Vô Địch Quân Sủng, Cô Vợ Nhỏ Mê Người

Chương 47: Chương 47: Tàn nhẫn đến đáng sợ




Tập đoàn Hồng Thiên đặc biệt cử những kỹ sư hàng đầu tới giúp đỡ Mậu Hưng, Tổng giám đốc của Mậu Hưng, Chung Sam Vũ cười đến mức không khép miệng lại được, cứ như vậy, ông ta sẽ tiết kiệm được một khoản tiền lớn.

Chung Sam Vũ biết tất cả những chuyện này đều nhờ vào công lao của An Nhược, dựa vào mối quan hệ không đơn giản giữa Lục Mặc Hiên và An Nhược nên Lục Mặc Hiên mới giúp đỡ Mậu Hưng nhiều như vậy.

Chung Sam Vũ ngồi trong phòng làm việc một lúc, đảo mắt một cái, sau đó đứng lên chuẩn bị đích thân đến bộ phận Marketting xem thử.

Lúc Chung Sam Vũ tới, An Nhược đang cùng mấy người tổ trưởng ngồi thảo luận về vụ đấu thầu sắp tới.

Mẫn Cần liếc mắt nhìn An Nhược một cái, sau đó lập tức đứng lên cung kính cúi người chào một tiếng Chung tổng.

Một tiếng chào Chung tổng của Mẫn Cần đã cắt ngang dòng suy nghĩ của An Nhược, An Nhược đóng tài liệu lại. Sau đó đứng lên, xoay người, trực tiếp nói vào trọng tâm công việc: "Chung tổng, bộ phận Marketting đã tính toán xong bảng báo giá. Ông xem xem, cái giá này đã được chưa?"

An Nhược nói xong, liền cầm tập tài liệu trên bàn đưa cho Chung Sam Vũ.

Chung Sam Vũ nhận lấy, vừa liếc mắt nhìn một cái đã vui vẻ gật gật đầu: "Lấy giá như này đi, tôi tin vào thực lực của bộ phận Marketting, tiền thưởng cuối năm chắc chắn sẽ không bạc đãi bộ phận Marketting. Nếu lần đấu thầu này thành công, Mậu Hưng chúng ta có thể tăng thêm 80 điểm rồi."

An Nhược nhíu mày, công trình này ngoại trừ phần bảng báo giá ra thì từ việc thiết kế bản vẽ tới mua sắm nguyên vật liệu đều do một mình tập đoàn Hồng Thiên lo liệu.

Chung tổng có gì mà đắc ý đến vậy, bề ngoài là Mậu Hưng đứng ra đấu thầu, nhưng thực chất đã bị Hồng Thiên thâu tóm toàn bộ rồi.

Chẳng bao lâu sau, Mậu Hưng chắc chắn sẽ bị Hồng Thiên thu mua. Chỉ chờ xem Hồng Thiên có muốn thu mua Mậu Hưng hay không thôi.

Đối với việc Hồng Thiên có thu mua Mậu Hưng hay không, vẫn phải chờ xem Lục Mặc Hiên quyết định như thế nào.

Nhưng qua nhiều ngày quan sát, An Nhược phát hiện Lục Mặc Hiên hoàn toàn không có hứng thú với Mậu Hưng.

Nếu nói Lục Mặc Hiên hứng thú với nơi này, thì chi bằng nói...

An Nhược nhớ tới hình ảnh vài ngày qua mà trào máu mũi, máu nóng xông thẳng lên ót, Lục Mặc Hiên sờ soạng khắp cơ thể cô, hôn toàn thân cô, chỉ còn thiếu mỗi bước dắt súng ra trận, một lần công phá tấm màng mỏng manh kia của cô.

Chỉ tiếc, khẩu súng kia của Lục Mặc Hiên phải chết ngay từ trong trứng nước, công phu mèo cào của cô càng ngày càng tiến bộ, nhưng nói cho cùng, vẫn không thể sánh được với Lục Mặc Hiên. Lục Mặc Hiên đúng là đao thật súng thật, lăn lột một vòng lại trở về như cũ!

Chung Sam Vũ cười tít mắt khép tập tài liệu lại, nhìn An Nhược nói, "Mấy ngày nay vất vả cho cô rồi, hôm nay cô về nghỉ ngơi đi, ngày mai đấu thầu cô vẫn phải vất vả một phen. An Nhược, cô đúng là con ngựa đen của Mậu Hưng, qua vụ đấu thầu lần này, Mậu Hưng nhất định sẽ trọng dụng cô!"

An Nhược cười gượng một tiếng, quay đầu nhìn thấy trong mắt Mẫn Cần lóe lên tia ghen tị, lập tức chỉ tay về phía Mẫn Cần: "Trưởng phòng Triệu hôm nay không được khỏe nên chưa tới công ty, ngày mai đấu thầu chắc trưởng phòng Triệu cũng không đến được. Chi bằng, để cho Mẫn Cần đi theo tôi đi."

Hiện tại, chức vụ của An Nhược lớn hơn Mẫn Cần không phải chỉ một chút, từ trước đến nay Mẫn Cần đều rất tự phụ. Hơn nữa, An Nhược cũng đã từng nghe người ta nói về mức độ biến thái của tên thái tử gia Đạt Thuận, vì không muốn dính líu tới tên thái tử gia này, nên An Nhược ắt phải mang một tấm bình phong đi theo.

Cho nên, không nghi ngờ gì nữa, Mẫn Cần chính là tấm bình phong tốt nhất.

một tấm bình phong thích đong đưa đàn ông, nếu Thái tử gia của Đạt Thuận có yêu cầu đặc biệt gì, thì Mẫn Cần chính là ứng cử viên thích hợp nhất.

