Doanh Thập Tam vẫn không nhúc nhích đưa mắt nhìn Nhược Vương càng đi càng xa, trên gương mặt tuấn nhã hiện lên một chút thần sắc phức tạ. Nhìn chân trời tối như mực kia, trước mắt hắn dường như xuất hiện gương mặt dịu dàng xinh đẹp tuyệt trần của Điền Công Tôn Nhạc.
Dần dần, gương mặt thanh tú như đóa Phù Dung trên bầu trời bao la đen sẫm kia khẽ mỉm cười, ôn nhu như mặt nước. Nếu trong cặp mắt nàng không hàm chứa sự thông tuệ, chỉ sợ ai cũng sẽ không biết nữ tử này đáng sợ đến ngường này? Chậm rãi, chậm rãi, khóe miệng của hắn giương lên hiện ra một nụ cười yếu ớt, Doanh Thập Tam nhẹ nhàng cười, thấp giọng nói: “Tôn Nhạc? Thật không ngờ ta thua ở trong tay nàng! Sớm biết như thế, sớm biết như thế, ai!”
Sớm biết như thế, sợ là có dùng đến sức mạnh hắn cũng sẽ giữ Tôn Nhạc ở bên người? Nữ tữ tài trí đáng sợ kia, kỳ thật có rất nhiều nhược điểm, chỉ cần khéo lợi dụng, hoàn toàn có thể giữ nàng ở bên cạnh. Thế gian này, ngoại trừ nữ tử như thế, liệu có nữ nhân nào xứng làm vương hậu của mình?
Nhược Vương mang theo chừng trăm kiếm khách như gió xoáy lao đi, trên vùng đất hắc ám, chừng trăm cây đuốc sáng bừng trong trời đêm, hô ứng cùng quần tinh trên bầu trời ảm đạm. Gió vù vù thổi tới, thổi ngoại bào trên thân mọi người bay phất phới. Chạy một khắc đồng hồ, Sở quân đã trở về gần tới trận doanh. Văn Lương chạy bên cạnh, nghiêng đầu nhìn Nhược Vương, trong gió đêm, mái tóc đen thật dài của hắn bị gió thổi lên, trên gương mặt tuấn lãng tuổi trẻ kia là vẻ thản nhiên ưu thương.
Văn Lương giục ngựa tới gần một chút, nhịn không được hỏi: “ Vì sao cuối cùng bệ hạ lại nói như thế?” Tại sao hắn phải khiến cho Tôn cô nương nổi danh như thế? Hiện tại Tôn cô nương bị các quốc gia căm ghét, chỉ có thể ở lại Sở quốc không phải là rất hoàn hảo sao? Tại sao hắn lại nói ra những lời như vậy? Những lời đó truyền ra, chỉ sợ chư hầu trong thiên hạ sẽ không bao giờ cự tuyệt Điền Công Tôn Nhạc ngoài cửa nữa. Như vậy thật sự có lợi cho Sở quốc sao?
Ngọn lửa đỏ rực chiếu vào mặt bên của Nhược Vương. Chiếu lên gương mặt sáng tối bất định khiến nó có một chút chua sót, một chút tang thương. Nhược Vương cười khổ một tiếng, chuyển đầu nhìn về phía Văn Lương, trong bóng đêm, hai mắt của hắn thâm trầm như nửa đêm, ” Văn Lương, có điều ngươi không biết, tỷ tỷ của ta, nàng có tâm tư lánh đời chạy trốn.”
Nhược Vương cúi đầu, mang theo sự vô lực, ” Văn Lương, ta thực sợ hãi. Ta sợ hãi chuyện lần này xong rồi, nàng sẽ cách ta mà đi, sẽ đi đến một nơi ta tìm không ra. Sở dĩ ta nói những lời này, đó là muốn cho thế nhân càng thêm kính trọng, ngưỡng mộ nàng đồng thời đều muốn thu dùng nàng. Nếu tỷ tỷ không hề bị các nước căm ghét, ngươi nói nàng có thể không ẩn cư nữa hay không? Cho dù nàng đến Tề quốc, đến Tần quốc, chỉ cần nàng còn xuất hiện trên thế gian, ta sẽ luôn luôn mong nhớ nàng, hơn nữa ta sẽ luôn có biện pháp khiến nàng lại an tâm đứng ở bên cạnh ta, làm nữ nhân của ta.”
