Tốc độ xem thẻ tre của Doanh Thu rất chậm, hắn đọc lướt qua một lần, sau đó đọc lại từ đầu một lần nữa, lại thả chậm tốc độ đọc từng chữ từng chữ. Trên gương mặt tuấn nhã thong dong kia, càng ngày càng vặn vẹo, càng ngày càng khó coi, khi xanh khi trắng, khi thì nghiến răng nghiến lợi, làm cho Mông Kỳ một bên hết hồn.
Cũng không biết qua bao lâu, Doanh Thu khép thẻ tre, nhắm hai mắt lại. Hắn nhắm hai mắt, thật lâu vẫn không nhúc nhích. Tiếng ồn ào náo động, tiếng chém giết, tiềng người kêu, ngựa hí ngoài lều không dứt bên tai, nhưng trong lều vải lại yên lặng đến nghe rõ cả tiếng hô hấp đã bị đè nén.
Thẳng qua một khắc đồng hồ, Doanh Thu mới chậm rãi mở mắt ra. Mắt hắn mở ra, biểu tình liền khôi phục sự trấn tĩnh như dĩ vãng, chính là trong cặp mắt đen như mực kia như tràn ngập mây đen, làm cho người ta nhìn liền kinh hãi. Mông Kỳ chỉ đưa mắt nhìn, liền nhanh chóng cúi đầu không dám ngẩng đầu lên nữa.
Một hồi lâu sau, Doanh Thu mở miệng, giọng nói của hắn u buồn mà cay đắng, nặng nề, “Tất cả những việc này phát sinh trong hai mươi ngày gần đây?” Kiếm khách áo tang đứng ở trong góc cẩn thận đáp: “Vâng.”
“Phụ hầu ta đột nhiên được bạo bệnh mà chết, đại phu có nói gì không?”
“Đại phu cũng nói không nên lời.”
“Nói không nên lời?” Doanh Thu cười lạnh, hắn đi tới đi lui trong lều, phì cười nói: ” Thân thể phụ hầu tinh tráng, sống thêm hai mươi năm cũng không ngại, vẫn luôn không đau không ốm gì cả, tại sao lại bạo bệnh mà chết?”
Hắn nói tới đây, cười rộ lên. Sau khi cười hai tiếng, lại hỏi: “Nói như vậy, lúc phụ hầu ta sắp chết đem vương vị truyền cho Tứ ca sao?”
“Dạ!”
“Ai có thể chứng nhận?”
“Có, có đại phu Tử Sở, Thừa tướng Vu La, còn có, còn có. . . . . .”Không đợi kiếm khách nói xong, Doanh Thu đã vẫy tay cắt ngang, hắn cười gằn, nói: “Những kẻ này đều là người của Tứ ca, ta hỏi ngươi là, khi phụ hầu truyền di mệnh lập Tứ ca là Vương thái tử thì những đại thần ủng hộ ta ở đây?”
Kiếm khách kia cẩn thận nhìn Doanh Thu, thấp giọng nói: “Đều bị cấm cửa, nhốt ở trong nhà.”
“Quả nhiên!” Doanh Thu nặng nề mà nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi thì thào nói: “Giỏi lắm. Ngoan độc! Rất ngoan độc! Hắn xưa nay đối với phụ hầu hiếu thuận cung kính đến cỡ nào? Thật không ngờ cư nhiên dám hạ độc thủ đến bực này!”
Mông Kỳ đứng ở bên cạnh Doanh Thu. Nghe xong, trong lòng liền run sợ, hắn không dám tin hỏi: ” Ý của điện hạ, đại vương cũng không phải bệnh chết, mà là, mà là. . . . . .”
Việc này nghe rợn mà cả người, hắn thực sự nói không nổi nữa. Doanh Thu liếc mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Thiên hạ Đại Chu mấy trăm năm, loại chuyện này cũng từng lưu truyền, không cần phải sợ thành như vậy!” Hắn nói tới đây, nặng nề mà thở dài một hơi, thì thào nói: “Nhưng mà, ta thật sự không nghĩ đến, thật sự không có nghĩ đến a. . . . . .”
