Vô Địch Thiên Đế

Chương 6: Chương 6: Mệnh Thần Thuật




- Diệp thúc, bây giờ ta là đệ tử của Đạo phủ, Diệp Phàm chỉ là nghiệt chủng của một chi thứ, bây giờ kinh mạch còn hoàn toàn bị phế bỏ, thành kẻ vô dụng, ta với hắn giống như mặt trăng cùng đom đóm, cho dù có hôn ước, cũng tuyệt đối không xứng đôi.

Lâm Mộ Tuyết nói tiếp:

- Ở trong mắt ta, người này giống như một con chó vậy, Diệp thúc, ta không muốn sống cùng với một con chó, ta tin ngài sẽ không từ chối!

Đám người Diệp Kình Thiên nghe vậy, không khỏi xấu hổ, ngược lại khẽ nói:

- Tất nhiên, đây là do bản thân Diệp Phàm không có năng lực, tất nhiên phải hủy bỏ hôn ước này.

- Diệp Phàm, ngươi ký tên lên thư văn từ hôn này đi!

Mọi người đều nhìn về phía Diệp Phàm. Người của Diệp gia dĩ nhiên tức giận. Diệp Phàm đã làm cho cả Diệp gia hổ thẹn, người của Lâm gia cũng giễu cợt.

Diệp Phàm nghe vậy, lạnh lùng liếc nhìn Lâm Mộ Tuyết, nhận lấy thư văn từ hôn, nhếch môi cười lạnh:

- Lâm Mộ Tuyết, năm nay mười bảy tuổi, thực lực chẳng qua chỉ là Ngưng Thể cảnh bát trọng. Năm ngoái, ta đã là Ngưng Thể cảnh cửu trọng.

Diệp Phàm nói đến đây, trực tiếp xé nét thư văn từ hôn:

- Tu sĩ vô dụng như ngươi có tư cách gì đứng ở trước mặt ta, châm chọc ta!

Đám người Diệp Kình Thiên thấy thế, không khỏi kinh ngạc. Chẳng ai ngờ được một con cháu nhỏ bé trong gia tộc lại có can đảm làm ra loại chuyện như vậy.

Người của Lâm gia cũng giật mình. Điều này rõ ràng ngoài dự đoán của bọn họ. Lâm Mộ Tuyết thoáng đờ người ra, gương mặt lạnh đi, trong mắt càng lộ rõ vẻ xem thường.

- Diệp Phàm, ngươi tưởng xé văn thư thì sau này có thể thông qua cách thức này để bám lấy ta sao? Nếu ngươi có chút tự hiểu lấy mình, ta còn coi trọng ngươi. Ngươi lấy thành tựu không đáng kể trước đây ra khoe khoang ở chỗ này, đúng là vừa buồn cười lại đáng thương.

Chỉ xét về tu vi, trước đây Diệp Phàm quả thật mạnh hơn nàng. Nhưng muốn bước vào Đạo phủ, không chỉ xem xét tu vi, cho nên nàng quả thật có tư cách kiêu ngạo.

- Lâm Mộ Tuyết, về hôn sự chỉ có người mạnh mới có thể từ hôn người yếu lui, bây giờ ngươi còn chưa xứng!

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

- Ha ha, buồn cười. Theo ý của ngươi, bây giờ ngươi là người mạnh sao? Dựa vào một kẻ tàn phế như ngươi à?

Lâm Mộ Tuyết giễu cợt nói, sau đó trực tiếp trở lại chỗ ngồi, Bản thân nàng qua đây từ hôn chỉ là hình thức, làm cho Diệp gia không quá khó xử. Về phần Diệp Phàm có đồng ý hay không, căn bản không quan trọng.

Người của Lâm gia nhanh chóng từ biệt, trên đại điện chỉ còn lại một đám người Diệp gia và Diệp Phàm.

Diệp Kình Thiên lạnh lùng liếc nhìn Diệp Phàm, cao giọng nói:

- Diệp Phàm, sỉ nhục của Diệp gia hôm nay đều do ngươi gây ra. Từ hôm nay trở đi, ngươi cút ra khỏi Diệp gia!

Diệp Phàm nghe vậy, lạnh lùng liếc nhìn đám người Diệp Kình Thiên, sau đó trực tiếp rời đi.

