Vô Địch Kiếm Vực

Chương 428: Chương 428: Ta Nhận Thua! (1)




Thấy kiếm khí màu vàng óng bắn nhanh đến, sắc mặt Văn Nhân Nguyệt không thay đổi, ngón tay ngọc nhẹ nhàng bắn ra, một vòng viên hoàn lập tức bắn ra nhanh như điện.

- Ầm!

Theo một tiếng nổ vang lên, viên hoàn cùng kiếm khí màu vàng óng nhất thời biến mất trên không trung, một luồng sóng khí bỗng dưng rơi xuống. Nhưng mà vào lúc này, Dương Diệp đi tới trước mặt Văn Nhân Nguyệt, cổ tay khẽ động một cái, Tử Linh Kiếm quét ngang ra.

- Xì...

Bởi vì sức mạnh quá lớn, chỗ Tử Linh Kiếm đi qua, không khí đều bị xé rách nát bấy, nhất thời trong sân vang lên từng tiếng từng tiếng “xì xì” làm người ta tê cả da đầu.

Cảm nhận được sức mạnh kinh khủng bên trong Tử Linh kiếm của Dương Diệp, sắc mặt Văn Nhân Nguyệt hơi nghiêm nghị, sức mạnh của Dương Diệp nàng đã được lĩnh giáo qua, nếu như cứng rắn chống đỡ, vậy chỉ có mình nàng chịu thiệt! Nghĩ đến đây, tay ngọc của Văn Nhân Nguyệt kết một dấu tay kỳ dị, ngay sau đó, cả người Văn Nhân Nguyệt đột nhiên run lên, sau đó “ầm” một tiếng, hóa thành vô số cánh hoa bay ra.

Vào khoảnh khắc Văn Nhân Nguyệt đột nhiên biến mất ngay trước mặt Dương Diệp, Dương Diệp liền thay đổi sắc mặt, không chút nghĩ ngợi mà xoay người nâng kiếm đỡ ở phía trên.

- Ầm!

Tại một khắc Dương Diệp xoay người, một vòng Tinh Lam Viên Hoàn quỷ dị xuất hiện ở trên trán của hắn, nếu như không phải hắn phản ứng nhanh chóng, Tử Linh kiếm đỡ ở bên trên, giờ khắc này đầu của hắn sẽ tiếp xúc thân mật với viên hoàn ẩn chứa sức mạnh kinh khủng này.

Sức mạnh khổng lồ bên trong viên hoàn kéo tới, cánh tay Dương Diệp hơi chấn động một cái, ngay khi hắn chuẩn bị đánh trả, đột nhiên, tròng mắt Dương Diệp co rụt lại một cái, sau đó không chút nghĩ ngợi nghiêng người nhanh như chớp, rồi tiếp theo Tử Linh Kiếm chém ngang qua!

Ầm!

Một Tinh Lam Viên Hoàn lập tức bị chiêu kiếm này của Dương Diệp đánh bay...

Sau đó trên sân xuất hiện một tình cảnh cực kỳ quái quỷ, vô số Tinh Lam Viên Hoàn, lấy một loại phương thức quỷ dị từ bốn phương tám hướng không ngừng chém về phía Dương Diệp. Còn Dương Diệp, tuy Dương Diệp không có luống cuống tay chân, thế nhưng người sáng suốt một chút là có thể nhìn ra, lúc này Dương Diệp đã có một chút vất vả.

Nhìn Dương Diệp bên trong phế tích vất vả chống lại những Tinh Lam Viên Hoàn kia, ở trong tường thành, đôi mắt Tô Thanh Thi lần thứ hai hiện lên một vẻ lo âu, Tinh Lam Viên Hoàn này là huyền bảo địa giai trung phẩm, hơn nữa còn là huyền bảo địa giai trung phẩm nắm giữ Tiên Thiên khí linh, cùng với Văn Nhân Nguyệt đang sử dụng tới huyền kỹ quỷ dị này, uy lực như vậy, cho dù là một vài cường giả Vương Giả cảnh cũng không chống đỡ được đó!

Tử Linh Kiếm đã từng là Đạo khí, thế nhưng khí linh sau khi ngủ say, lại còn bị chia ra làm hai, bây giờ Tử Linh Kiếm làm sao có thể chống đỡ Tinh Lam Viên Hoàn này?

Ở một bên khác, trên mặt Thải Phượng của Bách Hoa Cung lần đầu lộ ra nụ cười, thực lực của Dương Diệp, cho dù là nàng, muốn không thừa nhận cũng không được, ở độ tuổi này thật sự có thể nói là rất tốt. Thế nhưng như vậy thì làm sao chứ? Văn Nhân Nguyệt là đệ tử kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Bách Hoa Cung, cho dù là công pháp hay là huyền kỹ, cùng với giáo dục ở các mặt khác, Bách Hoa Cung đều cho nàng những thứ tốt đẹp nhất. Mà Dương Diệp thì sao?

Vì lẽ đó, trận tỉ thí này, nhất định Dương Diệp sẽ chết!