Nói xong lời cuối cùng thì trong giọng nói của hắn tăng thêm một phần kiên định, một phần ngoan độc! Tình cảm của Nhược Vương dành cho Tôn Nhạc, vẫn là cực kỳ kính trọng, cũng không dám mạo phạm, nhưng Nhược Vương bây giờ, trong giọng nói kia đã có sự âm tàn! Giọng nói của Nhược Vương rất lãnh đạm, lẳng lặng lưu chuyển trong gió đêm. Lời nói của hắn rất bình tĩnh bình tĩnh giống nhu không có nửa điểm phập phồng, nhưng Văn Lương nghe nghe, không biết vì sao lòng lại hơi chua xót.Hắn quay đầu nhìn thiếu niên vốn nên bừng bừng hăng hái này, thầm nghĩ: một chữ tình, mà thay đổi cả một con người! May thay, thế gian này chỉ có một Tôn Nhạc!
Chỉ chốc lát trăm kỵ liền đến doanh trướng Sở quốc. Chúng Sở nhân nhìn thấy bệ hạ quay lại, đều giục ngựa tới gần. Một tướng quân mặt đen râu quai nón xông qua mọi người, dẫn đầu tới gần Nhược Vương hỏi: “Bệ hạ, liên quân lui bước, chúng ta quay về Dĩnh thành sao?”
Nhược Vương nhấc tay lên, ra lệnh toàn đội dừng lại. Hắn ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm chúng tướng, cùng với Sở tốt phía sau chúng tướng cũng đang nhìn về hướng chính mình. Hắn nhìn thật sự cẩn thận, hai mắt của hắn quẹo từ trái qua phải, từ phải qua trái. Dần dần, ánh mắt của hắn âm tàn, từ từ nói: “Chư vị, hôm nay là người phương nào phạm Đại Sở ta, giết Sở nhân ta?”
Chúng thần đồng thời ngẩn ra, bọn họ mở to mắt nhìn nhược Vương, mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó. Nhược Vương cười lạnh lùng, đột nhiên cất cao giọng, lớn tiếng quát: “Đại Sở ta có ba mươi vạn tinh binh, há lại để cho người ta muốn đến liền đến, muốn lui liền lui sao? Há lại để cho người ta muốn giết liền giết, muốn khi dễ liền khi dễ? Hôm nay Việt phạm Sở nhân ta , giết Sở nhân ta, sỉ nhục như thế, ta tất phải báo thù!”
Khi Nhược Vương nói đến năm chữ “Ta tất phải báo thù!” thì tay phải vung cao, quát lên: “Như thế nào?”
Chúng thần đồng thời rùng mình, đồng loạt kêu lên: “Ta tất phải báo thù!”
“Nói quá nhỏ!”
Mấy nghìn người đồng thời căng cổ họng, đỏ hồng mắt kêu lên: “Ta tất phải báo thù!” Dần dần, càng ngày càng nhiều Sở nhân kêu lên: “Ta tất báo thù!” Sau đó, toàn bộ trong trời đất là tiếng hét phẫn nộ của hơn mười vạn Sở nhân, “Ta tất phải báo thù!”
“Ngụy Truân!”
“Có mạt tướng!”
“Ngươi làm soái, mang mười vạn đại quân cánh trái đi ngăn chặn Việt nhân, để cho toàn bộ bọn chúng chôn thây ở Sở!”
“Dạ!”
“Thương Ly!”
“Có mạt tướng!”
“Ngươi làm đại tướng quân, dẫn bảy vạn đại quân cánh phải theo hướng Đông thâm nhập Việt quốc!”
“Dạ!”
“Trang Kiểu!”
“Có mạt tướng!”
“Ta phong ngươi làm đại tướng quân, dẫn bảy vạn đại quân phổ thông từ hướng Nam xâm nhập Việt!”
“Dạ!”
Hai mắt Nhược Vương như điện quét mắt nhìn chúng Sở nhân tâm thần kích động. Nhấc đầu, lớn tiếng quát: ” Sở nhân ta đầu đội trời chân đạp đất, sao có thể để Việt nhân yếu ớt tùy ý khi dễ? Lúc này, các ngươi tiêu diệt Đại Việt đi! Biến ngàn dặm lãnh thổ Việt Quốc thành lãnh địa của Đại Sở ta!”
