Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 120: Chương 120: Cút ngay




“Cút ngay!”

Hán tử khôi ngô này xông tới như cỗ xe tăng.

“Muốn chết!”

Hắc Giáp vệ thủ trước và sau, hợp tác cùng ra tay, ánh đao như ảnh, ra tay không lưu tình.

Đây là thói quen của Hắc Giáp vệ, một khi đã ra tay thì chắc chắn sát chiêu là chính, gắng hết sức đánh chết đối phương, hai Hắc Giáp vệ ra tay với khí thế sắc bén.

Hắc Giáp vệ dám ra tay trên thực tế đều đã nhận được mệnh lệnh của thiếu gia, bất kể kẻ nào đều phải toàn lực tiêu diệt.

Cho nên Hắc Giáp vệ mới có thể dữ dội, tàn nhẫn như vậy.

“Vút, vút!”

Hán tử khôi ngô chưa ra tay thì hai người thay đổi thế công, lập tức bị Hắc Giáp vệ chém ngay tại chỗ.

Mùi máu tươi ngập tràn.

....

“Lâm gia, các ngươi thật to gan, người của bang Khô Lâu chúng ta cũng dám giết!”

Hán tử khôi ngô kia vừa chết đã tạo ra ảnh hưởng không nhỏ, ít nhất không ai nghĩ tới thủ đoạn của Lâm gia lại cứng rắn như vậy, vừa ra tay đã giết người, không để ai sống sót.

Trước mắt có nhiều thế lực ở đây như vậy, Lâm gia còn dám giết người, lá gan này thật lớn.

Nhất là người mà Hắc Giáp vệ giết lại chính là người của bang Khô Lâu, mà bang Khô Lâu trước giờ đều thích mang thù, có thù tất báo, không biết đã có bao nhiêu võ giả chết trên tay bọn chúng rồi.

Khu vực Toái Thạch trấn này có ba quặng sắt hạng trung và một quặng Hắc Thiết nhỏ do bang Khô Lâu nắm giữ, thế lực không nhỏ.

Lâm gia giết chết người của bang Khô Lâu, tương đương với đốt kíp nổ.

Những kẻ của các gia tộc kia vui vẻ nhìn cảnh tượng hư hư thực thực này, cũng vì sự việc hôm nay quá kì quái, hiện giờ không thấy người ngựa đâu, cũng không thấy dấu vết chiến đấu, điều này thực sự khiến người khác khó hiểu.

Trước mắt đúng lúc có bang chủ bang Khô Lâu ra mặt.

Ai cũng biết bang chủ bang Khô Lâu có thủ đoạn tàn nhẫn, không ác không làm, người thường không dám chọc vào.

Trước mặt những thế lực gia tộc mạnh như Lý gia, Trương gia, Bắc Cung gia... một bang Khô Lâu nho nhỏ không cần để ý tới, động một ngón tay cũng có thể tiêu diệt, dùng để thử dò xét Lâm gia là tốt nhất.

Cho nên không một ai đứng ra ngăn cản, đều bắt đầu tự tính kế trong lòng.

Cực phẩm Hắc Thiết thạch.

Thủ hạ biến mất.

Đây là việc mà bọn họ muốn biết nhất.

Hiện giờ bang chủ bang Khô Lâu Trần Cương đã ra tay, bọn họ vui còn không kịp.

...

Trần Cương rất tức giận, giống như một ngọn núi lửa đang bắt đầu phun trào.

Khi Trần Cương bước ra, sắc mặt Triệu Dũng hơi đổi, bất luận thế nào cũng không ngờ kẻ này lại là người của bang Khô Lâu.

Bang Khô Lâu nổi danh không dễ chọc.

Nếu là lúc trước, Lâm gia chỉ hơi mở miệng là bang Khô Lâu đã tan thành mây khói rồi, nhưng hiện giờ không giống trước kia, tầm ảnh hưởng của Lâm gia đã yếu đi nên Trần Cương mới dám đứng ra.

“Trần bang chủ, ngươi muốn làm gì?”

Triệu Dũng tiến lên trước lạnh lùng nói.

Trần Cương nhướng mày nói, “Người của bang Khô Lâu không tới phiên các ngươi giáo huấn.”

Ánh mắt như đao nhìn hai người kia, “Chết cho ta.”

Tính tình Trần Cương nóng nảy, huống chi huynh đệ còn bị giết tại chỗ, lập tức có người vượt qua Triệu Dũng, xuất hiện trước hai Hắc Giáp vệ, hai đấm như đạn pháo đánh xuống hai người họ.

“Dừng tay!”

Triệu Dũng không ngờ Trần Cương thật sự dám ra tay, hắn lập tức nhào tới, năm ngón tay chộp lại đánh hướng sau lưng đối thủ, nếu một quyền này thực sự đánh xuống, Trần Cương nhất định sẽ bị thương.

Hai Hắc Giáp vệ này phản ứng rất nhanh, vì một quyền quá hung mãnh, cũng vì Trần Cương tu luyện một bộ quyền pháp Hoàng giai nên tuy đã phản ứng rất nhanh, hai người kia vẫn không kịp ngăn cản khi đối mặt với quyền pháp của Trần Cương.

Phụt.

Hai người bay ra ngoài.