Kiếm khách truyền tin kia thấy Doanh Thu thật lâu không nói gì, cả gan đưa tin: “Người của chúng ta phát hiện, trước khi đại vương bệnh chết, Tứ điện hạ từng gặp mặt Sở sứ!”
”Cái gì?” Doanh Thu hoảng sợ quay đầu, nhìn áo tang kiếm khách chằm chằm. hỏi: “Sở sứ? Hắn tên gọi là gì, là nam hay là nữ?”
“Nghe nói là Tống Thành, là một trượng phu.”
Doanh Thu nhíu mày, thấp giọng nói: “Tống Thành? Chưa từng nghe qua.” Hắn cắn chặt răng, lại đi qua đi lại trong lều vải. Hắn đi gần một canh giờ, sau đó, Doanh Thu ngồi trên sập, cúi đầu không nhúc nhích. Mông Kỳ cùng kiếm khách áo tang kia hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một tiếng nói lanh lảnh từ ngoài trướng truyền vào, “Điện hạ! Việt nhân duy trì không được nữa, bọn họ thỉnh cầu điện hạ phái binh trợ giúp!” Tiếng la vang dội rơi vào trong lều, làm cho Doanh Thập Tam ngây ra như phỗng giật giật, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía ngoài lều, sau một lúc lâu cũng không hé răng.
Người ngoài lếu thấy hắn thật lâu không đáp, dừng một chút lại bảo:“Điện hạ, Việt hầu nói nếu như điện hạ không muốn xuất binh, bọn họ đành phải thu binh ngay bây giờ.”
“Thu binh ngay bây giờ?” Doanh Thập Tam cười lạnh. Hắn vọt đứng lên, căng cổ họng quát: ” Thu binh ngay bây giờ?”
Người ngoài lều cho là hắn nổi giận, bị dọa, lắp bắp kêu lên: “Điện, điện hạ, Việt hầu, Việt hầu nói như thế.”
Doanh Thập Tam lại tựa như không nghe được câu trả lời của người này, hắn lập tức cười lạnh nói: ” Thu binh ngay bây giờ? Cũng được, thì thu binh bây giờ đi!” Tiếng cười lạnh này vừa ra, sự mê mang trên mặt hắn cũng được quét sạch, trên khuôn mặt tuấn nhã hiện lên sự kiên định cùng âm trầm ngoan độc. Chỉ thấy tay phải hắn chém vào không trung, quát: “Mông Kỳ!”
“Có thuộc hạ!”
“Truyền lệnh xuống, người Tần dọn lều, suốt đêm quay về Hàm Dương!”
“Dạ!” Trong tiếng đồng ý của Mông Kỳ, ngoài trướng mơ hồ truyền ra tiếng bàn bạc bối rối của mọi người. Sau khi Mông Kỳ chạy ra, Doanh Thu chậm rãi nhắm hai mắt lại, vô lực nói: “Lúc này đây, lại tiện nghi cho Sở Nhược rồi!” Tin tức người Tần thu dọn lều chuẩn bị lui binh truyền khắp toàn bộ chiến trường.
Lúc này Việt nhân còn đang dàn trận đấu với Sở nhân, không biết nên tiếp tục giao chiến hay là lui lại. Khi Việt hầu biết được người Tần muốn triệt binh quay về Hàm Dương trước thì hai mắt trắng dã, hắn hoảng sợ vô cùng nhìn Sở nhân cười ha ha phía đối diện, đột nhiên phát hiện, chính mình đã bị bỏ quên!
Mà hai nước Ngô Ngụy sau khi biết được quyết định của Doanh Thu thì đều á khẩu không trả lời được. Hai nước chư hầu này đều cảm thấy cảm xúc hỗn loạn, không nói nên lời. Bọn họ liên tục giữ chặt người Tần, muốn biết nguyên nhân đột nhiên Doanh Thu quyết định lui binh. Khi biết là vì Tần hầu băng hà đột ngột, Tần Tứ vương tử đã trở thành Vương thái tử Tần quốc thì không biết tại sao, bọn họ đồng loạt rùng mình một cái.
