Vô Địch Thiên Hạ

Chương 168: Chương 168: Ta ngồi ở đây được không?




“Vâng, môn chủ!” Ba người Triệu Thư cung kính xác nhận.

Hoàng Tiểu Long quay người cùng ba người Triệu Thư đi ra khỏi khách sạn, tới cửa chính của Đoạn Nhận hoàng cung. Khi đi tới đường phố thì thấy đâu đâu cũng là đầu người đen sì. Gần như tất cả mọi người đang đi về cùng một phía.

Cửa chính của Đoạn Nhận hoàng cung!

Quảng trường Đoạn Nhận!

Bốn người Hoàng Tiểu Long hoà theo dòng người đi đến quảng trường Đoạn Nhận.

Nửa giờ sau, bốn người Hoàng Tiểu Long đi tới quảng trường.

Quảng trường này rất lớn. Mỗi lần duyệt binh mười năm một lần của Đoạn Nhận đế quốc thì đều tổ chức ở quảng trường Đoạn Nhận này, như vậy có thể tưởng tượng được sự to lớn của quảng trường này như nào.

Trước quảng trường Đoạn Nhận chính là bức tường thành cao lớn của Đoạn Nhận hoàng cung. Tường thành của Đoạn Nhận hoàng cung và tường thành của Đoạn Nhận hoàng thành cao như nhau, nhưng tường thành của hoàng cung trông uy nghiêm hơn hẳn.

Khắp bốn phía quảng trường có nhiều đội trọng binh canh giác.

Bốn người Hoàng Tiểu Long đi phía khu vực lôi đài.

Khu vực lôi đài khá lớn, có mười lôi đài và một lôi đài chính.

Xung quanh khu lôi đài này cũng có trọng binh canh gác dầy đặc, người tới xem không cách nào tiến vào khu vực lôi đài được, chỉ có nhưng đệ tử thiên tài đại diện cho các đại vương quốc tới tham gia cuộc chiến như Hoàng Tiểu Long mới có thể tiến vào.

Khi bốn người Hoàng Tiểu Long tới đây, đã có vô số người đứng trên quảng trường Đoạn Nhận, nhưng các đệ tử thiên tài của các vương quốc tới dự thi thì có đường riêng để tiến vào.

Đi vào rồi, Hoàng Tiểu Long nói với ba người Triệu Thư: “Các ngươi ở ngoài chờ ta.”

“Vâng, thiếu chủ!” Ba người cung kính xác nhận.

Hoàng Tiểu Long theo lối đi mà bước vào đằng trước khu lôi đài, lấy thẻ dự thi mà Tôn Chương và Hùng Sở đưa cho ra, đám thủ vệ canh giữ bốn phía lôi đài cho Hoàng Tiểu Long đi vào.

Sau khi bước vào trong khu vực lôi đài, Hoàng Tiểu Long đi tới nơi dành cho các đệ tử thiên tài của các quốc gia nghỉ ngơi.

Khi đi tới khu vực dành cho các đệ tử thiên tài nghỉ ngơi, hắn thấy số đệ tử thiên tài của các quốc gia tới dự thi đã tới không ít. Hoàng Tiểu Long đảo mắt qua, đại khái chừng bảy, tám trăm người đang ở đây. Nhưng thấy Hoàng Tiểu Long lại đây, đám đệ tử thiên tài tới dự thi đều giật mình, bàn tán.

“Tiểu tử này cũng tới tham gia Hoàng Thành chi chiến à? Không thể nào, nhìn qua thì hình như mới mười bảy, mười tám mà!”

“Mười bảy, mười tám mà đã tới tham gia Hoàng Thành chi chiến, nếu không phải tên nhóc này tự tin vào thực lực của mình, thì là kẻ cuồng vọng ngu ngốc rồi!”

Đám đệ tử thiên tài của các quốc gia nhìn Hoàng Tiểu Long với những ánh mắt khác nhau.

Điều kiện để tham gia Hoàng Thành chi chiến là ba mươi tuổi hoặc dưới ba mươi. Bình thường các đệ tử thiên tài của các quốc gia trước khi tới tham gia Hoàng Thành chi chiến thì đều đã tu luyện đến chừng ba mươi tuổi, hoặc là ba mươi tuổi mới tới tham gia.

Thêm một phần thực lực thì sẽ thêm một phần cơ hội.

