. . .
Vừa mới về phòng, đột nhiên Tô Thanh Thi cau mày, cổ tay hơi động, thanh kiếm xuất hiện trong tay của nàng, thanh kiếm này đang rung lên rất mạnh.
- Tử Linh, xem ra ngươi rất hài lòng với chủ nhân hiện tại, ngay cả Thanh Minh cũng có thể cảm nhận ngươi hưng phấn. . .
Vừa dứt lời, thân hình Tô Thanh Thi hơi động, nàng biến mất ở trong phòng.
. . . .
Cửa thành, Dương Diệp cũng giật mình vì biến cố đột ngột của Tử Linh kiếm, lúc Tô Thanh Thi đưa cho hắn, hắn vẫn chưa từng dùng tới thanh kiếm này, cho nên hắn cũng không hiểu biến hóa của Tử Linh.
Dương Diệp nghi hoặc, đối thủ Tu Ngôn của hắn đã sợ hãi càng thêm kinh hãi. đột nhiên tốc độ Dương Diệp tăng nhanh, hắn cũng chấn kinh không ngớt, Dương Diệp rút kiếm chém xuống, tốc độ và uy thế rút kiếm làm hắn kinh hãi. Hắn làm sao cũng không ngờ, tại sao một huyền giả Tiên Thiên cảnh lại có tốc độ khủng khiếp như vậy, có thể triển khai kiếm kỹ khủng bố như thế!
Không kịp nghĩ nhiều, cũng không lui bước về phía sau, trên mặt Tu Ngôn xuất hiện một tia kiên quyết, sau đó cánh tay trái cản lại.
Hắn cũng muốn dùng đồ vật ngăn cản, thế nhưng hết cách rồi, hắn không có đồ vật khác. . . . Bởi vì vừa bắt đầu hắn đã khinh địch, vì lẽ đó hắn không có mang huyền bảo của bản thân ra, hơn nữa từ khi Dương Diệp động thủ đến hiện tại đã dồn hắn vào tuyệt cảnh, tất cả chỉ diễn ra trong hai giây mà thôi, hắn không kịp lấy huyền bảo ra trong hai giây, vì lẽ đó hắn lựa chọn dùng cánh tay ngăn chặn . . .
Muốn đầu hay muốn cánh tay, hắn quả quyết lựa chọn muốn đầu, hơn nữa trong lòng hắn còn ôm một ít may mắn, kiếm của đối phương không nhất định gây tổn thương cho hắn, dù sao thân thể Vương Giả cảnh cũng tương đương với thân thể Huyền thú cấp chín.
- A. . .
Tử Linh không bị trở ngại cắt đứt cánh tay của Tu Ngôn, cũng phá tan một chút may mắn trong lòng của Tu Ngôn. Theo tiếng kêu thảm thiết của Tu Ngôn, cánh tay của Tu Ngôn bay ra ngoài, một luồng máu tươi từ vị trí cụt tay của Tu Ngôn bắn ra như suối, tình cảnh như thế thật đồ sộ và máu tanh. . . .