Chúng tướng nhiệt huyết sôi trào, chỉnh tề đáp: “Dạ!” Chúng quân cũng nhiệt huyết sôi trào, hơn mười vạn Sở tốt chỉnh tề đáp: “Dạ!”
Đột nhiên, tay phải Văn Lương vung lên cao, kêu lớn: “Sở Vương oai hùng!” Ba vạn Sở nhân đồng thời reo hò”Sở Vương oai hùng!” Liên quân còn chưa đi xa, bọn họ nghe được trong trời đêm truyền đến tiếng reo hò kinh thiên động địa này, đồng loạt dừng chân một chút, quay đầu nhìn về phía ánh lửa bập bùng như sao. Nhìn nhìn, trên mặt của bọn hắn đồng thời hiện lên một chút thần sắc lo lắng.
Sau khi Sở Nhược Vương phát ra mệnh lệnh, chúng quân liền bắt đầu nghỉ ngơi tại chỗ. Nhược Vương phỏng chừng đã đến lúc liên quân đã tách ra, chuẩn bị tự về nước thì Sở nhân bắt đầu di chuyển! Sở nhân vừa động, đó là thế vạn quân lôi đình! Đại quân hai mươi tư vạn tinh nhuệ chia làm ba đường đồng thời xuất phát, trong bụi mù cuồn cuộn, tấn công Việt quốc yếu ớt, diện tích quốc thổ còn không bằng một phần hai Sở quốc!
Ngay khi Sở Nhược Vương vây công Việt quốc thì Tín Văn Vương vốn nên quay về Ngô cũng dẫn đại quân Ngô quốc, từ phía Tây vượt biên xâm nhập. Trong thời gian ngắn, Việt Quốc phía Bắc bị Sở vây công, phía Tây lại bị hàng xóm Ngô quốc tập kích, hai bên liên thủ công kích, đại quân liên tiếp bại lui, bất quá một tháng liền mất rất nhiều thành! Nguy mất nước đã như lửa sém đến lông mày!
Mà lúc này, Doanh Thu vốn định chạy về trước khi Doanh Chiêu được lập thành Tần hầu nhưng dù sao cũng chậm một bước, khi hắn đuổi tới Hàm Dương thì Doanh Chiêu đã được Chu thiên tử thừa nhận, trở thành tân Tần hầu. Dưới cơn tức giận, Doanh Thu dẫn ba mươi vạn Tần Quân bao vây thành Hàm Dương, hướng thiên hạ tuyên bố hành vi vô sỉ giết cha đoạt vị của Doanh Chiêu! Một mặt phái sứ giả kháng nghị với Chu thiên tử, một mặt hướng thiên hạ tuyên bố sẽ dùng binh lực đoạt lại vị trí Tần hầu vốn thuộc về mình.
Nhưng mà, mặc dù Doanh Thu nói rất son sắt, nhưng chung quy hắn không có bất kỳ chứng cớ nào cho thấy Tần hầu trước đã bị Doanh Chiêu làm hại. Hơn nữa lúc này, chuyện Việt Quốc bị Ngô Sở liên thủ giáp công truyền đến. Phải biết rằng sở dĩ Việt gặp phải khốn cảnh như thế,nguyên nhân là bởi vì tin lời mà Doanh Thu nói, cùng hắn ước hẹn phạm Sở, cũng phụng mệnh đi trước đánh Sở! Việt hầu là Doanh Thu hẹn đến, nhưng khi Việt nhân đánh Sở, người Tần chẳng những không xuất binh tương trợ, còn lui binh về nước, làm cho Việt Quốc nho nhỏ ngay mặt nhận hết lửa giận của Đại Sở. Hành vi bực này, chính là bội bạc!
Hành động của Doanh Thu ở Việt Quốc được lan truyền ra, làm cho thế nhân tin rằng Doanh Thu thực sự là một tên tiểu nhân bội bạc, hắn chẳng những là kẻ bội bạc, còn vu oan cho huynh trưởng, định cưỡng đoạt vương vị, đủ loại hành vi như thế, dần dần khiến cho Doanh Thu bị đạo nghĩa khiển trách nặng nề! Càng ngày càng có nhiều hiền sĩ thóa mạ! Bởi vậy, tuy Doanh Thu có bốn mươi vạn hùng binh, nhấc tay là bắt được thành Hàm Dương, lại vì bị cả nước chỉ trích hoài nghi mà lâm vào khốn cảnh.
