Vô Địch Kiếm Vực

Chương 254: Chương 254: Chiến Vương Giả cảnh! (1)




Nhìn tấm huy chương trong tay, vẻ mặt của Hoàng thống biến thành cực kỳ khó coi, lúc này hắn hối hận phát điên. Hắn không nghĩ tới thiếu niên trước mặt lại là, phù văn sư đấy!

Phù văn sư, đừng nói thống lĩnh nho nhỏ như hắn, cho dù là thị vệ trưởng cũng không trêu chọc nổi.

Hoàng thống lĩnh lúc này nặn ra nụ cười vui vẻ, cung kính giao tấm huy chương cho Dương Diệp, nói:

- Tiểu huynh đệ, đây là một chuyện hiểu lầm, thật sự chỉ là hiểu lầm. . .

Nhìn thấy Hoàng thống lĩnh cung kính khiêm tốn như thế, tất cả mọi người ở đây nhìn về phía Dương Diệp với ánh mắt khác lạ. Dám gây sự ở đế đô, còn phế bỏ thành viên hộ vệ đội hoàng gia Đại Tần đế quốc, người này không phải trâu bò chính là ngu ngốc, không thể nghi ngờ, Dương Diệp thuộc về người trước.

- Hiểu lầm?

Dương Diệp cười gằn một tiếng, châm chọc nói:

- Làm sao, hiện tại muốn giảng đạo lý với ta? Nhưng rất xin lỗi, ta hiện tại không chuẩn bị giảng đạo lý. Ta muốn gặp thị vệ trưởng của các ngươi.

- Dương huynh đệ. . . .

Hoàng thống lĩnh khổ cười cợt, nói:

- Việc ngày hôm nay là chủ ý của một mình Tu Ngôn, hiện tại hắn cũng biến thành thế này, ngươi xem việc này có thể quên đi hay không?

- Dáng vẻ này?

Dương Diệp chậm rãi đi về phía Tu Ngôn đã nửa hôn mê, không chút do dự mà nâng chân đá mạnh vào bụng của Tu Ngôn một cái.

- Oành!

Tiếng nổ mạnh vang lên, thân thể Tu Ngôn bay ra ngoài.

Trên không trung, hai mắt Tu Ngôn trợn tròn, bên trong tràn ngập phẫn nộ cùng không cam lòng, còn có sợ hãi. . . .

Mọi người ở nơi này dùng ánh mắt thương hại nhìn Tu Ngôn, việc này gọi là thiện giả thiện báo, ác giả ác báo, lúc trước Tu Ngôn phế bỏ đan điền của người khác, hiện tại đến phiên hắn. . . .

Ánh mắt Hoàng thống lĩnh đứng bên cạnh sinh ra hàn mang, Dương Diệp phế bỏ Tu Ngôn ở ngay trước mặt hắn, việc này là không đặt hắn vào mắt. Nhưng vừa nghĩ tới thân phận của Dương Diệp, Hoàng thống lĩnh cũng chỉ có thể áp chế lửa giận trong lòng của mình, không chỉ có như vậy, hắn còn phải nặn ra nụ cười thật sáng lạn.

Phế bỏ Tu Ngôn, Dương Diệp xoay người nhìn Hoàng thống lĩnh, nói:

- Tên trung niên lúc trước mở miệng trêu đùa bằng hữu của ta đâu? Đừng cho nói với ta là ngươi không biết!

Đương nhiên Dương Diệp sẽ không quên đi như vậy, trừ Tu Viễn là hắn giết, Man Tử cùng Tiểu Hắc đã bị hắn liên lụy vào, mối thù này, hắn làm sao có thể không thế báo cho bọn họ chứ?

Nụ cười trên mặt Hoàng thống lĩnh biến thành cứng đờ, thiếu niên trước mắt không có dự định kết thúc việc nơi đây. Hít sâu một hơi, nếu như vậy, hắn cũng không cần thiết làm ra vẻ mặt đáng thương, sắc mặt của hắn khôi phục lại như vậy, lãnh đạm nói một tiếng:

- Dương huynh đệ, tuy rằng ngươi là phù văn sư, nhưng ngươi cũng không có quyền lợi giết người bên đường ở đế đô, còn vấn đề ba bằng hữu của ngươi, đó là thuộc về chuyện của Đại Tần đế quốc, cũng không cần Công hội Phù Văn Sư tới quản!

- Nếu như ta quản thì sao?

Đôi mắt Dương Diệp híp lại, đối phương muốn không nể mặt mũi, hắn cũng không cần quan tâm nhiều. Ngược lại hắn cũng không có ý định buông tha đối phương.

Hoàng thống lĩnh cười gằn một tiếng, không hề trả lời Dương Diệp, xoay người nhìn hộ vệ đội phía sau, quát lên:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.