Vô Địch Kiếm Vực

Chương 253: Chương 253: Phá cục (2)




Một chiêu kiếm chặt đứt cánh tay Tu Ngôn, Dương Diệp cũng không có ngừng tay, cổ tay hơi động, trường kiếm đâm nghiêng vào thân thể Tu Ngôn, nếu như bị đánh trúng một cái, thân thể của Tu Ngôn sẽ bị chém đứt thành hai nửa.

Tu Ngôn kinh hãi gần chết, hắn theo bản năng dùng tay phải ngăn cản lại.

- Xì. . . .

Một cánh tay nữa bay ra ngoài, máu tươi phun ra như suối. . .

Cổ tay của Dương Diệp hơi động, trường kiếm của hắn chuẩn bị đâm lần thứ hai, vào lúc này, một thanh ngân thương xuất hiện sau lưng Dương Diệp, tốc độ cực nhanh.

Dương Diệp không dám khinh thường, xoay người, trường kiếm bổ mạnh vào ngân thương đang đánh tới!

- Coong!

Một âm thanh va chạm vang lên như sấm, Tử Linh và ngân thương tách ra.

Nhìn ngân thương xuất hiện một lỗ thủng, mí mắt của Hoàng thống lĩnh co giật, ngân thương của hắn chính là huyền giai thượng phẩm, mà huyền bảo huyền giai thượng phẩm lại bị đối phương chém mất một góc . .

Nghĩ tới đây, Hoàng thống lĩnh nhìn Tử Linh trong tay Dương Diệp một chút, sau đó trầm giọng nói:

- Huyền kiếm cực phẩm, ngươi là đệ tử Kiếm tông tham gia Thanh Vân Bảng?

- Phải!

Dương Diệp nhìn người trước mắt, huyền khí trong cơ thể phun trào, hắn chuẩn bị xuất kích bất cứ lúc nào.

Hoàng thống lĩnh trong mắt loé ra một đạo hàn mang, nói:

- Ngươi đã là đệ tử Kiếm tông, ngươi nên biết tại đế đô không cho phép tự ý động thủ, mà ngươi không chỉ động thủ, đối tượng động thủ còn là hộ vệ đội hoàng gia của Đại Tần đế quốc, làm sao, Kiếm tông các ngươi hiện tại đã không đặt Đại Tần đế quốc vào trong mắt?

- Muốn bố trí tội danh cho ta sao? Dương Diệp cười gằn một tiếng, nói:

- Cũng được, nếu ngươi hiện tại muốn giảng đạo lý, vậy chúng ta nên nói một chút. Ta muốn hỏi, ba bằng hữu của ta phạm vào tội gì, các ngươi lại muốn phế bọn họ bên đường? Quên đi, nói ra thì ngươi cũng không nói thật, Thanh Hồng, ngươi nói chuyện lúc trước một lần.

Nói xong, Dương Diệp nhìn về phía Thanh Hồng.

Thanh Hồng hít sâu một hơi, sau đó nói những chuyện xảy lúc trước.

Nghe xong, sắc mặt Dương Diệp càng biến thành âm trầm, sau đó nhìn về phía Hoàng thống lĩnh, nói:

- Nàng nói là thật?

- Bọn họ động thủ ở đế đô, ngươi không nghe sao?

Hoàng thống lĩnh trầm giọng nói. Nếu như đối phương chỉ là một huyền giả phổ thông, đương nhiên hắn không phí lời với đối phương, thế nhưng đối phương là đệ tử Kiếm tông! Tuy rằng Kiếm tông hiện tại sa sút, nhưng dù gì cũng là sáu thế lực lớn, không phải hắn có thể đắc tội! Vì lẽ đó hắn cần chiếm lý mới được!

- Thế cục rõ ràng như thế, ngươi muốn lừa gạt ai?

Dương Diệp lạnh lùng nói:

- Ngươi cho rằng tất cả mọi người đều là người ngớ ngẩn hay sao?

- Làm càn!

Bị Dương Diệp nhục mạ bên đường, Hoàng thống lĩnh nổi giận, hắn cũng không thèm phí lời, vung tay phải lên, nói:

- Bắt, muốn chết không muốn sống, xảy ra chuyện ta gánh chịu!

Lúc này hắn đã quyết định, chỉ cần đánh chết một nam một nữ bên đường, cho dù đắc tội Kiếm tông cũng không tiếc.

Dương Diệp cười gằn một tiếng, nói:

- Quả nhiên vẫn dựa vào nắm đấm, còn nữa, xảy ra chuyện ngươi gánh chịu? Ta sợ ngươi không gánh vác được!

Nói xong, Dương Diệp vung tay phải ném một tấm huy chương bay về phía Hoàng thống lĩnh.

Nhìn thấy tấm huy chương này, sắc mặt Hoàng thống lĩnh thay đổi rất đặc sắc, bàn tay cũng run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.