Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 183: Chương 183: Doanh Thập Tam cầu hôn




Thập Tam vừa dứt lời, hai mắt xoát một cái mở thật lớn, nháy cũng không nháy mắt nhìn thân ảnh duyên dáng yêu kiều đi ra khỏi cửa kia, thở mạnh một hơi, cả kinh kêu lên: “Tôn Nhạc?”

Câu ‘ Tôn Nhạc ’ này vừa ra khỏi miệng hắn, mọi người bên cạnh hắn đồng loạt quay đầuvề hướng cô gái xuất hiện ở cửa.

Thiếu nữ này thân hình thon dài, một thân áo tơ lục nhạt ánh lên khuôn mặt tú tịnh thuần mỹ, nếu không có cặp mắt ba quang rạng rỡ, trong trầm tĩnh lộ ra linh khí kia, thì mọi người chỉ nghĩ rằng nàng này là một quý nữ bình thường.

Nhưng mà, Tần Thập Tam vương tử này gọi nàng là cái gì? Tôn Nhạc?

Chẳng lẽ nàng chính là Điền Công Tôn Nhạc gây xôn xao gần đây sao?

Tôn Nhạc vừa ra cửa, liền nghe được có người kêu tên mình. Nàng quay đầu nhìn lại, chống lại gương mặt tuấn nhã của Doanh Thập Tam. Mỉm cười, hai tay Tôn Nhạc chắp lại, cao giọng nói: “Tôn Nhạc không biết Thập Tam điện hạ tới, không tiếp đón từ xa, mong điện hạ thứ tội.”

Biểu tình nàng thong dong, động tác khéo léo, giống như không ý thức được, lúc này mình là một thân nữ nhi.

Tôn Nhạc, nàng thật sự là Tôn Nhạc! Nàng thật sự chính là Tôn Nhạc! Ngay khi Tôn Nhạc thi lễ thì một trận tiếng hít không khí chỉnh tề truyền đến.

Tôn Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, liền chống lại một đám người ngây ra, biểu tình kinh ngạc trước mặt.

Nàng lại quay đầu nhìn về phía Doanh Thập Tam, lại thấy vương tử điện hạ luôn bình tĩnh trầm ổn, rất có khí độ này vẫn còn bị vây trong kinh ngạc, nhìn bộ dáng hắn, những câu tiếp đón nàng nói vừa rồi hẳn là một chữ cũng không lọt vào tai.

Thấy vậy, Tôn Nhạc cười cười. Giọng nói cất cao hai tay lại chắp lại cao giọng kêu lên: “Mời Thập Tam điện hạ vào trong trò chuyện!”

Lúc này, nàng vừa mới dứt lời. Giữa ngã tư đường im lặng liền truyền tới một tiếng nói trầm đục.”Này nàng kia. Ngươi thật sự là Điền Nhạc Điền công ư?” Giọng nói của người nọ ồm ồm, vô cùng kinh ngạc.

Tôn Nhạc thẳng lưng, quay mắt về phía đường phố đông nghìn nghịt đầu người cười cười, cao giọng đáp: “Đúng vậy! Ta chính là Điền Nhạc. Vốn tên là Tôn Nhạc.”

Không để ý tới nháy mắt dân thành Nam Dương giống như sôi sục lên. Tôn Nhạc đảo mắt nhìn về phía Doanh Thập Tam.

Lúc này, Doanh Thập Tam mới thanh tỉnh lại. Hắn hướng tới Tôn Nhạc nhìn nàng từ trên xuống dưới. Chắp tay trước ngực cười khổ nói:“Năm năm trước tình cảnh khi Thu cùng Tôn Nhạc mới gặp còn rõ mồn một trước mắt. Thu vạn lần không thể tưởng tượng được. Cô nương cư nhiên biến hóa to lớn như thế. Thật không dám tin!”

Hắn cười cười, ưu nhã duỗi tay phải ra, nói: “Tôn cô nương, mời!”Dẫn đầu đi vào cửa.

Tôn Nhạc chống lại Doanh Thập Tam không thể giấu hết sự chấn kinh, trong lòng có chút đắc ý, nàng thản nhiên cười nói: ” Mấy năm qua này thai độc của tôi dần tan đi, tự nhiên là biến hóa thật lớn.”

