Vô Địch Quân Sủng, Cô Vợ Nhỏ Mê Người

Chương 48: Chương 48: Vô cùng tà mị!




An Nhược di chuyển ngón tay về phía cò súng, ngón út và ngón áp út giữ chặt lấy tay cầm, An Nhược dùng súng gõ gõ vào đầu tên đàn ông ngồi cùng vài cái, lời nói mang đầy vẻ trâm chọc "Bạn của anh căn bản là không thèm quan tâm đến sống chết của anh, nếu đã như vậy, thì tôi giữ lại anh cũng chẳng có ích gì."

An Nhược vừa nói xong, ngón trỏ nhẹ nhàng bóp cò.

Cùng với tiếng hét của tên đàn ông, ầm, tiếng súng đồng thời vang lên, cửa sổ của xe Audi theo tiếng súng vỡ tan tành, cùng lúc đó, xe không ngừng lắc lư qua lại.

Tốc độ xe đột ngột chậm lại, đầu xe đâm mạnh vào một chiếc BMW đi đằng trước, bang bang bốp bốp. Một chuỗi âm thanh liên tiếp vang lên, mấy chiếc xe đằng sau không kìm được tốc độ khiến tình cảnh trên cầu biến thành một vụ đâm xe liên hoàn.

Cả sáu chiếc xe đều bị mất kiểm soát đâm mạnh vào giải phân cách trên cầu, đuôi xe bốc khói đen mờ mịt.

Tất cả xe đang lưu thông trên cầu đều ngừng lại, mọi người đều xuống xe cầm điện thoại gọi 120, đâm xe liên hoàn, có một người lái xe đang gọi cấp cứu mà giọng nói không kìm lại được sự run rẩy, lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một vụ đâm xe lớn đến vậy.

Khói đen bốc ngùn ngụt ở đằng trước, bốn chiếc xe đi phía sau đột ngột phanh gấp, thân xe quay bị quay 1 vòng rồi dừng lại, toàn bộ kính trên xe ô tô đều bị vỡ vụn.

Có vài người vội vã chạy đến xem có còn người nào sống sót hay không. Khi thấy một cánh tay đầy máu me vươn ra khỏi ô cửa kính bị vỡ, mọi người lập tức ngồi rụp xuống chuẩn bị cứu người.

An Nhược vươn cả hai ta ra ngoài cửa kính, chống đỡ lên mặt đất lạnh lẽo, hai tay cố gắng dùng sức, hai chân co lại , người bên ngoài nắm lấy tay của An Nhược cố gắng kéo cô ra khỏi chiếc xe.

Hai chân An Nhược càng thêm dùng sức, hai người đàn ông ở trong xe đều đã chết, người đàn ông lái xe hình như lúc đâm vào giải phân cách đã tắt thở ngay tức khắc.

Lúc đó họng súng của cô nhắm vào là cửa kính xe, cô gác súng lên đầu tên đàn ông ngồi phía sau, lúc xe Audi bị lật, cả người tên đàn ông đó cũng bị xoay theo chiếc xe, cổ hắn bị mắc kẹt trên ghế, đường hô hấp không được lưu thông dẫn tới tắc thở mà chết.

Lúc xe bị lật, An Nhược nhanh chóng điều chỉnh tư thế ngồi, hai tay cô dùng lực chống đỡ lên cửa xe giảm bớt xung lực.

Lúc đầu An Nhược không hề bị thương, nhưng do lúc xe bị lật, cô phải dùng tay chống lên cửa xe để cố định cơ thể, nên tất cả xung lực đều dồn hết vào cánh tay của cô. Cổ tay An Nhược bị thương một cách vô cùng vinh quang.

Tiếng máy bay trực thăng ầm ầm vang lên bên tai, nửa người trên của An Nhược đã được kéo ra khỏi xe, mở to hai mắt nhìn chiếc trực thăng quân dụng từ từ đáp xuống, nhìn người đàn ông mặc bộ quân phục vô cùng anh dũng tiến về phía mình.

Hai mắt Lục Mặc Hiên lộ ra vẻ nặng nề, quanh thân tản mát ra sự lạnh lùng, An Nhược híp mắt lại nhìn anh.

Lục Mặc Hiên ngồi xổm xuống, hai cánh tay to lớn của anh ôm lấy An Nhược, điều chỉnh tư thế sau đó dùng lực đem An Nhược từ trong xe kéo ra ngoài.

Lục Mặc Hiên đứng dậy, tay phải ôm An Nhược, tay trái nâng mông của cô lên.

Cả người cô được nâng lên khỏi mặt đất, An Nhược cúi đầu nhìn Lục Mặc Hiên.

An Nhược nhìn ra sự bất an lo lắng trong đáy mắt anh, mái tóc hỗn độn đã nói cho cô biết vừa này anh đã kích động đến mức nào.

Trong lòng An Nhược mềm nhũn, hai tay ôm chặt lấy đầu của Lục Mặc Hiên, nhỏ giọng nói: “Tại sao bây giờ anh mới đến?”

Vừa dứt lời, An Nhược liền nâng mặt anh lên, cúi đầu áp đôi môi hồng nhuận mềm mại của mình lên môi Lục Mặc Hiên.

Cái lưỡi nhẹ nhàng lướt trên cánh môi của anh, Lục Mặc Hiên vô cùng kinh ngạc, sau khi phản ứng kịp, anh lập tức lấy lại sự chủ động, trong phút chốc há miệng dùng lưỡi của anh cuốn lấy lưỡi của cô đưa vào miệng anh, vừa nhẹ nhàng liếp láp vừa mạnh mẽ hút lấy, hấp thụ nụ hôn của cô.

