- Thế sao, Đông Hoàng Vũ, ngươi chỉ biết thả rắm bằng miệng thôi à?
Diệp Phàm cười to, dưới chân cũng di chuyển, thân hình dường như trở nên kỳ ảo, hai người bắt đầu lao nhanh trên những cọc gỗ.
Thực lực của Đông Hoàng Vũ đã đạt tới Ngưng Thể cảnh cửu trọng, rõ ràng có khả năng đề kháng đối với vòng xoáy trọng lực bên dưới mạnh hơn nhiều, đi chuyển thành thạo. Ngược lại, Diệp Phàm chỉ là Ngưng Thể cảnh tứ trọng, có thể chạy dưới lực hút như vậy đã thật sự không tệ rồi.
Mọi người nhìn hai người di chuyển trên Vũ Đình Hồ, bàn tán ầm ĩ, thỉnh thoảng chỉ trỏ nói xấu.
Bắc Cung Tuyết cũng trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào hai người trên hồ, khẽ nói:
- Ca ca, tình hình hiện tại thế nào?
- Bây giờ chỉ là nóng người nhưng cũng nên kết thúc rồi!
Bắc Cung Thanh Thiên nghe vậy, không khỏi tùy ý nói. Hắn vừa dứt lời, dưới chân Đông Hoàng Vũ trở nên mờ ảo, tần số thay đổi trước sau đan xen, tiếp theo chợt nghiêng người bay đi.
Trong nháy mắt Đông Hoàng Vũ đã ném lại Diệp Phàm, lập tức được đám đông vỗ tay khen ngợi.
- Tam Linh Huyễn Bộ, chỉ có người hiểu đủ sâu về thân pháp mới có thể sử dụng. Nhìn tần số thay đổi kia có vẻ đơn giản, thật ra sẽ khiến kẻ địch không có cách nào thích ứng, dẫn đến thân pháp đại loạn.
Đinh Xuân Thu cười nói, đồng thời gật đầu khen ngợi:
- Trong thế hệ ta không ai bằng được thân pháp của Đông Hoàng huynh. Chắc hẳn cũng có kết quả... sao có thể?
Theo Đinh Xuân Thu kinh ngạc kêu lên. Đám đông nhìn về phía trong hồ, chỉ thấy dưới chân Diệp Phàm dường như có mây bay sương mù cuồn cuộn. Hắn nhảy lên, điểm ở trên lá sen, nhưng sau đó lá sen lướt trên mặt nước, thân hình của hắn lại di chuyển với quỹ tích giống tới kỳ lạ.
Trong lúc qua lại, bóng dáng mờ ảo hào hiệp, như đang giễu cợt câu nói của Bắc Cung Thanh Sơn: không ai có thể ở trên lá sen mà không bị ướt, hắn lại thực hiện dễ dàng như vậy.
Sắc mặt Đông Hoàng Vũ nghiêm trọng. Người ngoài xem náo nhiệt, hắn là người trong nghề, Diệp Phàm vừa thực hiện điều này, trực tiếp nắm đúng tiếp điểm hắn tiếp tục thay đổi tần số, lập tức làm cho bộ pháp của hắn hơi loạn.
Đông Hoàng Vũ từ trên cọc gỗ hạ xuống, xoay người, chân phải giẫm lên lá sen, Nhưng mà vào lúc này, một lá sen khác bay tới, va chạm vào lá sen dưới chân hắn, đúng lúc chừa lại một khe hở.
Đông Hoàng Vũ căn bản không kịp thu chân, cả người đã ở trong trạng thái hoàn toàn không có trọng lực, hắn nhất định phải điểm mũi chân mượn lực, nhưng dưới đầu ngón chân chỉ có hồ nước.
Không có cách nào, Đông Hoàng Vũ vô cùng bất bình giẫm lên mặt nước, đồng thời thân hình dừng lại, gương mặt lúc trắng lúc xanh.
Rất nhiều công tử đang xem náo nhiệt há hốc mồm, giống như bọn họ dự đoán, thắng bại nhanh chóng được phân ra, nhưng bọn họ không có cách nào tiếp nhận được kết quả này.