Trở lại biệt viện, Diệp Phàm lại căn dặn Tô Tịch thu xếp đồ. Hắn quay trở lại gian phòng của mình, lấy trường kiếm Lăng Hư Kiếm màu đen ở trên tường xuống, cầm trong tay.

Cảm nhận cảm xúc quen thuộc, có vài ký ức phức tạp lại hiện ra trong đầu Diệp Phàm.

Đời trước, sau khi công lực của hắn đại thành, Diệp gia đã bị tiêu diệt. Hắn thành kẻ cô độc đi lại trong đại lục Thiên Vũ, chỉ có thanh trường kiếm màu đen này làm bạn với hắn. Đây là di vật do phụ thân hắn để lại cho hắn.

Sau đó, hắn đã đánh rơi thanh trường kiếm trong một lần chiến đấu hỗn loạn.

Khi hắn đặt chân lên đỉnh cao của đại lục Thiên Vũ, hắn mới biết được thanh trường kiếm này là chìa khóa mở ra Phiêu Miểu Tiên Cung. Đời trước, Nhiếp Vân – một cường giả trong thế hệ trẻ tuổi của Đạo phủ đã nhận được thanh kiếm này.

Nhiếp Vân nhờ vậy đã nhận được truyền thừa của Phiêu Miểu Tiên Cung, cuối cùng vang danh một thời, đạp phá hư không, tiến vào Tiên giới.

Đó là truyền thừa thuộc về hắn, là vật do phụ thân để lại cho hắn. Đời trước, hắn tìm rất nhiều năm, cuối cùng biết được mới tới đánh với Nhiếp Vân một trận, bị thương nặng phải bỏ chạy. Đời này, hắn không cho phép bất kỳ kẻ nào chấm mút vật của hắn.

Hắn đeo Lăng Hư Kiếm trên lưng, sau đó lấy từ đầu giường ra một viên tinh thạch bảy màu.

Năm đó, khi hắn còn nhỏ đã đi theo phụ thân rèn luyện, cứu giúp một con thú nhỏ rất đáng yêu trong dãy núi Thiên Thú. Trước khi rời đi, con thú nhỏ kia đã tặng tinh thạch này cho hắn. Đời trước, hắn tốn cả một đời vẫn không thể biết được tác dụng của tinh thạch này.

Nhưng đây cũng là một trong số những ký ức tốt đẹp ít ỏi của hắn. Hắn nhét tinh thạch vào cái túi đeo bên thắt lưng. Đột nhiên, đan môn khẽ động. Linh khí trên người Diệp Phàm vận chuyển theo một tuyến đường kỳ lạ.

Tinh thạch trở nên nóng bỏng, thần văn thần bí trong Đan môn phát ra ánh sáng vô cùng chói lòa. Sau đó, tinh thạch chậm rãi biến mất.

Diệp Phàm kinh hãi. Ở trong đan môn, tinh thạch tô điểm ở trên thần văn, đồng thời Thiên Địa Đồ Lục dường như mở ra cánh cửa đầu tiên, vô số tin tức tiến vào trong thần hồn của hắn.

Khoảng chừng nửa khắc sau, ánh mắt Diệp Phàm vô cùng vui mừng, trong lòng đặc biệt kích động, vô số tin tức vừa tới là một bộ công pháp.

Hơn nữa còn là công pháp luyện thể vô thượng, Mệnh Thần Thuật!

Cơ thể con người có sáu tinh huyệt thiên phú lớn, một khi tu vi đạt tới Cương Thể cảnh, lại có thể mở ra thiên phú của bản thân, đại lục Thiên Vũ gọi thiên phú như thế là thiên phú Linh Cương.

Sáu tinh huyệt lớn, trong mỗi tinh huyệt đều có mười loại thiên phú. Ngoại trừ nhân tài ngút trời, người bình thường tối đa chỉ có thể mở ra tinh môn cấp thấp nhất, nhận được cấp thấp nhất là thiên phú Linh Cương Nhân giai mà thôi.

Mệnh Thần Thuật lại là công pháp có thể không ngừng mở ra tinh huyệt, sau khi tu luyện tới đại thành, sáu tinh môn lớn hoàn toàn được phát động, thậm chí có khả năng thu được thiên phú Linh Cương Hỗn Độn cấp đáng sợ nhất trong truyền thuyết.

