Diệp Kình Thiên căn bản không phân biệt được rốt cuộc trong hai cái bóng của Diệp Phàm, cái nào mới là thật. Kiếm Khiếu kỳ lạ này khiến hắn nhất thời không kịp phản ứng, lúc này vận chuyển tất cả nguyên khí hộ thể.
Diệp Phàm mượn uy lực của Lăng Hư Kiếm, lập tức chém qua nguyên khí hộ thể của Diệp Kình Thiên. Chỉ có điều tu vi của hắn quả thật quá kém, chỉ để lại một vết thương bên thắt lưng của Diệp Kình Thiên. Hai người lại tách ra.
Diệp Phàm bước nhanh mấy bước, đi tới bên cạnh Bắc Cung Hàn Tiêu, tay phải đặt ở trên vết thương của hắn. Sau đó, nguyên lực điên cuồng vận chuyển.
Trong nguyên lực thần văn của hắn, có hiệu quả khôi phục cực mạnh, không biết có tác dụng gì đối với độc tố không, Diệp Phàm cũng chỉ muốn thử một lần.
Rất nhanh, nguyên lực tiến vào trong cơ thể Bắc Cung Hàn Tiêu. Bắc Cung Hàn Tiêu cảm giác một nguyên lực ấm áp xoa dịu cơ thể hắn. Sau đó, độc tính của Huyết Độc Tử Thiên Thanh nhanh chóng bị nguyên lực loại bỏ.
Thậm chí vết thương của hắn cũng khôi phục với tốc độ đáng sợ.
Diệp Kình Thiên thấy đau bên thắt lưng, nhìn lại thấy Diệp Phàm, lập tức phát ra sát ý. Diệp Linh Lung bị Diệp Phàm bắt giữ, đưa đi, vẫn chưa trở về, rõ ràng đã bị Diệp Phàm giết chết.
Con trai, con gái của hắn đều chết trong tay của Diệp Phàm, thù hận này đủ khiến hắn mất đi lý trí.
- Diệp Phàm!
Diệp Kình Thiên nghiến răng nghiến lợi quát lớn một tiếng, sau đó xông về phía Diệp Phàm, những người bên cạnh cũng lao theo.
Diệp Phàm thấy thế vẫn không hề sợ hãi. Độc tố của Bắc Cung Hàn Tiêu đã được giải hết, cho dù còn hơi suy yếu, nhưng với thực lực của hắn, đám người Diệp Kình Thiên căn bản không thể chống lại được.
Quả nhiên, Bắc Cung Hàn Tiêu bắn nhanh tới, ngăn cản trước mặt Diệp Phàm. Trong tay hắn xuất hiện ảo ảnh một Tử Long quấn quanh, sau đó đánh một chưởng về phía Diệp Kình Thiên.
Võ kỹ Địa giai sơ cấp Bàn Long Chưởng!
Ầm!
Nguyên lực của hai người va chạm vào nhau trên không trung, sau đó xuất hiện sóng dao động mạnh mẽ. Mọi người xung quanh đều lùi về phía sau.
Diệp Kình Thiên nhanh chóng bị đánh bay, lúc này đập vào trên một thân cây to mới dừng lại, phun ra một ngụm máu tươi.
Trong mắt hắn đầy vẻ kinh hãi. Huyết Độc Tử Thiên Thanh là chất kịch độc. Bắc Cung Hàn Tiêu làm sao giải độc được. Chẳng lẽ là Diệp Phàm? Không, Cương Thể cảnh cửu trọng bình thường cũng phải đau đầu với loại kịch độc này, hắn chỉ là một tiểu bối.
Diệp Kình Thiên đột nhiên sửng sốt. Lúc trước, khi Diệp Phàm trở lại Diệp gia, tu vi nhưng đã bị phế bỏ, nhưng hắn lại giết chết Diệp Phong, Diệp Linh Lung, lần này còn đánh cho mình bị thương. Tất cả đều chứng minh người này nắm giữ võ kỹ rất mạnh.
Hơn nữa tu vi của hắn không thấp.
Người này chắc chắn đã gặp được kỳ ngộ, kỳ ngộ này làm cho hắn có khả năng giải độc. Diệp Kình Thiên nghĩ tới đây, căm phẫn nhìn Diệp Phàm, lại nhìn Bắc Cung Hàn Tiêu đang nhanh chóng khôi phục lại thực lực, không cam lòng nói:
- Rút lui!