Doanh Thu lấy pháp trị binh, quân kỷ cực nghiêm. Mệnh lệnh của hắn vừa truyền xuống, không đến hai canh giờ, bốn mươi vạn Tần tốt đã lập thành đội chỉnh tề, chỉ còn chờ về nước. Làm cho người Tần ngoài ý muốn là, hai nước Ngô Ngụy cũng phản ứng cực kỳ nhanh chóng, chẳng những nhanh chóng, hơn nữa còn quyết đoán đến không thể tưởng tượng nổi. Ngay khi người Tần xếp thành hàng chuẩn bị trở về thì đồng thời, mệnh lệnh của bọn hắn cũng đã truyền ra, hai quân Ngô Ngụy xếp thành hàng ngay bên cạnh người Tần, cũng chuẩn bị triệt binh trở về!
Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ có Việt nhân luống cuống tay chân! Việt hầu thấy ba nước đều chuẩn bị rút lui, cũng ban bố mệnh lệnh cả đội lui về. Cho dù phát ra mệnh lệnh, tim của hắn lại trống rỗng tới cực điểm! Bởi vì, vừa rồi hắn đã phát ra công kích với Sở nhân! Bởi vì, lúc này Sở Nhược Vương đang âm trầm, như sói đói theo dõi hắn!
Việt hầu đột nhiên phát hiện, bởi vì người Tần đột ngột lỡ hẹn, mình và quốc gia của mình, đã lâm vào giữa khốn cảnh cực độ! Vừa rồi khi giao chiến, bọn họ đã giết không ít Sở nhân! Sở Nhược Vương hoàn toàn có thể dùng cớ kia công kích Việt Quốc! Doanh Thu này, hắn rõ ràng đã ước hẹn với mình, nhưng vì hắn đột nhiên lỡ hẹn, Việt Quốc nho nhỏ của ta liền vạn kiếp bất phục sao? Giờ khắc này, Việt hầu thực sự muốn nuốt sống Doanh Thu.
Doanh Thu lúc này, lại bề bộn nhiều việc, hơn nữa tâm tư nặng nề, hắn hoàn toàn không để ý đến phản ứng của các quốc gia chư hầu, cũng không có tinh lực đi để ý. Sau khi tất cả đã xếp đặt tốt, người Tần chuẩn bị xuất phát thì sắc trời đã tối. Vô số cây đuốc cháy hừng hực chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm. Bầu trời bao la đỏ au, ánh đuốc bay phất phới, còn có người Tần xếp thành đội ngũ chỉnh tề chuẩn bị rời đi, khiến cho cánh đồng hoang vu rộng lớn này có thêm một phần sắc thái khác thường.
Doanh Thập Tam cưỡi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống đám quân tốt, trong ngọn lửa hừng hực, hắn lần lượt nhìn từng gương mặt trẻ tuổi mà trầm mặc. Một cái ý niệm xuất hiện ở trong đầu của hắn: ta có ba mươi lăm vạn tinh binh, cho dù phụ hầu còn sống cũng ta cũng không e ngại, huống chi là hiện tại? Doanh Chiêu a Doanh Chiêu, ngay cả việc giết cha đại nghịch bất đạo này ngươi cũng có thể làm ra, lúc này, ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn thân! Hắn nghĩ đến đây, đột nhiên hùng tâm nổi lên. Trong sự chú ý của hơn mười vạn người, chỉ thấy đầu Doanh Thu ngửa đầu lên, cất tiếng cười to , “Ha ha ha ha. . . . . .”
Tiếng cười trào dâng cao vút của hắn vang lên thật lâu không dứt, truyền ra xa xa trong trời đêm. Gần trăm vạn người hai mặt nhìn nhau, bọn họ vô cùng khó hiểu, bị vây trong hoàn cảnh bị động như vậy, Doanh Thu Doanh Thập Tam này tại sao còn cười vui đến vậy?
