Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 221: Chương 221




Năm ngày sau, Sở quân tới sau, liên quân ước chừng để cho bọn họ nghĩ ngơi hồi phục hai canh giờ, Doanh Thập Tam mới vũ động cờ chủ soái, hiệu lệnh tám mươi vạn quân tốt từng bước tiến về hướng Sở quân. Đến khi chỉ cách Sở quân mặc khôi giáp bạc hai mươi dặm mới dừng lại.

Trên cánh đồng hoang vu không bến bờ, hai đội quân hơn trăm vạn quân tốt xếp thành đội ngũ thật chỉnh tề, lành lạnh nhìn nhau. Doanh Thập Tam cưỡi lên một con ngựa cao lớn, một thân khôi giáp, bên ngoài khoác áo choàng lụa đỏ, gió phần phật thổi qua, vung áo bào của hắn lên, giờ khắc này, trên gương mặt tuấn nhã của hắn là nụ cười thản nhiên, hai tròng mắt đen thẫm lấp lánh tinh quang, cả người tản mát ra một loại nhuệ khí khó có thể hình dung, một loại hưng phấn dõng dạc.

Hắn ngẩng đầu lên, giương mắt nhìn Sở quân trên cánh đồng hoang vu đối diện, hưng phấn mà nghĩ: từ nơi này mà bắt đầu, hết thảy đều từ nơi này mà bắt đầu! Những kẻ trong thiên hạ đều tầm thường, chỉ có Sở Nhược này còn có một chút bản lãnh. Chỉ cần ta giết hắn, Đại Tần ta sẽ không còn địch thủ! Giờ khắc ta thống nhất Trung Nguyên, xưng bá thiên hạ sắp tới!

Hắn nghĩ đến đây, không khỏi hít một hơi thật sâu, áp chế tình cảm mãnh liệt đang trào dâng trong lồng ngực! Lúc này, tiếng vó ngựa vang lên, Mông Kỳ giục ngựa đi tới phía sau Doanh Thập Tam.

Mông Kỳ cũng ngẩng đầu ngắm nhìn trận doanh của Sở quân, ngắm ngắm, hắn đột nhiên nói: ” Sở di này thật ra cũng biết lễ rồi! Lần trước Tề Ngụy Hàn ba nước đánh hắn. Nhưng hắn không hề theo quy tắc dẫn đối phương tới bờ ruộng khe núi, lúc này đây lại an tĩnh cùng chúng ta triển khai trận thế trong cánh đồng hoang vu?”

Doanh Thập Tam lạnh lùng cười, quát nhẹ:” Có thể hắn chưa từng an tĩnh đâu!” Nói tới đây, trường kiếm của Doanh Thập Tam giơ lên, chỉ về hướng núi non mơ hồ phía sau Sở quân, nói: “Từ đó đi trăm dặm, là một con đường hẹp! Hai bên là núi cao, đường ra hẹp mà dài, hơn nữa trong cốc cỏ dại sum xuê. Sở quân chỉ cần lui vào trong đó, ta liền bó tay hết cách, nếu như bên ta vô ý bước vào, thì chỉ có chạy đằng trời!”

Doanh Thập Tam nói tới đây, ha ha cười nói: “Đây chính là chỗ có thế công có thể thủ a, Sở Nhược kia ước định chúng ta tác chiến ở nơi này, vốn đã dụng tâm hiểm ác! Ha ha ha ha, nhưng hắn xem thường Doanh Thu ta rồi, ta đã đồng ý tác chiến với hắn ở chỗ này, sẽ không theo tâm nguyện của hắn mà truy kích hắn đâu! Hừ, âm mưu quỷ kế chỉ có thể dùng khi thế lực hai bên bằng nhau, chứ thực lực bên ta gấp ba hắn, lúc này dù hắn tung ra mọi cách, tìm đủ mọi kế cũng chỉ còn đường chết!”