Rất nhiều người áo đen kéo Diệp Kình Thiên nhanh chóng rời đi.
Bắc Cung Hàn Tiêu không truy kích mà dừng lại chữa thương. Chẳng bao lâu, khí tức của hắn đã khôi phục lại tình trạng đỉnh phong.
Bắc Cung Hàn Tiêu đứng lên, chắp tay nói với Diệp Phàm:
- Đa tạ thiếu hiệp giúp đỡ. Tại hạ Hàn Tiêu, xin hỏi tục danh của thiếu hiệp.
Diệp Phàm nghe vậy, cười cởi mở, 'đôn hậu' nói:
- Hàn thúc không cần cám ơn. Gặp chuyện bất bình thì rút dao tương trợ, ta là thế hệ võ tu, nên làm như vậy. Ta là Diệp Phàm.
Diệp Phàm biết rất rõ về thân phận của Hàn Tiêu, hắn có ký ức của kiếp trước, muốn đối phó với hoàng đế Sở Quốc này, còn không phải là dễ như trở bàn tay sao?
Nhưng hai đời hắn cộng lại cũng là người hơn một trăm tuổi, gọi một tiếng Hàn thúc này thật ra có phần không thoải mái. Cũng may, hắn rất nhanh đã điều chỉnh được cảm xúc của mình, dung hợp với nhân vật thiếu niên.
Bắc Cung Hàn Tiêu nghe vậy, không khỏi ngây người, sau đó tươi cười. Từ khi hắn trở thành bậc ngôi cửu ngũ chí tôn, bước lên vị trí thiên tử, đã rất lâu không còn ai gọi hắn là Hàn thúc nữa. Bây giờ vừa nghe, lại có cảm giác thân thiết lâu ngày không gặp.
Diệp Phàm mời hắn đi tới nhà gỗ. Trong nhà gỗ, Tô Tịch nhìn thấy Diệp Phàm mới đi ra. Diệp Phàm tùy tiện giới thiệu sơ qua. Lúc này, Tô Tịch mời Bắc Cung Hàn Tiêu ngồi xuống, vào trong nhà gỗ lấy ra hai chén nước đặt ở trước mặt hai người bọn họ.
Diệp Phàm thấy thế, cao giọng nói:
- Mẫu thân, lúc ta ra khỏi Diệp gia, có mang theo chút rượu ngon. Mẫu thân lấy ra đây đi. Ta muốn mời Hàn thúc, ta với Hàn thúc mới quen đã thấy thân quen.
Tô Tịch nghe vậy, lấy túi của Diệp Phàm ra. Bên trong ngoại trừ ba bầu rượu ngon, cũng không có gì nữa. Nàng lấy tất cả rượu ngon ra.
Bắc Cung Hàn Tiêu nhìn thấy trong túi chỉ còn sót lại ba bầu rượu ngon, không có bất kỳ vật gì khác, trong lòng thầm nghĩ đúng là một thiếu niên lang hào phóng hào hiệp.
Diệp Phàm làm điều này cũng có chút ẩn ý. Thân phận của Bắc Cung Hàn Tiêu không tầm thường, Sở Hoàng này nói một câu, ngày lành của hắn lại tới.
Hắn chịu khổ một chút cũng không sao, nhưng mẫu thân không thể cứ ở trong rừng sâu núi thẳm này.
Hơn nữa, Diệp gia muốn giết chết hắn, hắn cũng muốn tiêu diệt Diệp gia, Bắc Cung Hàn Tiêu chính là thanh đao tốt nhất.
- Có rượu thì không thể không có thịt. Hàn thúc, thúc có hứng thú cùng đi vào trong rừng này xem thử không?
Diệp Phàm uống một ngụm rượu ngon, khí phách hào hùng nói.
Bắc Cung Hàn Tiêu bị loại khí chất này của Diệp Phàm ảnh hưởng, trong lòng cũng dâng trào khí phách hào hùng, cười nói:
- Nếu Diệp tiểu hữu có hứng thú, ta đi cùng cũng không sao.
Hai người nói đi là đi luôn, đương nhiên sẽ cách nhà gỗ không quá xa. Dù sao Diệp Phàm còn phải lo lắng cho sự an toàn của Tô Tịch.