Cái kiểu chưa tới hai mươi tuổi mà đã tới tham gia Hoàng Thành chi chiến như Hoàng Tiểu Long là cực kỳ ít, thậm chí phải nói là chưa từng xuất hiện. Cho dù Hoàng Tiểu Long có thiên phú cao tới đâu, đám đệ tử thiên tài của các quốc gia không tin rằng một tiểu tử mười bảy tuổi sẽ có thực lực cao tới mức nào.

Tất nhiên không ít tên đệ tử thiên tài nhìn Hoàng Tiểu Long mới ánh mắt ít nhiều mang theo vẻ khinh miệt.

Nhưng trong đám người này lại có một thanh niên tuổi chừng hai mươi bảy, hai mươi tám, mặc áo trắng nhìn Hoàng Tiểu Long đi tới với ánh mắt rất nghiêm túc.

“Hoàng Tiểu Long, không ngờ lại là Hoàng Tiểu Long!”

“Năm nay tiểu tử này cũng tới tham gia Hoàng Thành chi chiến! Sao lại nhanh như vậy!”

Thanh niên áo trắng giật mình.

Hai năm trước ở vương quốc Vực Ngoại, thanh niên áo trắng đã chứng kiến rất rõ Hoàng Tiểu Long đánh bại Dương An. Mà hai năm trước Hoàng Tiểu Long mới là Cửu giai, thậm chí còn chưa tới Thập giai.

Hắn nhớ rõ rằng thiên phú mà Hoàng Tiểu Long thể hiện ra lúc ấy khiến hắn khiếp sợ dị thường.

Lúc ấy hắn còn nghĩ, nếu cho Hoàng Tiểu Long mười năm tu luyện, mười năm sau kẻ đứng đầu ở Hoàng Thành chi chiến của Đoạn Nhận đế quốc chắc chắn sẽ là Hoàng Tiểu Long!

Nhưng không tới mười năm, mới chỉ hai năm thôi mà Hoàng Tiểu Long đã tới tham gia rồi!

“Hai năm đã qua, không biết nay Hoàng Tiểu Long có thực lực gì? Thập giai?” Thanh niên áo trắng tự suy đoán.

Thanh niên áo trắng này chính là đệ tử thiên tài Chu Kiệt, kẻ thay mặt vương quốc Vực Ngoại tới tham gia Hoàng Thành chi chiến năm nay.

“Thập giai mà đã tới tham gia Hoàng Thành chi chiến rồi?” Chu Kiệt nhướng mày.

Theo hắn thấy, trong hai năm này dù thực lực của Hoàng Tiểu Long có tăng lên rất nhiều thì cũng chỉ Thập giai mà thôi, hơn nữa còn là mới đột phá lên Thập giai.

Ở học viện của vương quốc thì Thập giai là cường giả, nhưng với các đệ tử thiên tài tới tham gia Hoàng Thành chi chiến thì lại là kẻ xếp bét.

Nhưng Hoàng Tiểu Long có thể đạt được hạng nhất ở giải thi đấu học viện Tinh Không, chứng tỏ thực lực của hắn không chỉ Thập giai. Thanh niên áo trắng Chu Kiệt lại nghĩ vậy.

Hoàng Tiểu Long nghe tiếng bàn tán của các đệ tử thiên tài các quốc gia khác, không để ý ánh mắt của bọn họ mà đi tới ngồi ở một vị trí trống, tĩnh tâm chờ Hoàng Thành chi chiến bắt đầu.

Sau Hoàng Tiểu Long, các đệ tử thiên tài của các quốc gia khác cũng lần lượt tới.

Đúng lúc này, đám người xôn xao.

“Tạ Bồ Đề! Tạ Bồ Đề tới rồi!”

“Nghe nói Tạ Bồ Đề này có được Vũ hồn Thập giai nhất lưu, Hắc Hoả Phượng Hoàng! Hơn nữa một năm trước vừa tiến vào Tiên thiên nhị giai!”

“Tiên thiên Nhị giai! Hắc Hoả Phượng Hoàng! Tạ Bồ Đề này có thực lực đáng sợ thật! Lần này hạng nhất của Hoàng Thành chi chiến chắc chắn là của hắn rồi! Không ít thế lực lớn trong Đoạn Nhận hoàng thành đều cá cược rằng Tạ Bồ Đề sẽ giành được hạng nhất!”

Nghe tiếng bàn tán của đám thiên tài các quốc gia xung quanh, Hoàng Tiểu Long quay sang nhìn, thì thấy một thanh niên mặc chiến bào màu đỏ rực đi tới bên này.