Tiếng cười của Doanh Thập Tam lanh lảnh truyền ra xa xa, chúng quân nghe thấy tiếng cười tự tin mà ngang tang của chủ soái, một đám đều quay đầu nhìn về hướng hắn. Trên mỗi một khuôn mặt, đều mang theo hưng phấn, kích động.

Chỉ có Ngô hầu cùng Ngụy hầu hai người lặng yên không lên tiếng nhìn hết thảy, trong ánh mắt chớp động sự nghi hoặc: không phải Sở nhân nói đã có kế làm Tần tự lui binh sao? Ngày mai đã phải chính thức công kích rồi, sao vẫn chưa có nửa điểm động tĩnh?

“Giá —” Doanh Thập Tam quát chói tai một tiếng, dùng gót chân đá, giục ngựa chạy gấp đến phương hướng của Sở quân. Một đám chủ soái vốn đều im lặng đứng ở triền núi quan sát, lúc này hắn vội vã chạy ra như vậy, không khỏi đều nhảy dựng.

Mông Kỳ liên tục giục ngựa đuổi theo. Nhưng con ngựa Doanh Thập Tam cưỡi là một con thần mã, lúc này toàn lực mà phóng đi, thật sự là nhanh như điện xẹt. Mông K liên tục đá bụng ngựa, lớn tiếng kêu lên: “Điện hạ. Điện hạ! Mau dừng lại, mau dừng lại –”

Hắn kéo căng cổ họng gào thét, nhưng tiếng hét vừa ra khỏi miệng liền hoà vào trong gió, cũng không biết Doanh Thập Tam đón gió lao ra có nghe được hay không. Ngựa đi như điện, trong nháy mắt liền chạy ra khỏi chừng mười dặm, trong nháy mắt trận doanh của Sở nhân đã tinh tường xuất hiện ở trong tầm nhìn!

“Ha ha ha ha. . .” Trong tiếng cười lớn, Doanh Thập Tam căn bản không hề chậm lại tiếp tục vọt tới trước, theo thân ảnh của hắn, phía trước đã mơ hồ xuất hiện Sở nhân xếp thành hàng ngũ. Trời ạ, cách Sở nhân chưa đến ba dặm! Trong lòng Mông Kỵ vừa sợ vừa loạn, hắn khàn khàn quát: “Thập Tam điện hạ, làm sao ngài lại như thế. . . . .”

Lời của hắn vẫn chưa nói xong liền dừng lại, bởi vì Sở quân đối diện sau khi xao động một trận, một thanh niên vương giả mang khôi giáp xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ. Sở nhược Vương đi ra.

Daonh Thu vừa nhìn thấy Sở Nhược Vương, liền ngửa đầu cười vang một trận, tiếng cười vừa dừng lại, Doanh Thập Tam lanh lảnh kêu lên:“Sở Nhược, ngươi cũng là anh hùng đương thời! Đủ sức làm đối thủ của Thu! Đáng tiếc hiện tại Thu không có tâm tình chậm rãi dây dưa với ngươi, lúc này đây Thu muốn thắng bằng vũ lực rồi! Ha ha ha ha! Đáng tiếc! Đáng tiếc thay!”

Tiếng kêu của hắn được rót nội lực vào, tiếng hét truyền ra xa xa. Nhất thời ba quân Sở nhân tất cả đều nghe thấy. Tiếng hét vừa rơi xuống, Doanh Thu cũng không nhiều lời nữa, hắn ý vị sâu xa nhìn chằm chằm Sở Nhược Vương vài lần, sau khi lại cười to một trận, đột nhiên quay đầu ngựa phóng về!

Thẳng đến khi Doanh Thu lao ra thật xa, Mông Kỳ mới từ trong hoảng hốt tỉnh táo lại, hắn vội vàng giục ngựa đi theo. Trong cánh đồng hoang vu, hai đạo nhân ảnh giống như làn khói vừa đến, đảo mắt lại quay về. Mông Kỵ giục ngựa trở về thẳng một đường, mãi cho khi chạm mặt với nhóm kiếm khách tiếp ứng của mình, còn kinh ngạc nhìn Doanh Thập Tam: điện hạ tiến lên gấp gáp như thể, chỉ vì muốn nói với Sở Nhược một câu như vậy thôi sao?