Doanh Thập Tam gật gật đầu, hắn lúc này đã hoàn toàn từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, khôi phục phong độ, “Không sai, mẫu thân của cô nương từng là Yến quốc đệ nhất mỹ nhân, nữ nhi nàng làm sao có thể kém cỏi được?” Khi hắn nói lời này thì ánh mắt giống như không thể khống chế dừng ở trên mặt, trên người Tôn Nhạc.

Bọn họ đi vào sân, cửa lớn khép lại một lần nữa, ở ngã tư đường mọi người vốn đang kinh sợ lúc này mới tỉnh táo lại, “Cô gái kia là Điền Nhạc?” “Mắt người trong thiên hạ đều bị mù rồi, giai nhân như thế, cư nhiên có thể giả trang thành trượng phu mà không bị người ta phát hiện sao?”

“Nghiễm nhiên là một cô gái tốt, lại thông minh đến như vậy!” “Nàng thật to gan, cư nhiên dám mặc nữ phục gặp người, chẳng lẽ nàng thật sự cho là không ai có thể động đến nàng sao?”

Tiếng nghị luận, tiếng ồn ào bên ngoài, đều được ngăn lại ở ngoài cửa.

Doanh Thập Tam đi ở bên trái Tôn Nhạc, hắn liên tiếp quay đầu, ánh mắt sáng quắc kia không ngừng chạy trên mặt Tôn Nhạc, dừng lại trước ngực, vòng mông của nàng. Ánh mắt của hắn nóng rực như thế, biểu tình chuyên chú như thế, dần dần, Tôn Nhạc có điểm không thoải mái, nàng nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hướng Doanh Thập Tam, cười nói:“Thời tiết dạo này nóng nảy, hèn gì ánh mắt điện hạ cũng nóng như lửa.”

“Phì ——” vài tiếng cười khẽ từ phía sau truyền đến.

Doanh Thập Tam che dấu ho khan một tiếng, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, cười nói: “Thật sự là quá mức kinh ngạc, ” dừng một chút, lại thêm một câu, “Cũng quá sức làm người ta vui sướng.”

Vui sướng? Ta xinh đẹp hơn ngươi vui sướng làm cái gì?

Tôn Nhạc lấy làm kỳ lạ, nàng ngẩng đầu nhìn Doanh Thập Tam, vừa vặn, hắn đang nghiêng đầu, đôi mắt thâm trầm như nửa đêm đang ôn nhu mỉm cười nhìn về phía nàng.

Ánh mắt này thật sự là, Tôn Nhạc rùng mình một cái.

Thấy Tôn Nhạc như thế, Doanh Thập Tam giống như thở dài nói: “Trong thiên hạ có vô số mỹ nhân, không biết tại sao, Thu vừa nghĩ tới Tôn Nhạc cũng là một giai nhân, liền sâu sắc cảm thấy trời xanh thật là ưu ái!”

Tôn Nhạc lại rùng mình.

Tôn Nhạc đưa đoàn người Doanh Thập Tam vào trong sương phòng nghênh đón khách, ngồi xuống trên sập. Tôn Nhạc ngồi ở ghế chủ tọa, ra hiệu thị tỳ rót rượu cho mọi người.

Rượu vừa rót đầy, song chưởng Tôn Nhạc hợp lại, kêu lên: “Tấu nhạc!”

Tiếng đàn sáo vang lên, làn gió thơm bay vào, một đội xử nữ Tề quốc nhanh nhẹn khiêu vũ .

Tay trái Tôn Nhạc giấu trong tay áo, tay phải nâng cốc giơ lên, hướng Doanh Thập Tam mỉm cười nói: “Không biết điện hạ sẽ đến, nơi này thô lậu , điện hạ chớ trách. Mời uống.”

Doanh Thập Tam cười cười, cùng Tôn Nhạc ngửa đầu uống cạn rượu trong chén. Bọn họ bắt đầu, các vị thực khách kiếm khách liền uống theo, trong thời gian ngắn mùi rượu tản ra bốn phía, tiếng cười nói không dứt.

Tôn Nhạc lắn lắc rượu trong chén, cười nói: “Tôn Nhạc vừa tới Nam Dương, liền gặp được điện hạ, thật đúng là khéo a.”

Doanh Thập Tam ha ha cười, lắc đầu nói: “Không phải đâu, Thu là bám gót Tôn Nhạc mà đến.”

Hắn lại còn nói là đuổi theo mình mà đến!

Tôn Nhạc chấn động, chẳng lẽ, hắn vừa biết mình là nữ tử liền bắt đầu đi?

