Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 119: Chương 119: Thế lực tập hợp




Buổi sáng cùng ngày, khu vực khai thác mỏ của Lâm gia bị phong tỏa, đến xế chiều mới khôi phục lại nguyên dạng.

Nếu không có những chuyện xảy ra lúc sáng thì có ai mà ngờ được khu vực khai thác mỏ lại nuốt vô số tính mạng như vậy, mà bây giờ lại giống như không có bất cứ điều gì xảy ra cả.

Đương nhiên ở đại lục Huyền Thiên này thứ không đáng giá nhất chính là nhân mạng, một lượng lớn người, một lượng thành trấn lớn đều tạo ra được vô số võ giả.

Hơn mười mạng người đối với những kẻ bề trên mà nói thì vốn không tính là gì cả.

Ít nhất thì bây giờ là vậy.

....

Xế chiều hôm đó.

Toái Thạch trấn phát hiện có điều không đúng.

Dựa theo tình huống hiện tại thì nhiều người đi lại như vậy về lý bất kể có chuyện gì thì ít nhất hiện giờ sẽ phải có tin tức báo về chứ.

Nhưng từ sáng tới giờ những người được sắp xếp đi vẫn không thấy trở về, thế lực khác cũng như vậy, chưa một ai được phái ra ngoài mà thấy quay về trình diện cả.

Lần này mấy thế lực kia cảm thấy tình huống không ổn.

Điều duy nhất có thể nghĩ đến chính là bọn họ đã xảy ra chuyện, đây là lời giải thích duy nhất.

Bọn họ có thể cùng xuất môn, nhưng một khi tin tức là sự thật thì khó tránh khỏi không xảy ra va chạm.

Cực phẩm Hắc Thiết thạch vô cùng quý giá đấy.

Bất kể dùng để tặng người khác hay rèn thành binh khí đều sẽ như hổ thêm cánh, khí thế không thể ngăn cản.

Vì vậy mà có một số người đã đứng ngồi không yên, quyết định đích thân đi qua dò xét xem rốt cuộc là ai dám ra tay với người của bọn họ.

Trong mắt bọn họ, những người được cử tới khu vực khai thác mỏ Lâm gia một phần là thế lực bình thường, một phần là thế lực cường hãn, Lâm gia cũng có cách gì được, còn không dám bày tỏ bất cứ thái độ gì trước mặt họ nữa là.

Trên lầu một nhà ở Toái Thạch trấn.

Trương Càn đang uống chút rượu, hàng lông mày hơi nhíu lại, vừa biết được chuyện xảy ra bên ngoài.

“Tiểu Càn, ngươi thấy thế nào về việc này?”

Ngồi đối diện hắn chính là Trương Thiên Bá - người phụ trách khu vực khai thác mỏ Trương gia với bộ râu quai nón, nhìn qua trông như một cái mặt đen.

“Kì quái!” Trương Càn cau mày nói, “Dựa theo tình hình trước mắt, những thủ hạ chúng ta sắp xếp ra ngoài nếu đã điều tra rõ mọi việc nhất định đã trở về rồi, vậy mà đến giờ vẫn không có tin tức gì, sợ rằng đã xảy ra chuyện.”

Trương Thiên Bá trầm giọng nói, “Chẳng lẽ do Lâm gia động tay động chân?”

Những người được phái ra ngoài có thực lực cũng không tồi, am hiểu điều tra tin tức, huống hồ nhiều người cùng đi với nhau như vậy, về lý thì sẽ không xảy ra vấn đề gì mới phải, vậy mà ban ngày đi, đến giờ vẫn không có tin tức gì.

Đệ tử Trương gia gặp chuyện bất trắc, kẻ đầu tiên bọn họ nghĩ tới chính là Lâm gia.

Sau đó bọn họ lại thấy hoài nghi, lúc này Lâm gia dám ra tay sao.

Trương Càn tự nhận bản thân thông minh hơn người, căn bản không nghĩ tất cả những điều này đều do Lâm gia động tay chân.

“Thiên Bá thúc, việc này ta nghĩ không phải do Lâm gia làm, bọn họ không có lá gan này.” Trương Càn nói, “Hẳn có người âm thầm nhúng tay, chúng ta phải qua đó xem thế nào.”

Trương Thiên Bá xụ mặt, “Hừ, ta xem ai dám cả gan động tay chân đây!”

Sau đó hắn quay đầu lại nói, “Tam thiếu của Lâm gia gần đây rất khoe mẽ phải không? Để Thiên thúc hả giận giúp ngươi.

Trương Càn nói, “Cảm ơn Thiên Bá thúc.”

...

Tiếp sau đó một lớp thế lực Toái Thạch trấn cùng đi tới khu vực khai thác mỏ của Lâm gia.

Ai cũng cảm thấy sự việc không ổn.

“Trương công tử, không ngờ ở đây có thể gặp mặt, thật sự là khéo quá đi.”

Trên đường đi Lý Nguyên gặp được Trương Càn liền cười nói.

“Đúng là khéo thật.” Trương Càn vốn không ưa gì Lý Nguyên, nhưng gương mặt vẫn nở nụ cười, “Ngươi cũng đi tới phía cực phẩm Hắc Thiết thạch nhỉ!”

Lý Nguyên tỏ vẻ ngượng ngùng, “Ta chẳng qua chỉ tới xem thôi.” Trong lòng lại thầm khinh bỉ Trương Càn, câu này cũng dám nói.

Lâm gia mất đi vị trí, tương lai kẻ địch lớn nhất là Lý gia, Trương Càn không ngại giẫm đạp, nhất là khi quan hệ giữa Lý gia và Bắc Cung gia rất thân thiết.