Ngay lúc tiếng cười “Ha ha ha ha” của Doanh Thu truyền ra xa xa thì đồng thời, đột nhiên, từ một đầu kia của cánh đồng hoang vu cũng truyền đến một trận tiếng cười to “Ha ha ha ha”. Doanh Thu cả kinh, hắn dừng cười, quay đầu nhìn về phía hơn một dặm sau cánh đồng hoang, giờ khắc này, nơi đó đứng chừng trăm Sở nhân. Mà giục ngựa đứng ở giữa chính là Sở Nhược.
Sở Nhược còn đang cười to, tiếng cười của hắn vô cùng vui mừng. Sau một lúc cười dài, Sở Nhược dừng tiếng cười lại, hai mắt hắn như điện nhìn chằm chằm Doanh Thập Tam mặt không chút thay đổi, vẻ mặt vui mừng, cao giọng nói: “Doanh Thu! Ngươi liên hợp năm nước, định mang trăm vạn quân diệt Sở quốc ta, bây giờ thì thế nào?”
Doanh Thu cười lạnh nói: “Bất quá là tạm thời tha cho ngươi một mạng mà thôi, đường đường Sở Vương cư nhiên đắc ý đến như thế!”
Doanh Thu vừa nói xong, Sở Nhược liền cười híp mắt nhìn Doanh Thu chằm chằm, ha ha cười nói: “Tạm thời tha ta một mạng? Ha ha ha, buồn cười, thật sự là buồn cười! Buồn cười quá! Xem ra Doanh Thập Tam điện hạ không biết một chuyện a.”
Hắn kéo dài giọng, chầm chậm nói đến đây, sau đó cất cao giọng, lanh lảnh kêu lên: “Năm nước phạm Sở, ngày trăm vạn đại quân đến, Điền Công Tôn Nhạc phụng mệnh dịch dung đi sứ!”
“Điền Công Tôn Nhạc phụng mệnh dịch dung đi sứ!”
“Điền Công Tôn nhạc phụng mệnh dịch dung đi sứ!!” Trong trời đêm, vô số tiếng vọng không ngừng truyền đến, không ngừng lao thẳng vào màng tai Doanh Thu! Khuôn mặt tuấn tú của Doanh Thu xanh mét, hai mắt mở thật lớn, vẻ mặt không dám tin nhìn chằm chằm Sở Nhược Vương.
Nhược Vương thấy được sự kinh ngạc của hắn, lại ha ha cười to, sang sảng nói: “Khuyên Hàn triệt binh, làm cho Tần binh tự lui! Ai dô! Tần Thập Tam điện hạ luôn tự cho bản thân mình là người tài, nhưng cũng bị Điền Công Tôn Nhạc trêu đùa trong lòng bàn tay thôi! Doanh Thu a Doanh Thu, quốc sĩ như Điền công đủ sức đủ tài để có được thiên hạ, điện hạ nghĩ có đúng không?”
Nhược Vương nói tới đây, lại cười lên ha hả. Tiếng cười của hắn vang tận mây xanh, truyền ra xa xa. Được núi kêu cốc ứng, sắc mặt Doanh Thu càng ngày càng xanh, mà sắc mặt thống soái ba nước Ngô Ngụy Việt cũng là thoạt xanh thoạt trắng.
“Ha ha ha ha! Các ngươi nghĩ Điền công bất quá là một phụ nhân, cũng không chịu dùng nàng, kết quả nàng một phụ nhân lại có thể chống đỡ trăm vạn đại quân! Nàng, một phụ nhân lại có thể dời mây lấp bể, ha ha ha ha. Có kẻ sĩ, được thiên hạ, tiếc rằng người ngu không biết!” Trong tiếng cười lớn, Nhược Vương giục ngựa xoay người quay về, hắn vừa động, hộ vệ bên cạnh hắn cũng đồng loạt trở về. Trong bóng đêm, thân ảnh của hắn càng đi càng xa, nhưng tiếng cười của hắn vẫn quanh quẩn bên tai mọi người như cũ. . . . . .