Doanh Thập Tam luôn luôn chú ý đến biểu tình của Tôn Nhạc,thấy nàng nghi hoặc, cười cười giải thích: “Thu từ ba tháng trước, đã nghe được phố phường nói, nói trí giả thiếu niên nổi danh thiên hạ Điền Nhạc chính là thân nữ nhi, vốn tên là Tôn Nhạc. Thu vốn luôn nghi vấn, sau khi biết được việc này là thật, liền bắt đầu xuất phát.”

Tôn Nhạc mở to mắt, kinh ngạc nhìn Doanh Thập Tam: hắn thật đúng là vừa nghe đến ta là thân nữ nhi, liền đuổi tới?

Đám người Nghĩa Gỉai, Hãn Hòa cũng nhìn nhau.

Doanh Thập Tam tựa hồ hết sức hài lòng khi Tôn Nhạc kinh ngạc, ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn Tôn Nhạc chằm chằm, thân mình nghiêng về phiá trước, trầm giọng nói: “Tôn Nhạc không muốn biết, Thu vì chuyện gì mà cố ý đến tìm sao?”

Ánh mắt hắn nóng rực nhìn chăm chú, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười, còn có ngữ khí mờ ám, đều trực chỉ về một sự thật. Trong lòng Tôn Nhạc nhảy rộn, nàng cúi đầu, trầm tĩnh nói: “Điện hạ có chuyện, đừng ngại nói thẳng.”

Doanh Thập Tam ôn nhu nhìn nàng, nhẹ giọng nói : “Năm năm trước, lần đầu tiên Thu nhìn thấy Tôn Nhạc thì liền cảm khái đại tài của Tôn Nhạc, đã từng lấy danh quốc sĩ ra hứa!” Doanh Thập Tam nói tới đây, trong ánh mắt mọi người nhìn về hướng hắn đã thêm một phần tán thưởng: Tần Thập Tam vương tử này quả nhiên danh bất hư truyền, năm năm trước hắn đã có thể nhìn đến đại tài của Tôn Nhạc, còn lấy danh quốc sĩ ra hứa, ánh mắt bực này thật đáng sợ!

Doanh Thập Tam nhẹ nhàng mà chuyển động chén rượu trong tay, ngón tay cái của hắn vuốt ve bên miệng chén, hai mắt vẫn nóng rực mà chân thành nhìn Tôn Nhạc như cũ, tiếp tục nói: “Lúc ấy cô nương thẳng thẳn cự tuyệt. Từ đó về sau, mỗi khi Thu nghĩ đến liền cảm thấy phiền muộn.”

Dừng một chút, hắn tươi cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, “Ngày đó bỏ qua cơ hội, Thu vẫn vẫn lấy làm ticế nuối. Nhưng Thu trăm triệu lần không ngờ, mấy năm sau Tôn Nhạc thế nhưng lại biến thành Điền Nhạc, còn đến gặp Thu du thuyết.”

” Từng lời từng chữ cô nương nói ngày đó, Thu còn ghi nhớ trong lòng. Tôn Nhạc tài trí kinh người, thật sự là khiến trượng phu trong thiên hạ phải xấu hổ chết!” Thở dài một hơi thật dài, Doanh Thập Tam nói, “Không dối gạt cô nương, Thu vừa nghe Điền Nhạc là Tôn Nhạc thì thật sự vô cùng kinh hỉ, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.”

Hắn ngừng một chút, hai mắt thẳng tắp nhìn Tôn Nhạc chằm chằm, ôn nhu, chân thành nói từng chữ từng câu: “Thu từ khi trưởng thành, gặp qua vô số nữ tử, nhưng không một ai có trí tuệ như cô nương! Tôn Nhạc, năm nay nàng cũng đã mười bảy chứ? Thu bất tài, nguyện lấy vị trí chính thê nghênh đón!”

Nguyện lấy vị trí chính thê nghênh đón!

Hắn đây là cầu hôn a!

Trong thời gian ngắn, Tôn Nhạc ngây người, Nghĩa Gỉai ngây người, đám người Hãn Hòa cũng đều ngây người.

Tôn Nhạc trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn, nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần: Doanh Thập Tam này, hắn nói bởi vì chính mình là nữ nhân thông minh nhất mà hắn từng gặp qua, nguyện ý lấy mình làm vợ!

Sau khi nàng lấy lại tinh thần, cũng không biết là nên cười hay nên cảm động.