Trên đường, Diệp Phàm dùng hết sức lực thi triển Cửu Hư Mê Tung Bộ, thân hình như thật như ảo. Bắc Cung Hàn Tiêu đi theo phía sau, nhìn bộ pháp của Diệp Phàm, trong lòng thầm khen huyền diệu.
Hắn cũng dồn sức xuống dưới chân, vận dụng công pháp Địa giai sơ cấp Tam Thốn Bộ Vận Chuyển. Trong lúc bước chân kéo dài qua, thân giống như Du Long, cộng thêm tu vi của hắn chống đỡ, rất nhanh đã đuổi kịp Diệp Phàm.
Lúc này, Diệp Phàm cười sảng khoái, tốc độ của bộ pháp bắt đầu thay đổi. Bắc Cung Hàn Tiêu lập tức cảm giác được bộ pháp của mình bị Diệp Phàm quấy nhiễu, không khỏi tập trung tinh thần.
Hai người đồng thời tiến hành thay đổi tần số bộ pháp. Nhưng chẳng bao lâu, đôi mắt Bắc Cung Hàn Tiêu đã lộ vẻ nghiêm trọng. Mãi đến cuối cùng, Diệp Phàm đột nhiên dừng lại, tay phải đánh một chưởng về phía trước.
Võ kỹ Nhân giai sơ cấp Toái Thạch Chưởng!
Thuộc tính ẩn được kích phát, chưởng phong cực nhanh. Nguyên lực trên lòng bàn tay Diệp Phàm vận chuyển theo cách thức đặc biệt. Sau đó, hắn trực tiếp vọt tới phía trước. Bộ pháp của Bắc Cung Hàn Tiêu hoàn toàn bị quấy nhiễu.
Một tiếng nổ mạnh vang lên, Diệp Phàm đã đánh chết một con Quán Khuyển to béo, dùng một tay nhấc nó lên, nhìn về phía Bắc Cung Hàn Tiêu.
Bắc Cung Hàn Tiêu nhìn Diệp Phàm với ánh mắt phức tạp, sau đó mỉm cười:
- Diệp tiểu hữu không chỉ có thể làm nhiễu loạn thân pháp của ta, còn có thể luyện Toái Thạch Chưởng đạt tới cảnh giới hoàn mỹ, sau này chắc hẳn sẽ có thành tựu không thể tưởng tượng được.
Diệp Phàm nghe vậy, không khỏi chắp tay nói:
- Hàn thúc quá khiêm tốn. Ta chẳng qua là một quân cờ của Diệp gia mà thôi.
- Quân cờ?
Bắc Cung Hàn Tiêu nghe vậy, không khỏi kinh ngạc nói.
Diệp Phàm cầm theo Quán Khuyển, cười nói:
- Chúng ta về xử lý thịt đã, có rượu ngon, ta lại nói chuyện cùng Hàn thúc!
- Được!
Hai người nhanh chóng chạy về.
Sau nửa canh giờ, Diệp Phàm cắt phần chân trước tươi ngon giao cho Tô Tịch, lại đưa một cái chân sau cho Bắc Cung Hàn Tiêu, bản thân lấy một miếng thịt lườn, cắn từng miếng lớn để ăn, dáng vẻ như vậy thật ra rất dứt khoát ngay thẳng.
Bắc Cung Hàn Tiêu nhìn Diệp Phàm, càng nhìn càng cảm thấy thiếu niên này chính là nhân tài hiếm có, không chỉ là người hào hiệp, tiêu sái bất kham, hơn nữa còn hiếu thuận với mẫu thân, hào sảng nhiệt tình với khách.
Diệp Phàm đời trước bởi vì điều tra chuyện của Diệp gia, cũng tìm hiểu rõ về tình hình của Bắc Cung Hàn Tiêu. Tuy người này là đế vương, nhưng vốn sinh ra là thường dân, nghĩa khí, hào sảng chính trực, coi trọng nhất hiếu nghĩa.
Hắn làm vậy là bốc thuốc đúng bệnh. Quả nhiên, Bắc Cung Hàn Tiêu càng có thiện cảm với Diệp Phàm hơn, trò chuyện với nhau rất vui vẻ.