Có loại ý nghĩ này không chỉ có Thải Phượng, còn có Lâm Tu Nhiên ở bên dưới quan sát trận chiến, không thể không nói, Dương Diệp bày ra thực lực đã khiến hắn cảm nhận được uy hiếp. Đương nhiên cũng chỉ là một chút uy hiếp mà thôi, đối mặt với Dương Diệp, cho dù Dương Diệp có sử dụng đến hai tầng kiếm ý, hắn vẫn có lòng tin sẽ đánh bại Dương Diệp như cũ!

Đương nhiên, nếu như Dương Diệp chết ở trong tay Văn Nhân Nguyệt, đó là chuyện không thể tốt hơn.

Tất cả mọi người đều cho rằng Dương Diệp chắc chắn sẽ thất bại, thế nhưng Văn Nhân Nguyệt bên trong phế tích thì lại không cho là như vậy. Lúc trước ở trong Thanh Vân sơn mạch, nàng đã thấy được Ngự Kiếm Thuật quỷ dị của Dương Diệp. Nếu như Dương Diệp triển khai Ngự Kiếm Thuật quỷ dị này, muốn giải quyết phiền toái trước mắt, quả thật dễ như trở bàn tay!

Nhưng mà cho dù là tới bây giờ, Dương Diệp vẫn không triển khai Ngự Kiếm Thuật kia, điều này làm cho Văn Nhân Nguyệt rất là nghi ngờ khó hiểu.

Khẽ lắc đầu, Văn Nhân Nguyệt không tiếp tục suy nghĩ những thứ này, tay ngọc quét ngang người, quay về Dương Diệp phía xa xa, quát khẽ:

- Nhốt!

Dứt lời, những Tinh Lam Viên Hoàn kia nhất thời nhanh chóng xoay tròn lên, sau một khắc, lấy tốc độ mắt thường không nhìn kịp, toàn bộ phóng tới chỗ của Dương Diệp.

Vô số Tinh Lam Viên Hoàn, trong nháy mắt liền bao vây Dương Diệp ở trong đó.

Nhìn thấy tình cảnh này, nhất thời vô số người trong sân lắc lắc đầu, rất nhiều người lại bắt đầu bàn luận lần thứ hai.

- Dương Diệp này rốt cục thất bại rồi! Ta đã nói mà, không còn Huyền Thú vương giai thần bí kia giúp hắn, một khi gặp phải cường giả chân chính, hắn quả thật không đỡ nổi một đòn!

- Ôi, không nghĩ tới hai tầng kiếm ý của Dương Diệp cũng thua ở trong tay Văn Nhân Nguyệt, không hổ là đệ tử kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Bách Hoa Cung mà. Ta nghĩ, nếu như Dương Diệp không lĩnh ngộ kiếm ý, ở trong tay nàng, sợ là không chống đỡ được ba hiệp nữa?

- Ba hiệp? Ngươi quá coi trọng hắn rồi, nếu như không phải hắn có số chó ngáp phải ruồi lĩnh ngộ kiếm ý, đừng nói chống đỡ ba hiệp ở trong tay Văn Nhân Nguyệt, chỉ một hiệp cũng không thể chịu đựng được!

- ...

Bên trong phế tích, Văn Nhân Nguyệt nhìn Dương Diệp bị vô số Tinh Lam Viên Hoàn vây quanh, khẽ lắc đầu một cái, trong mắt loé ra một vẻ thất vọng.

- Coong!

Ngay tại lúc này, bên trong Tinh Lam Viên Hoàn đột nhiên vang lên một tiếng kiếm minh vang dội, khiến cho vô số người trong sân thi đấu sững sờ một chút.

Trong ánh mắt kinh ngạc của vô số người, một kiếm quang màu vàng óng sáng lên từ bên trong Tinh Lam Viên Hoàn kia, sau một khắc, mọi người chỉ nghe “ầm” một tiếng thật lớn, những Tinh Lam Viên Hoàn vây quanh Dương Diệp kia ầm ầm bay ra xa, ngay sau đó, mọi người chỉ thấy một bóng người từ trong đó bắn mạnh tới phía Văn Nhân Nguyệt.

Nhìn thấy tình cảnh này, Tô Thanh Thi trên tường thành nhất thời thở phào nhẹ nhõm, đôi lông mày nhíu chặt kia cũng giãn ra. Ngược lại, lông mày Thải Phượng bên Bách Hoa Cung kia lại nhíu chặt lại, sắc mặt cũng càng lúc càng trầm xuống.

Khoảng cách chừng mười trượng, Dương Diệp chỉ dùng thời gian không tới một hô hấp đã đi tới trước mặt Văn Nhân Nguyệt, nhìn Văn Nhân Nguyệt gần trong gang tấc, trong mắt Dương Diệp loé ra vẻ tàn nhẫn, huyền khí trong cơ thể điên cuồng tràn vào bên trong Tử Linh Kiếm, sau đó rút kiếm ra vung mạnh tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.