“Bệ hạ, Doanh Thu này cũng là một anh hùng!” Giọng nói của Văn Lương từ phía sau truyền đến, không chỉ là hắn, ánh mắt một đám Sở nhân phía sau Nhược Vương đều có một chút biến hóa. Đó là một thời đại tôn trọng khí tiết cá nhân, bọn họ vốn có chút khinh thường đối với hành vi liên quân cùng các nước đánh Sở của Doanh Thu, hiện tại Doanh Thu vừa xông vừa quát như vậy, những Sở nhân này liền cảm thấy Doanh Thu dám làm dám chịu, không hổ là một nhân vật!

Sở Nhược Vương cười nhẹ, từ chối cho ý kiến, đôi mắt hung tàn của hắn gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh Doanh Thu dần đi xa, âm thầm cười lạnh nói: Doanh Thu, dù ngươi tính kế chồng chất, lúc này chỉ sợ cũng rơi vào hư không thôi!

Ngày đại chiến hai bên ước định ngày là ngày hôm sau, hôm nay chỉ cần quan sát trận thế đối phương thì đều tự nghỉ ngơi. Giờ Thìn ngày hôm sau vừa đến, trống trận hai bên “Thùng thùng — thùng thùng” vang đến tận trời, Doanh Thu ngồi ngay ngắn trong doanh trướng, ngay cả tâm tư ra ngoài đi đánh giá tình hình cũng không có.

Chỉ chốc lát công phu, Mông Kỳ xốc lều lên đi vào. Hắn hướng về phía Doanh Thu chắp tay trước ngực, cất cao giọng nói: “Điện hạ, Việt quân đã tấn công Sở nhân!’

“Tốt!” Doanh Thu cười sang sảng, bưng bình rượu lên rót cho Mông Kỳ một chén rượu, cười nói: “Mời uống!”

Mông Kỳ không lên tiếng trả lời ngồi xuống, hắn nhìn Doanh Thu, chần chờ hỏi: “Điện hạ không muốn đi đánh giá sao?”

Doanh Thu ha ha cười, lắc đầu nói: “Việt nhân chính là con tốt đánh thử, Thu cũng lười đi xem.”

Mông Kỳ khoanh chân ngồi xuống trên sập đối diện hắn, trầm giọng nói: “Sở nhân quả thật rất tinh nhuệ, ta thấy Hắc Giáp Quân kia cũng không thua kém gì Uy Hổ quân của chúng ta, hai nước Ngô Ngụy cũng không chịu đánh trước, bây giờ Việt nhân tấn công rồi, nếu như hao tổn quá lớn, không khỏi thầm oán điện hạ!”

Khóe miệng Doanh Thu giương lên, không chút để ý cười nói: “Hao tổn quá lớn? Ta ước gì toàn bộ bọn họ chôn thây ở đây!” Hắn nói tới đây, giơ chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, thản nhiên nói: “Đáng tiếc là, hai nước Ngô Ngụy quá mức giảo hoạt, cư nhiên tìm mọi cách từ chối không dám đánh trước, làm ta không thể mượn tay Sở nhân diệt trừ bọn họ.Ngô Ngụy đã không xuất binh, cho dù Việt nhân có xuất binh cũng sẽ không đem hết toàn lực. Ngươi chờ xem, Việt nhân này vừa xông ra đánh chỉ cần gặp chút khó khăn, sẽ triệt binh cầu ta chi viện!”

Mông Kỳ gật gật đầu, hắn cau mày nói: “Nói như vậy, đến lúc đó ngay mặt đối chiến với Sở nhân, vẫn là sĩ tốt của Đại Tần ta sao?”

Doanh Thu ngửa đầu uống cạn một chén rượu, nói:”Đúng vậy. Bất quá Sở quân yếu hơn chúng ta, việc này không đáng lo. Chỉ cần Uy Hổ quân chúng ta làm rối loạn của trận doanh Sở nhân, lòng tin của Ngô Ngụy sẽ đại chấn, đến lúc đó, đại thắng đã gần kề.”