Bắc Cung Thanh Sơn đờ người ra. Trong thế hệ trẻ tuổi, thân pháp của Đông Hoàng Vũ tuyệt đối có thể xem là số một số hai, trong cùng cấp không người nào có thể vượt qua hắn. Diệp Phàm này chỉ là Ngưng Thể cảnh tứ trọng lại có thể thắng được, điều này thật sự khiến hắn không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này, đôi môi nhỏ nhắn đáng yêu của Bắc Cung Tuyết trề ra, ánh mắt đầy khó chịu. Bình thường những công tử đều khoác lắc về mình lên tận trời xanh, hôm nay thậm chí không thắng nổi tên tiểu nhân vô sỉ này, thật sjw làm người ta tức điên mất.
Diệp Phàm điểm lên mặt nước, bay đến trên bờ, lãnh đạm nhìn Đông Hoàng Vũ vẫn còn sốc, cười to:
- Đã thua thì chấp nhận đi, giao Miễn Xá Bài của ngươi ra.
Đông Hoàng Vũ nghe vậy, lúc này sửng sốt, sắc mặt tái nhợt. Sở dĩ hắn dùng Miễn Xá Bài ra đặt cược, cũng vì trong lòng tin chắc mình sẽ thắng Diệp Phàm. Bây giờ hắn thua, hắn căn bản chưa từng nghĩ tới hậu quả này.
Miễn Xá Bài chính là chí bảo của gia tộc Đông Hoàng, gia tộc ban tặng cho hắn vì đề phòng biến cố xảy ra trong lần chiêu sinh đầu xuân của Thiên Phủ.
Nếu đến lúc đó các mặt của hắn đều phù hợp với tiêu chuẩn, hắn phải trả lại Miễn Xá Bài cho gia tộc.
Nhưng bây giờ, hắn lại thua, nếu để gia tộc biết chuyện này, địa vị của hắn sẽ bị ảnh hưởng.
Không, hắn tuyệt đối không thể mất đi Miễn Xá Bài.
Nghĩ tới đây, Đông Hoàng Vũ bay đến trên bờ, sắc mặt lạnh lùng nói:
- Đã thua thì phải chấp nhận thua là không sai, nếu thế, ngươi lại từ bỏ chuyện làm sư phụ của công chúa đi.
Cái gì?
Tất cả mọi người sửng sốt.
Ngay cả Diệp Phàm cũng sốc. Hắn từng gặp vô sỉ, nhưng chưa từng gặp qua kẻ nào vô sỉ như vậy.
- Thế nào, không thua nổi à?
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi cười to.
- Ha ha, không thua nổi. Diệp Phàm, người thua chính là ngươi. Nếu ta nhớ không sai, trước khi so tài thân pháp, ta đã nói ai chạm tới nước thì tính người đó thua. Thật ngại quá, tuy ta giẫm lên trên mặt nước nhưng có sử dụng nguyên lực bao quanh, tuyệt đối không chạm tới nước, trái lại lúc ngươi quay về, đã để nước dính vào đế giày.
Đông Hoàng Vũ cười to:
- Cho nên, người thua là ngươi, không phải ta!
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi giận dữ cười ngược, nhìn về phía Bắc Cung Thanh Sơn:
- Tam hoàng tử, nếu ngươi muốn làm trọng tài, xin mời!
Bắc Cung Thanh Sơn nghe vậy cũng hơi xấu hổ, trong lòng bất mãn về Đông Hoàng Vũ. Bản thân là một trong năm đại công tử Hoàng Đô còn có thể làm được như vậy, cũng không sợ đám đông chế nhạo.
Bắc Cung Tuyết nhìn Đông Hoàng Vũ, trong mắt đầy vẻ khó tin. Rõ ràng nàng chưa từng gặp người nào vô sỉ như vậy.
Bình thường Đông Hoàng Vũ ở trước mặt nàng vẫn luôn ra vẻ khiêm tốn, bây giờ lại bỉ ổi như vậy, quả thật nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài.
- Đông Hoàng huynh, thua thì chấp nhận thua là chuyện đương nhiên. Ngươi làm như thế khó tránh khỏi...