“Không quấy rầy Lý công tử, chúng ta đi trước.”

Trương Càn ném lại một câu, sau đó giơ roi thúc ngựa bỏ đi.

“Nguyên ca, Trương Càn quá không nể mặt rồi.” Bắc Cung Vô Tình đuổi theo đằng sau, nhìn bóng lưng biến mất kia liền lạnh lùng nói, “Ta thấy hắn mới đang đi về hướng cực phẩm Hắc Thiết thạch ấy.”

Khuôn mặt tươi cười của Lý Nguyên trầm xuống, trong mắt xuất hiện hàn quang, “Hừ, thứ đó không dễ cầm như vậy đâu.”

...

Khu vực khai thác mỏ Lâm gia!

“Thiếu gia, bọn họ tới rồi.”

Triệu Dũng chạy về nói với Lâm Phi.

Từ sau khi được chứng kiến thực lực kia, còn được chứng kiến sự lợi hại của phù sư, vị Triệu Dũng Võ Đạo bát trùng thiên này đã thực sự coi trọng vị thiếu gia Lâm Phi này.

Trong Hắc Giáp vệ cao thủ như mây, bọn họ chỉ bội phục cường giả.

Ban đầu Lâm Phi trong mắt bọn họ chẳng qua chỉ là một hoa công tử, chính vì ấn tượng của chuyện năm đó đã truyền khắp cả thành Quy Nguyên, tạo nên ảnh hưởng vô cùng kém.

Kết quả sau khi đấu với nhau, bọn họ không dám xem thường Lâm Phi nữa, nhất là sau chuyện này, thiếu gia bình thường hòa nhã, nhưng một khi đã động thủ sẽ hung ác hơn hẳn, mắt cũng không chớp đã giết chết mấy chục người, nhất là khi thế lực sau lưng bọn họ phức tạp, đổi lại là bất cứ người nào cũng không dám làm như vậy.

Lâm Phi lười biếng đứng dậy, “Tới nhanh đấy, trò hay có thể biểu diễn rồi.”

Triệu Dũng nói, “Chúng ta cần phải làm như thế nào, thiếu gia cứ mở miệng, thế lực Toái Thạch trấn năm đó khôn ngoan như chuột cống, mấy năm không gặp đã thành sói đói rồi, thiếu gia hẳn phải trừng trị thích đáng, để bọn chúng biết sự lợi hại của Lâm gia!”

Lâm Phi hiểu rõ chuyện sáng nay đã tạo thành quyền uy trong lòng bọn họ.

“Yên tâm, không phải ai cũng có thể ức hiếp Lâm gia được!”

...

Mấy đại thế lực của Toái Thạch trấn gồm có một vài gia tộc nhị và tam lưu, tất cả đều đã tới đây.

Cùng lúc bọn họ xuất hiện tại khu vực khai thác mỏ Lâm gia thì cũng tức khắc bao vây khu vực mỏ lại, nhưng xung quanh lại vô cùng an tĩnh, khiến bọn họ sinh ra nghi vấn cực lớn.

Người của bọn họ rốt cuộc đi đâu rồi.

Khu vực khai thác mỏ hiện giờ không nhìn ra bất cứ dấu vết chiến đấu nào.

Lần này bọn họ càng thấy kì quái hơn, dựa theo tình huống bình thường thì sẽ không thể xuất hiện tình trạng an tĩnh như thế này, nhưng tại đây lại không nhìn ra bất cứ khí tức huyền khí nào tồn tại.

Bọn họ nghĩ mãi không thông.

Ngoại trừ đám Hắc Giáp vệ bảo vệ bên ngoài ra thì nhìn không ra bất cứ dấu vết nào, ngược lại vì sự xuất hiện của bọn họ mà Hắc Giáp vệ biểu lộ vẻ nghiêm túc.

“Tránh ra, tránh ra!”

“Tất cả tránh hết ra cho ta, còn không tránh ra, lão tử tức lên một đao chém hết các ngươi!”

“Đúng vậy, mau tránh ra.”

....

Những người kia đều xúc động.

Thứ nhất, bọn họ muốn tìm người.

Thứ hai, muốn tìm hiểu xem tin tức cực phẩm Hắc Thiết thạch có chuẩn xác hay không, sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Hắc Giáp vệ này, bọn họ càng tin tưởng tin tức này hoàn toàn là sự thật.

“Đây là khu vực khai thác mỏ của Lâm gia, ta xem các ngươi ai dám đi vào!”

Triệu Dũng đi tới, vẻ mặt đằng đằng sát khí.

“Cho nên người mà các ngươi nói chúng ta vốn không có, khuyên các vị không nên làm loạn ở đây, bằng không Hắc Giáp vệ chúng ta sẽ không thủ hạ lưu tình đâu!”

Giọng điệu của Triệu Dũng lạnh lẽo như hàn băng.

Lần này đã khiến nhiều người tức giận, khiến không ít người bắt đầu bùng lửa giận.

“Chỉ một đội trưởng Hắc Giáp vệ nho nhỏ cũng dám ngăn cản, không muốn sống phải không!”

Một hán tử khôi ngô bước từ trong đám người ra, đi thẳng tới nói, “Ai dám cản đường lão tử, lão tử tát một cái đập chết đám các ngươi!”

“Ta xem ai dám!”

Triệu Dũng sững sờ nói, hai mắt căm tức nhìn hán tử khôi ngô kia.

Đối mặt với nhiều người như vậy, áp lực của Triệu Dũng không nhỏ, vừa nghĩ tới thủ đoạn của thiếu gia, hắn lại lập tức tin tưởng mười phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.