Người này có thân hình cao lớn, toàn thân như chất chứa thứ năng lực như chực bùng nổ, màu lông mày cũng đỏ rực. Lúc bước đi, có ánh sáng như lửa rực cháy toả ra xung quanh.

Đây chính là Tạ Bồ Đề! Đầy khí phách!

“Tạ Bồ Đề?” Hoàng Tiểu Long thầm nhủ. Xem ra Tạ Bồ Đề này chính là kẻ có thực lực mạnh nhất trong Hoàng Thành chi chiến lần này.

Vũ hồn Thập giai, Hắc Hoả Phượng Hoàng? Tiên thiên Nhị giai!

Quả thực Tạ Bồ Đề này là một đối thủ mạnh.

Sau khi Tạ Bồ Đề đến, đi qua vị trí trống bên cạnh Hoàng Tiểu Long, rồi ngồi xuống một vị trí trống khác cách Hoàng Tiểu Long chừng năm mét.

Tạ Bồ Đề ngồi xuống, một dòng khí nóng rực khuếch tán ra xung quanh. Mấy tên đệ tử thiên tài vốn ngồi xung quanh đều hoảng sợ hô to, rồi đứng dậy tránh ra xa.

Dòng khí nóng rực kia đánh úp tới Hoàng Tiểu Long, khi đi tới cách người Hoàng Tiểu Long một mét thì bị một lực cản vô hình chặn lại.

Hoàng Tiểu Long ngồi nguyên tại chỗ, sắc mặt bình thường.

“Ồ?” Tạ Bồ Đề kinh ngạc, quay sang nhìn Hoàng Tiểu Long, ánh sáng đỏ loé lên trong mắt. Hiển nhiên hắn không ngờ được lại có kẻ chặn được Phượng Hoàng hoả khí của mình, mà lại là một tên thiếu niên mới mười bảy, mười tám tuổi.

Những đệ tử thiên tài có khả năng tranh đoạt vị trí mười người đứng đầu hiện lên trong đầu hắn, nhưng không giống tướng mạo của thiếu niên tóc đen này.

“Thú vị đấy.” Tạ Bồ Đề thầm nghĩ.

Các đệ tử thiên tài khác thấy Hoàng Tiểu Long đỡ được Phượng Hoàng hoả khí của Tạ Bồ Đề, ai nấy đều kinh ngạc.

“Cái gì? Tiểu tử này có thể chặn được Phượng Hoàng hoả khí của Tạ Bồ Đề kìa!”

“Hắn có lai lịch gì vậy?!”

Mấy tên đệ tử thiên tài ban nãy không chịu được Phượng Hoàng hoả khí của Tạ Bồ Đề tức thì cười khẩy:

“Chẳng qua tiểu tử này tu luyện Đấu khí mang tính hàn, vừa hay khắc chế được Phượng Hoàng hoả khí của Tạ Bồ Đề mà thôi. Hơn nữa Tạ Bồ Đề cũng nhẹ tay rồi, bằng không tiểu tử này có thể chặn được chắc?”

“Không sai, chắc chắn là thế rồi!”

Nghe đám đệ tử thiên tài đó nói móc, Hoàng Tiểu Long bình tĩnh ngồi yên.

“Là Dương Cương! Dương Cương đến rồi!”

Đúng lúc này, đám người lại xôn xao.

“Dương Cương, Tiên thiên Nhất giai hậu kỳ đỉnh phong, Vũ hồn là Vũ hồn Thập giai nhất lưu, Thái Âm Thú!”

Lúc này một thanh niên mặc cẩm bào màu xanh nhạt đi tới bên này.

Dương Cương!

Hoàng Tiểu Long ngẩng đầu liếc đối phương một cái, vẻ mặt bình tĩnh.

Lại thêm một kẻ có được Vũ hồn siêu cấp, hơn nữa còn là Thập giai nhất lưu. Không ngờ trận Hoàng Thành chi chiến năm nay lại có hai vị đệ tử thiên tài có được Vũ hồn từ Thập giai hai trở lên.

Đương nhiên tính cả Hoàng Tiểu Long thì là ba người!

Nếu là những trận Hoàng Thành chi chiến trước đây thì đỉnh phong cũng chỉ là Vũ hồn Thập giai, mà cũng chỉ có một hai người có Vũ hồn siêu cấp.