Nếu Doanh Thu chỉ muốn làm chư hầu một phương bình thường, có lẽ sẽ không để những lời chỉ trích thóa mạ nàyvào mắt, nhưng hắn lại muốn làm bá chủ, muốn nhất thống thiên hạ, dưới tình huống như vậy, hắn vạn lần không thể để cho mình lâm vào ác danh bất tín bất nghĩa bất trung bất hiếu. Lúc này, đánh hạ thành Hàm Dương đã là thứ yếu, đại đa số tinh lực của Doanh Thu đều dùng vào việc vãn hồi thanh danh của mình. Mà Tần quốc cũng vì bên trong có Tần hầu Doanh Chiêu, bên ngoài có vương tử cường thế Doanh Thu mà lâm vào giữa một mảnh hỗn loạn.
Kèm theo nội loạn của Tần quốc, là danh tiếng của Điền Công Tôn Nhạc. Cơ hồ chỉ trong một đêm, người trong thiên hạ đều biết nàng là người ra tay ngăn chặn chuyện năm nước phạt Sở lần này. Thuyết phục Hàn binh rút lui, cùng Ngô Ngụy ước hẹn không phạm Sở trước, sau đó làm cho Tần binh tự lui, đủ loại hành vi, đều là chuyện kinh thế hãi tục!
Lúc trước, nàng đùa bỡn Đại Triệu trong lòng bàn tay, người Triệu lấy toàn lực của một quốc gia tiến hành trả thù nàng, kết quả đó là bị đánh cho lụn bại không dậy nổi! Nàng hai phiên cứu Sở, một phen cứu Tề, đều khiến cho thiên hạ chấn động! Còn có, không phải Việt Quốc bất kính với nàng sao? Việt hầu không nguyện ý cho nàng vào thành sao, còn ba phen mấy bận đuổi nàng đi, thậm chí Việt Vương tử còn muốn lấy đầu của nàng lấy lòng người Triệu sao? Hiện tại thì tốt rồi, nàng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ vung tay lên, thậm chí không có cố ý làm chuyện gì với Việt nhân, liền làm cho Việt Quốc gặp phải tình cảnh bị hai nước Ngô Sở giáp công, sắp bị tận diệt đến nơi!
Không ai có thể nghĩ đến, Điền Công Tôn Nhạc không đi du thuyết Việt Quốc, cái gì cũng không làm, cư nhiên là dành cho Việt nhân một kích trí mệnh! Nghịch tặc như Sở Nhược, được nàng tương trợ liền hai lần thoát đại nạn, càng lúc càng mạnh. Mà Tần Triệu nước lớn như vậy, đối địch với nàng lại khiến thực lực của một nước suy yếu, lâm vào giữa nội loạn! Nữ tử như vậy, tài trí như vậy, thực quá đáng sợ!
Thanh danh của Tôn Nhạc càng ngày càng vang, càng ngày càng khiến thế nhân lưu truyền, kính sợ. Nhưng bất đồng với sự liệu của Nhược Vương, chư hầu càng biết Tôn Nhạc gây nên, càng phòng bị nàng hơn là thưởng thức, dù sao quan hệ của nàng cùng Sở quốc quá mức thâm hậu, rất khó cống hiến cho quốc gia bọn họ.
Theo thanh danh nàng đại chấn, tình cảnh của Doanh Thập Tam lại khá hơn một chút. Bởi vì Sở Nhược Vương đã chính mồm nói ra, “Điền Công Tôn Nhạc làm cho Tần binh tự lui” . Nàng đã làm chuyện gì, cư nhiên làm cho Tần binh tự lui? Chẳng lẽ, Tần hầu băng hà, Tần hầu đương nhiệm kế vị đều có liên quan đến nàng? Bất tri bất giác, ngôn luận thế nhân bắt đầu nghiêng về hướng Doanh Thập Tam. Điểm này, khi nói ra câu nói kia Sở Nhược thật sự không ngờ tới.