Quần chúng nhân dân đang vây xem liền chứng kiến toàn bộ nụ hôn kích tình của đôi tuấn nam mỹ nữ trên cầu, trong nhát mắt trợn trừng, há hốc mồm kinh ngạc.

Chẳng bao lâu sau, có một cô gái trẻ bỗng dưng bật khóc thút tha thút thít nói, sau khi sinh ly tử biệt, tình yêu mới có thể khắc cốt ghi tâm.

Vừa kết thúc nụ hôn, tay trái Lục Mặc Hiên nắm chặt lấy tay phải của An Nhược, hai mắt hiện lên sự xót xa: “Rất đau sao?”

An Nhược lắc lắc đầu: “Vừa rồi rất đau, bây giờ không đau nữa, vô cảm rồi.”

sự thống khổ cực hạn trong nháy mắt qua đi, giống như bị tiêm một liều thuốc tê, cổ tay phải rốt cuộc không còn cảm giác gì nữa.

Bất quá trong mắt An Nhược thì chút thương tích này đã là gì, bị thương so với chết vẫn còn tốt hơn nhiều.

Trong lòng Lục Mặc Hiên vô cùng căng thẳng, chỉ sợ vụ tai nạn đó ảnh hưởng đến thần kinh của An Nhược, tay phải nới rộng chiếc áo khoác, đem An Nhược bao bọc kỹ càng rồi bế cô đi về phía trực thăng.

Toàn bộ nhân viên của cục cảnh sát đều được huy động đến hiện trường, ba chiếc xe cứu thương gào rít lao đến.

Cảnh sát trưởng Chu tiến đến hỏi thăm tình hình của Lục Mặc Hiên, nhưng thấy sự lạnh lùng trong mắt anh thì sợ tới mức không dám lên tiếng. Giương mắt nhìn về phía chiếc trực thăng quân dụng đang đỗ trên cầu vượt, cả người cảnh sát trưởng Chu khẽ run lên, thượng tá Hiên thật khí phách uy vũ, ngay cả đến trực thăng quân dụng cũng đã được điều đến rồi!

Lúc trực thăng rời khỏi mặt đất, An Nhược ngoái đầu nhìn về phía chiếc cầu vượt, năm cỗ thi thể được kéo ra khỏi xe, được đặt nằm trên mặt đất, mấy người khác bị trong thương cũng được nằm trên cáng.

Lục Mặc Hiên dùng băng gạc lau sạch máu tươi trên cổ tay An Nhược, “Tới bệnh viện quân khu kiểm tra tổng quát.”

An Nhược rút tay về, thổi thổi vào miệng vết thương, “Vết thương nhỏ như này thì kiểm tra làm gì.”

An Nhược thờ ơ nói một câu khiến trong lòng Lục Mặc Hiên không khỏi trùng xuống. Trước kia An Nhược đã phải chịu rất nhiều tổn thương sao? Thế nên bây giờ khi bị thương trong một vụ đâm xe liên hoàn mới không đáng để cô nhắc tới như vậy sao?

An Nhược giật giật khóe miệng, nhàn nhạt nói “Trước đây, mọi người trong thị trấn đều chế nhạo em không có ba, thường xuyên đánh chửi em. Bất quá em cũng không phải là người hiền lành mà để mặc bọn họ muốn làm gì thì làm. Bọn họ bắt nạt em như thế nào, em liền trả lại bọn họ như vậy. Có vài đứa bị em đánh đến mức phải nhập viện. Mẹ vì chuyện này mà mất rất nhiều tiền để bồi thường tiền thuốc men cho người ta, sau đó, hai mẹ con em mới rời khỏi nơi đó.”

An Nhược thầm cười, cô phải cám ơn những kẻ đã đánh cô trước đây. Tính cách kiên cường của cô chính là được sinh ra từ đó!

Việc này không có trong tài liệu mà Lục Mặc Hiên điều tra được.

Lục Mặc Hiên cảm thấy người anh như bị cắt ra thành từng khúc, gắt gao nắm chặt lấy tay của An Nhược, càng yêu cô hơn, anh nhẹ nhàng hôm lên mu bàn tay của cô, “An Nhược, gả cho anh, anh sẽ bảo vệ em, một đời một kiếp, vô lo vô nghĩ.”

An Nhược liếc mắt nhìn Lục Mặc Hiên một cái, “Thượng tá Hiên, màn cầu hôn này của anh sao đơn giản quá vậy. không có hoa tươi, không có nhẫn, chọn thời điểm cầu hôn cũng không bình thường. Em mới trở về từ Quỷ môn quan đó.”

Lục Mặc Hiên nhẹ nhàng cười, vuốt ve khuôn mặt thanh tú của cô, “Bắt cóc em là tàn dư của bang mafia SK, năm ngoái quân khu đã phái rất nhiều trinh sát đi vây bắt băng đản này, nhưng lại chưa xử lý sạch sẽ.”

Lục Mặc Hiên nói tới đây, mặt mày nhíu lại, “Thân thủ của em hình như cũng không tệ đi, gián tiếp giết chết hai tên tàn dư của mafia, vợ yêu của anh, rốt cuộc em còn giấu anh những chuyện gì nữa đây?”

Việc đã đến nước này, An Nhược cũng không muốn giấu anh nữa, Tiểu Bạch Thỏ từ đầu đã không phải là tính cách của cô rồi!

An Nhược đè đầu của Lục Mặc Hiên xuống, ghé sát vào lỗ tai anh oán trách nói: “Thượng tá Hiên, em là một cô gái rất tà mị đó, một người cô gái như vậy, anh vẫn muốn chọc vào sao?”

Khóe môi Lục Mặc Hiên cong lên, ánh mắt lộ ra tinh quang. “đã chọc phải rồi thì làm gì có lý do để dừng tay, cho nên, anh quyết định, đã chọc là phải chọc tới cùng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.