Khóe miệng giương lên, Tôn Nhạc cười khẽ, nàng nhấp một ngụm rượu, cười nói: ” Lòng yêu tài của Thập Tam điện hạ đương thời thật hiếm thấy.

Khi Nhạc là thân nam tử thì điện hạ nguyện lấy danh quốc sĩ ra hứa. Nhạc là thân nữ tử thì điện hạ lại nguyện ý lấy làm vợ.”

Tôn Nhạc thản nhiên nói những lời này ra, mơ hồ mang ý đùa cợt.

Doanh Thập Tam ngây ngẩn cả người.

Đám người Nghĩa Gỉai đồng thời nhìn về phía Tôn Nhạc.

Doanh Thập Tam nhíu mày, hắn chăm chú nhìn Tôn Nhạc, từ từ nói:“Tôn cô nương, Doanh Thu không biết vì sao cô nương không vui mừng!”

Tôn Nhạc không cần trả lời, cũng có thể cảm giác được mọi người đều khó hiểu. Nàng biết, trong lòng những người này, nam nhân như Tần Thập Tam, thực là cực kỳ hoàn mỹ, hắn thân là vương tử một quốc gia, lại có tài hoa chí khí là rồng trong loài người, nam nhân như vậy nguyện ý lấy Tôn Nhạc làm vợ, thực là chuyện vô cùng tốt a.

Hơn nữa hắn là vì nhìn trúng tài hoa của mình mới nguyện ý lấy mình, chuyện kia càng có thể chứng minh lòng cầu tài của hắn a.

Nghĩ đến đây, Tôn Nhạc nở nụ cười khổ: trong mắt thế nhân, hôn nhân có thể mang đến ích lợi mới là hôn nhân tốt. Nhưng mà, bọn họ không phải là ta!

Tôn Nhạc nghĩ như vậy, với tính cách của nàng, lại cảm thấy mình cũng không cần phải giải thích cặn kẽ với Doanh Thập Tam. Lập tức, Tôn Nhạc cúi đầu khép mắt, khẽ cười nói: ” Thập Tam điện hạ, Tôn Nhạc đã có người trong lòng rồi!”

A?

Hai mắt Doanh Thập Tam mở thật lớn! Bất tri bất giác, tiếng đàn sáo ngừng lại, mọi người trong phòng đều nhìn hướng Tôn Nhạc.

Doanh Thập Tam gắt gao nhìn Tôn Nhạc chằm chằm, nhìn chằm chằm vào nàng, sau một lúc lâu mới trầm giọng hỏi: ” Người trong lòng Tôn Nhạc là Sở Nhược Vương?” Thanh âm tối tăm.

Tôn Nhạc rùng mình, nàng không biết Doanh Thập Tam là từ đâu mà lấy được tin tức này. Cảm giác được sát khí trong giọng nói của hắn, Tôn Nhạc lập tức nghĩ tới lập trường hoàn toàn bất đồng của hắn và Nhược Vương.

Lập tức, nàng lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Không phải, tôicùng với Sở Nhược Vương chính là tỷ đệ.” Khóe miệng nàng giương lên, làm bộ như không chút để ý cười nói: “Trước kia ở Tề quốc Cơ phủ thì chúng tôi từng sống nương tựa lẫn nhau.”

Nàng vừa nói ra một câu sau, trong lòng liền hối hận: lấy cá tính của mình mà nói, nếu quả thật là vô ý, sẽ tuyệt đối không giải thích. Thế này thật đúng là càng chùi càng đen a.

Nàng ngẩng đầu nhìn lại, thấy Doanh Thập Tam thần sắc bất động, khóe miệng mang chút ý cười, tựa hồ vẻ ủ dột chợt lóe mà qua vừa rồi là do nàng nhìn nhầm. Không khỏi càng kỳ lạ.

Thôi, không nghĩ nữa! Tôn Nhạc cất cao giọng, quát: “Mang thức ăn lên!”

“Dạ!”

Trong tiếng đồng ý chỉnh tề, một đội thị tỳ cầm hộp đựng thức ăn đi vào trong phòng. Chỉ một lát sau, toàn bộ đùi dê, gà nướng vàng óng ánh, đều được dâng lên.

Hương rượu thịt phiêu phiêu, tiếng đàn sáo vang lên êm ái. Doanh Thập Tam tựa hồ quên mất chuyện mình vừa cầu hôn Tôn Nhạc, cười dài xem ca múa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.