Bắc Cung Thanh Sơn hơi khó chịu nói.
- Tam hoàng tử, ta xem như đã nhìn ra, chỉ sợ bữa tiệc đêm nay không phải nhằm vào Diệp Phàm mà nhằm vào ta. Ai cũng biết trên tay ta có Miễn Xá Bài của Thiên Phủ, tất cả mọi chuyện hôm nay đều là cái bẫy nhằm vào ta.
Đông Hoàng Vũ nghe vậy, dứt khoát cắn ngược lại, sau đó trực thiếp rời đi.
Diệp Phàm nhìn theo bóng lưng của Đông Hoàng Vũ, không đuổi theo. Một Miễn Xá Bài của Thiên Phủ với hắn chỉ là thứ có thể bán ra giá tốt. Nhưng dù sao hôm nay cũng là bữa tiệc do Bắc Cung Thanh Sơn tổ chức, hắn ra tay độc ác khó tránh khỏi quá không nể mặt người này.
Xem như nể mặt Hàn thúc đi.
Diệp Phàm nghĩ tới đây, bắt đầu uống rượu.
Sắc mặt Bắc Cung Thanh Sơn cực kỳ khó coi, nhìn về phía Diệp Phàm, phát hiện Diệp Phàm đang uống rượu, căn bản không định cắn chặt không tha, trong lòng lập tức có thiện cảm, chắp tay nói:
- Khí phách của Diệp huynh làm ta thấy xấu hổ.
- Ha ha, khí phách à? Ta thấy Diệp Phàm căn bản không đuổi kịp Đông Hoàng Vũ thôi, sao có thể nói là khí phách được.
Diệp Phàm còn chưa nói gì, Tiễn Hoành đã cười to.
- Đông Hoàng Vũ thua xong không nhận thua, làm mất mặt thế hệ ta. Nhưng ta tin tưởng Diệp Phàm không đến mức mượn cơ hội này không so tài với chúng ta chứ?
Tiễn Hoành vừa nói xong, các vị công tử mới để ý tới, đoán Diệp Phàm căn bản không đuổi kịp Đông Hoàng Vũ nên dứt khoát không đuổi nữa, tính lấy chuyện của Đông Hoàng Vũ làm ví dụ để từ chối các cuộc so tài tiếp theo.
Diệp Phàm nghe vậy, liếc mắt nhìn Tiễn Hoành giễu cợt:
- Chỉ dựa vào mấy người các ngươi, còn chưa xứng để cho ta phải nhượng bộ. Ta nghe nói Tiền gia có tiền trang lớn nhất ở Hoàng Đô, cũng giàu có nhất, không bằng chúng ta lấy một ngàn vạn lượng vàng ra đặt cược.
- Một ngàn vạn?
Tiễn Hoành kinh ngạc nói, trên mặt không ngừng thay đổi.
- Không có can đảm sao?
- Ha ha, ta sợ ngươi sao? Một ngàn vạn thì một ngàn vạn. Nhưng ta đặt cược một ngàn vạn lớn như vậy, phần đặt cược của ngươi khó tránh khỏi hơi nhỏ.
- Ngươi muốn nói, danh hiệu sư phụ của công chúa không đáng giá một ngàn vạn?
Diệp Phàm híp mắt nói có phần ám chỉ. Quả nhiên, Bắc Cung Tuyết trề môi, hung hăng nhìn Tiễn Hoành. Trong lòng Tiễn Hoành không ngừng kêu khổ, lúc này cười nói:
- Dĩ nhiên không phải, vậy cứ quyết định thế đi.
- Lần này ta muốn so tài về kiến thức với ngươi!
Kiến thức? Trong những người ở đây, Tiễn Hoành đã đạt được một số kỷ lục của đại lục về thích đọc sách. Đừng nói là thế hệ trẻ, cho dù là một số học giả lớn tuổi cũng chưa chắc có kiến thức nhiều hơn hắn.
Diệp Phàm chỉ là con cháu chi thứ của Diệp gia, có thể có kiến thức thế nào chứ?
Gần như có thể xác định là Tiễn Hoành thắng trong cuộc so tài này.