Diệp Phàm ép xuống kích động muốn lập tức tu luyện, đeo Lăng Hư Kiếm trên lưng, tiếp theo bỏ một số vò rượu ngon vào trong túi, bước ra ngoài. Hắn ở trong phòng quá lâu, có lẽ mẫu thân chờ sẽ sốt ruột.

Trong biệt viện.

Tô Tịch nắm chặt cái túi trong tay, nhìn Diệp Linh Lung và một số hộ vệ trước mặt, yếu ớt nói:

- Diệp đại tiểu thư, ta không mang theo một món đồ nào của Diệp gia. Những thứ này đều là đồ của bản thân ta và Phàm nhi. Sao ngươi lại làm vậy?

- Tô Tịch, vật sở hữu của các ngươi đều thuộc về gia tộc, các ngươi bị đuổi ra khỏi Diệp phủ, không thể mang theo bất kỳ thứ gì.

Diệp Linh Lung lạnh lùng nói. Đệ đệ của nàng chết ở biệt viện của Diệp Phàm, cho dù không phải Diệp Phàm giết, Diệp Phàm cũng đừng mơ thoát khỏi liên quan.

- Mấy đồ này là vật do phu quân ta năm đó ra ngoài du lịch mang về vật, sao có thể là đồ của Diệp phủ được. Cho dù chúng ta bị đuổi, Diệp phủ là một phủ đệ lớn như vậy, chẳng lẽ còn muốn cướp đồ của chúng ta sao?

Nhắc đến Diệp Tùng Nguyên, Tô Tịch cũng trở nên cứng rắn.

- Làm càn, Tô Tịch, Diệp phủ cho hai mẫu tử các ngươi ăn ở nhiều bữa như vậy, nuôi hai kẻ vô dụng các người nhiều năm như vậy, có thể cho các ngươi mặc một bộ quần áo ra ngoài đã thật sự không tệ rồi.

Diệp Linh Lung lạnh giọng nói:

- Cũng không xem thử, con trai ngươi mang tới sỉ nhục lớn thế nào cho Diệp gia ta, bị người tới cửa từ hôn, hừ, chuyện này sẽ nhanh chóng được truyền khắp Hoàng Đô. Đến lúc đó, Diệp gia ta sẽ trở thành một trò cười cho thiên hạ.

- Nhưng... Phàm nhi vì cứu ngươi, tu vi mới bị phá hủy, bây giờ người khác từ hôn, Diệp gia chẳng những không gây khó dễ, trái lại còn giận chó đánh mèo lên Phàm nhi. Đây là phong cách của Diệp gia sao?

Tô Tịch nghe vậy, lấy hết can cảm nói.

- Câm miệng!

Diệp Linh Lung chợt vung tay tát về phía Tô Tịch, Tô Tịch lập tức ngã xuống đất, nhìn nàng với vẻ uất ức.

- Thực lực của con trai ngươi không tốt, không chỉ bị phế bỏ tu vi, còn thiếu chút nữa không bảo vệ ta chu toàn. Phụ thân ta nghĩ tới tình nghĩa gia tộc, không giết hắn đã là ân điển rồi. Nếu ngươi còn nói lung tung, cẩn thận ta đánh cho ngươi tàn phế luôn!

Trong giọng nói Diệp Linh Lung vô cùng lạnh lùng, Tô Tịch cũng sợ hãi. Diệp Tùng Nguyên chết sớm, nàng cố nuôi Diệp Phàm lớn như vậy, ở trong Diệp gia có thể nói là giống như đi trên băng mỏng. Một nữ nhân làm gì có can đảm lại đi phản bác Diệp Linh Lung.

Nếu không phải chuyện này liên quan đến nhi tử và phu quân, hôm nay nàng căn bản sẽ không nói một câu. Nhưng danh tiếng của nhi tử mình không thể bị phá hủy ở đây được.

- Phàm nhi có tu vi Ngưng Thể cảnh cửu trọng, ở Diệp phủ cũng là tuấn kiệt trẻ tuổi số một số hai.

Tô Tịch không phục, yếu ớt nói.

- Ngươi còn dám lắm miệng, người đâu, vả miệng cho ta!

Lúc này, Diệp Linh Lung cao giọng nói, hộ vệ phía sau nghe vậy, lúc này đi về phía Tô Tịch.

Nhưng vào lúc này, một giọng nói rét lạnh vang lên:

- Các ngươi dám!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.