Chỉ một điểm này, An Nhược tin chắc Mẫn Cần cũng sẽ vui vẻ đồng ý.

Suy nghĩ của An Nhược đã thay đổi vài lượt, Mẫn Cần vẫn còn đang trong trạng thái kinh ngạc.

Chung Sam Vũ ừ một tiếng, không có bất kỳ nghi vấn gì, sau khi dặn dò Mẫn Cần vài câu, Chung Sam Vũ liền trở về văn phòng.

Bóng dáng Chung Sam Vũ vừa khuất, Mẫn Cần liền khẽ hừ một tiếng, không để ý lắm nói "An Nhược, đừng cho là vì chuyện này mà tôi sẽ cảm kích cô. Cho dù không có cô, tôi cũng có thể đấu thầu thành công!"

An Nhược cầm túi xách, a một tiếng, không thèm liếc nhìn Mẫn Cần lấy một cái chuẩn bị rời đi.

Mẫn Cần thấy An Nhược không thèm nhìn cô ta thì càng thêm tức giận.

An Nhược không có rảnh mà tán gẫu cùng Mẫn Cần, trực tiếp phủi tay rời đi. Ngày mai Mộng Lệ phải phá thai, cô phải đến chợ nông sản một chuyến, mua cho cô ấy một con gà về náu canh gà hầm nấm cho cô ấy tẩm bổ thân thể.

An Nhược ra khỏi Mậu Hưng, chợ nông sản cách Mậu Hưng không xa, đi qua một con đường nhỏ là đến. Cùng lắm là mất 10 phút, An Nhược vừa hát vừa đi đến con đường nhỏ.

An Nhược vừa đi đến ngã rẽ, một cái gì đó lạnh buốt ngăn eo An Nhược lại.

"Ngoan ngoãn đi theo chúng tôi, nếu không, một phát bắn chết cô!" một giọng nói đàn ông trầm thấp mang theo sự uy hiếp vang lên.

An Nhược xoay người lại, nhìn đến một chiếc xe Audi màu đen.

Chiếc xe Audi màu đen quen thuộc này khiến An Nhược nhớ tới vụ đấu súng mấy hôm trước.

Chắc chắn đây là kẻ thù của Lục Mặc Hiên tìm tới cô, chúng muốn lợi dụng cô uy hiếp Lục Mặc Hiên.

An Nhược nhìn trộm chiếc xe Audi một cái, trong xe có một người đàn ông ngồi ở ghế lái. Thêm một người đứng sau đang uy hiếp cô nữa là hai người.

An Nhược cười lạnh một tiếng, cướp khẩu súng này, đối phó hai người kia, thừa sức.

An Nhược suy nghĩ trong chốc lát, sau đó không nói tiếng nào theo tên đàn ông kia lên xe.

Chiếc Audi màu đen phóng đi như bay, An Nhược ngồi ở phía sau xe, lười nhác hỏi, "Trang thiết bị của xe này, chẳng lẽ đã được cải tạo rồi sao?"

Tính năng của một chiếc Audi bình thường kém xa Land Rover, xem tình hình trước mắt thì thấy trong mộ khoảng thời gian ngắn mà chiếc xe này có thể đạt đến tốc độ như này, động cơ chắc chắn đã được thay đổi.

Người đàn ông kia vẫn dí súng vào lưng An Nhược như cũ, "cô gái, cô cũng thông minh đó, tất cả thiết bị của chiếc xe này đều là thiết bị chiến đấu. Hôm nay cô đừng mong có thể trốn thoát."

An Nhược lắc lắc đầu, "Tôi là một cô gái yếu đuối, dưới tình huống như này, làm sao có thể thoát được đây? Anh có thể yên tâm để súng xuống."

Người đàn ông suy nghĩ một hồi cảm thấy An Nhược nói cũng đúng, cô là phụ nữ mười ngón mảnh dẻ, làm gì có sức mà đấu lại được với một người đàn ông vạm vỡ như hắn?

Tốc độ xe Audi càng lúc càng nhanh, một đường chạy về phía cầu vượt.

An Nhược thấy người đàn ông bên cạnh đã buông lỏng cảnh giác, lập tức chọn đúng thời cơ, nâng chân trái dẫm thật mạnh vào chân hắn, tay trái mạnh mẽ đánh vào mặt hắn, tay phải còn lại rất nhanh tóm lấy khẩu súng của hắn.

Chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi, tình thế đã bị đảo ngược hoàn toàn.

"Nếu anh không dừng xe, tôi đếm tới ba, bạn của anh sẽ chết ngay lập tức!" Giọng nói của An Nhược mang theo sự tàn nhẫn.

Vứt một câu xuống, người đàn ông đang lái xe vẫn nhẫn mạnh chân ga, tốc độ một chút cũng không giảm!

Mẹ kiếp, An Nhược ngầm mắng, sau đó nhẹ nhàng bóp cò.

Người đàn ông bị dí súng vào ót sợ tới mức kêu lên, "Mày, con bà nó, mau dừng xe lại, nếu không ông đây sẽ mất mạng thật đó!"

Ngay lúc An Nhược đang cố gắng để thoát khỏi nguy hiểm thì Lục Mặc Hiên cũng đang vội vã đi tìm kiếm cô.

"Báo cáo Thượng tá Hiên, Hệ thống định vị vệ tinh đã được mở, hệ thống hồng ngoại của thành phố A đã đóng!"

Lục Mặc Hiên hơi nhếch môi, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím nhập vào một dãy mật mã, vài giây sau, tất cả đường phố của thành phố A đều hiện lên trên màn hình vi tính.

Cục trưởng cục Công an và cục trưởng cục Giao thông sợ tới mức không dám thở mạnh, chết chắc rồi! Hệ thống hồng ngoại đóng lại, thành phố A xảy ra chuyện lớn rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.