Mông Kỳ nghiêm nghị đáp: “Điện hạ tính toán như thần!” Doanh Thu ha ha cười. Lúc tiếng cười lớn của hắn phá không mà ra, lan truyền ra xa xa, một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến, chỉ chốc lát, một giọng nói thở gấp gáp từ ngoài trướng truyền đến, “Bẩm điện hạ, Hàm Dương cấp báo!“

Hàm Dương cấp báo? Doanh Thu ngẩn ra. Mông Kỳ cũng ngẩn ra. Sau khi hai người chậm rãi nhìn nhau, Doanh Thu vọt đứng dậy, kêu lên:“Tiến vào – nói đi!”

“Dạ.”Người đến là một kiếm khách áo tang phong trần mệt mỏi, dính đầy mồ hôi tro bụi, trên mặt còn có ba bốn đạo dấu kiếm. Hắn vừa tiến vào liền quỳ một chân trên đất, hai tay dâng lên một cái thẻ tre, cao giọng nói”Điện hạ, sự tình có biến! Hai mươi ngày truớc bệ hạ đột nhiên lâm trọng bệnh băng hà, Tứ điện hạ dược quần thần ủng hộ lên làm Vương thái tử, nghe nói Chu thiên tử đã tứ phong Tứ điện hạ làm Tần hầu, sứ giả đã đi tới Hàm Dương rồi, lúc này hẳn là sắp đến!”

“Cái gì? Ngươi nói cái gì?” Sắc mặt Doanh Thu nháy mắt trở nên trắng bệch, hắn không tin tưởng vào lỗ tai của mình nữa. Hắn vội vàng nhảy qua, vọt về phía kiếm khách. Nhưng nhảy quá gập, đụng thật mạnh vào bàn con, lảo đảo ngã xuống. Doanh Thu vội vàng khẽ chống lên một cái bàn khác, ổn định thân hình.

Hắn không hú ý tới, khi khẽ chống đã tiện tay hất đổ toàn bộ rượu và thức ăn trên bàn xuống đất, “rầm rầm rầm” nát như tương. Doanh Thu vọt tới trước mặt kiếm khách, tay phải duỗi ra níu lấy cổ áo của hắn, trên gương mặt mới vừa rồi còn tuấn nhã phấn chấn giờ phút này xanh mét, còn tràn ngập mây đen, vặn vẹo không thôi!

“Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa! Có nghe hay không, lặp lại lần nữa!” Doanh Thập Tam quát chói tai, từ trong trướng truyền ra rất xa. Tiếng quát này của hắn vừa ra, một trận tiếng bước chân liền từ ngoài trướng truyền đến.

Kiếm khách áo tang bị Doanh Thu gắt gao níu lấy áo, khuôn mặt nghẹn đến tím hồng, làm sao còn nói được gì? Hắn mở rộng miệng kêu a a a, hai tay đang cầm thẻ tre không ngừng múa may. Mông Kỳ thấy thế, vội vàng tiến lên mấy bước, nhận lấy thẻ tre trong tay người này nói: “Điện hạ, trong này hình như có ghi lại!”

Khuôn mặt tuấn tú xanh trắng vặn vẹo của Doanh Thu khẽ nhúc nhích, hắn nghiến răng nghiến lợi một hồi, rốt cuộc ngón tay buông lỏng, buông áo kiếm khách này xuống. “Bịch” một tiếng, kiếm khách kia ngã xuống đất, thân thủ hắn cũng không tệ, theo thế rơi xuống lộn người một cái liền bò dậy, cẩn thận lui ra phía sau vài bước đứng trong góc lều, một người đàn ông lớn như vậy, lúc này mồ hôi lạnh trên trán lại chảy ròng ròng xuống như mưa.

Doanh Thu tựa hồ bình tĩnh không ít, hắn thong thả, hơi run run nhận lấy thẻ tre Mông Kỳ đưa qua, mở ra đọc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.