Đám đệ tử thiên tài bốn phía đều bàn tán rằng năm nay Dương Cương có khả năng sẽ giành được vị trí thứ hai.

Sau khi đi tới, thấy Tạ Bồ Đề, Dương Cương giật mình, mắt toát ra ý chí chiến đấu. Hắn đi tới phía Tạ Bồ Đề. Nhìn Dương Cương đi tới phía Tạ Bồ Đề, đám đệ tử thiên tài từ các quốc gia không khỏi nhìn theo.

Dương Cương đi tới trước mặt Tạ Bồ Đề, nói: “Trận Hoàng Thành chi chiến năm nay, ta chắc chắn sẽ giành được hạng nhất! Tạ Bồ Đề, ta chắc chắn sẽ đánh bại được ngươi!”

Nghe vậy, Tạ Bồ Đề cười nhạt một tiếng: “Đánh bại ta? Ngươi đánh bại hắn trước rồi hãng nói.” Dùng ánh mắt hướng về phía Hoàng Tiểu Long ở cách đó năm mét.

Dương Cương quay đầu nhìn Hoàng Tiểu Long, hắn ngẩn ra rồi tức giận nhìn Tạ Bồ Đề: “Ngươi có ý gì?” Hoá ra ở trong mắt Tạ Bồ Đề, hắn chỉ là kẻ ngang với Hoàng Tiểu Long thoạt trông chỉ mười bảy, mười tám tuổi kia thôi à? Điều này khiến hắn cảm thấy bị khinh thường, hoặc giả có thể nói là bị sỉ nhục!

Tạ Bồ Đề không trả lời.

Sắc mặt Dương Cương trầm xuống, hắn quay sang nhìn Hoàng Tiểu Long: “Tiểu tử, hy vọng lúc lên lôi đình ngươi đừng có gặp phải ta. Nếu gặp ta, ta sẽ làm cho ngươi bò xuống khỏi lôi đài.”

Hắn trút lửa giận lên người Hoàng Tiểu Long.

“Vậy sao?” Hoàng Tiểu Long lạnh lùng đáp.

Thấy Hoàng Tiểu Long dám mở miệng phản bác, Dương Cương mắt loé hàn quang, chẳng qua trước khi Hoàng Thành chi chiến bắt đầu, không được đánh nhau dưới lôi đài, mà hắn thì không dám làm trái với quy định này.

Dương Cương lạnh lùng nhìn Hoàng Tiểu Long một cái, sau đó đi tới một vị trí trống rồi ngồi xuống.

“Khà khà, tên nhóc đó đắc tội Dương Cương rồi. Tới lúc lên lôi đài mà gặp phải Dương Cương, muốn chết cũng khó.” Mấy tên thiên tài không chịu được Phượng Hoàng hoả khí của Tạ Bồ Đề mà phải né ra ban nãy thấy thế, tỏ ra sung sướng khi người khác gặp hoạ.

Không lâu sau, đám người lại xôn xao.

Nhưng lần này kẻ dẫn tới sự xôn xao ấy không phải nam, mà là một vị mỹ nữ mặc váy màu xanh nhạt, tên là Thôi Lệ, tuổi chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy, miệng cười ngọt ngào, đôi mắt đẹp sáng ngời.

Thôi Lệ cũng là một đệ tử thiên tài có được Vũ hồn siêu cấp, Vũ hồn Thập giai nhất lưu bình thường, Phệ Lôi Thú.

Sự xuất hiện của Thôi Lệ dẫn tới náo động không thua gì Tạ Bồ Đề. Đây là do phần lớn đám đệ tử thiên tài tới tham chiến lần này đều là nam cả.

“Ta có thể ngồi ở đây được không?” Sau khi tới, Thôi Lệ đi tới trước mặt Hoàng Tiểu Long, rồi chỉ vào vị trí trống bên cạnh hắn.

Hoàng Tiểu Long ngạc nhiên, gật đầu nói: “Cứ tự nhiên.”

Thôi Lệ cười đầy ngọt ngào: “Cảm ơn.” Nói xong bèn ngồi xuống bên cạnh Hoàng Tiểu Long.

Một mùi thơm cơ thể mê người xộc vào mũi Hoàng Tiểu Long.

Lúc này đám nam đệ tử thiên tài tới từ các quốc gia kia đều nhìn Hoàng Tiểu Long với ánh mắt như có thể phun ra lửa, chứa đầy ghen tị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.