Sau đó một đạo thân ảnh xuất hiện sau lưng bọn họ, đánh tan lực đạo cuồng bạo.

Dù vậy thì hai người đó vẫn bị thương không nhẹ.

“Cám ơn thiếu gia!”

Sắc mặt hai người tái nhợt, vẻ mặt hổ thẹn.

Người xuất thủ không phải ai khác mà chính là Lâm Phi, nếu không đánh tan lực đạo thì hai người này chắc hẳn đã trọng thương rồi.

Lâm Phi cứu được hai người kia, còn Triệu Dũng và Trần Cương đang chiến với nhau, cát bay đá chạy rất nguy hiểm.

“Thương Long Phá!”

Một tiếng long ngâm như có như không vang lên bên tai mọi người.

Mọi người nhìn thấy cả người Triệu Dũng bay ra ngoài, hiển nhiên một quyền khi nãy đã khiến hắn bị thương, ánh mắt mọi người nhìn Trần Cương liền thay đổi hẳn.

Triệu Dũng có thực lực Võ Đạo bát trùng thiên, vậy mà không ngăn cản được công kích của Trần Cương, có thể thấy vị Trần bang chủ này không kém như lời đồn, trái lại còn có thực lực rất lợi hại.

“Hắc Giáp vệ các ngươi chẳng qua cũng chỉ như vậy.” Trần Cương nói, “Hiện giờ các ngươi đều phải chôn cùng cho ta!”

Dứt lời, Trần Cương lập tức nhào tới, thân pháp vô cùng nhanh, lần nữa khiến người khác bất ngờ.

Thân pháp là một trong những yếu tố quan trọng của võ giả, vì thân pháp có thể kết hợp với công kích.

Thân pháp đặc biệt khi vận dụng sẽ càng có tác dụng lớn.

...

“Ngươi muốn chết!”

Triệu Dũng bị thương, nhưng cũng không phải sợ Trần Cương, hắn hừ lạnh một tiếng lại muốn nhào lên.

“Đội trưởng Triệu ngươi lui xuống đi, ngươi không phải đối thủ của hắn.”

Hai mắt Lâm Phi sáng như đuốc, liếc nhìn ra Triệu Dũng không phải đối thủ của Trần Cương, người trước mắt này có bộ quyền pháp lợi hại nhất hắn từng gặp.

Nếu đoán không sai, đối phương nhất định là thần lực trời sinh, còn tu luyện tâm pháp cương mãnh, nhìn như thực lực Võ Đạo bát trùng thiên, trên thực tế có thể so sánh với Võ Đạo cửu trùng thiên.

Nếu là người bình thường đối chiến với quyền pháp dữ dội như vậy, trừ phi kiêm tu nội ngoại, bằng không không thể nào là đối thủ của hắn.

Lâm Phi vẫn có lực phán đoán một chút.

Cho nên Lâm Phi lập tức thấy hứng thú.

Triệu Dũng sửng sốt, thật ra trong lòng hắn không muốn đối chiến với Trần Cương, vốn cho rằng hai người sẽ không chênh lệch lắm, nhưng chiêu giao thủ khi nãy đã thể hiện rõ ràng thực lực đối phương còn mạnh hơn cả mình, bản thân biết không phải đối thủ của hắn, Triệu Dũng dứt khoát lựa chọn lui, hắn tin tưởng thiếu gia có lí do của mình.

“Muốn đi, quá muộn!”

Trần Cương cười nhạt, “Thương Long Phá!”

Một quyền thét gào, hư ảnh một đầu Thương Long xuất hiện, hiển nhiên đây là quyền pháp chưa đại thành, dù vậy thì uy lực vẫn khủng bố, vẫn có uy hiếp to lớn, không khỏi khiến người khác bất ngờ.

Trần Cương ra tay nặng rồi đây.

Bất kì ai cũng đều có thể nhìn ra.

Trần Cương đang dò xét Lâm gia, đội trưởng Hắc Giáp vệ bị đánh chết, nếu Lâm gia hạ mình thì cũng tương đương với từ bỏ tư cách vốn có.

“Thủ đoạn của Trần bang chủ này không tồi!”

“Triệu Dũng thua, hiện giờ e rằng chỉ có Lâm Tam có thể ngăn chặn đầu trận tuyến, đáng tiếc thực lực của hắn không phải đối thủ của Trần bang chủ!”

“Lâm gia xui xẻo rồi.”

....

Mọi người ước gì Trần Cương làm như vậy.

Lí do vô cùng đơn giản.

Bọn họ muốn thấy giới hạn của Lâm gia ở đâu.

“Làm càn!”

Giọng nói vang như tiếng chuông lớn đột ngột vang lên trong khu vực mỏ, hù dọa vô số loài chim bay.

Đây không phải Âm Ba Công, chẳng qua chỉ là tác dụng của huyền khí mà thôi.

“Bát Hoang Hồi Quy!”

Một bóng đen xuất hiện trước mặt Triệu Dũng nghênh đón một quyền này, hư ảnh Thương Long gãy làm đôi.

“Nằm xuống!”

Lâm Phi tiến lên, nện một đấm xuống, lần này không dùng quyền pháp, chỉ có thần lực thuần túy.

“Muốn chết!”

Trần Cương cười lạnh, hàn quang trong nháy mắt xuất hiện

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.