Doanh Thập Tam tựa hồ quên mất chuyện hắn từng hướng Tôn Nhạc đề cập đến việc thành thân, chỉ ngồi xem ca múa, nhẹ nhàng nói chuyện với nhau, cuối cùng hắn nói cho Tôn Nhạc, kế tiếp hắn chuẩn bị cùng đi cùng dừng với Tôn Nhạc.
Quyết định của Doanh Thập Tam, hoàn toàn phá vỡ kế hoạch của Tôn Nhạc. Do cẩn thận, Tôn Nhạc đành phải đáp ứng cùng đi với hắn, đồng thời chuẩn bị một mình rời đi.
Vương tôn công tử tuy nhiều, mà người như Doanh Thập Tam lại vô cùng hiếm thấy. Ở một mức độ nào đó, hắn đại biểu cho Tần quốc. Bởi vậy vừa đến ngày hôm sau, quyền quý thành Nam Dương đều tới chơi, Tôn Nhạc không ngừng được mời đến các loại yến hội.
Mà Doanh Thập Tam lại thống khoái mà đáp ứng mấy cái tiệc chiêu đãi, hắn đã đáp ứng, Tôn Nhạc cũng không thể hoàn toàn không để ý tới.
Hôm nay là tiệc chiêu đãi do Nam Dương thành chủ chủ trì .
Giờ khắc này, những người có uy tín danh dự trong Nam Dương đều đã đến đông đủ, bên cạnh Tôn Nhạc, ngồi hơn mười quý nữ danh môn.
Trong đại điện đầy người tụ tập , mấy trăm quý tộc Nam Dương đều dùng ánh mắt nóng bỏng, tò mò nhìn Doanh Thập Tam cùng Tôn Nhạc.
Đặc biệt là Tôn Nhạc, cô gái làm cho trượng phu cũng không thể không bội phục này, hấp dẫn đại bộ phận lực chú ý.
Hơn trăm ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, mặt Tôn Nhạc vẫn không chút thay đổi, nàng từng miếng từng miếng nhấp rượu trong chén, hai mắt lẳng lặng thưởng thức ca múa phiá trước.
Mà Thập Tam đã cùng Nam Dương thành chủ nói chuyện đến cực kỳ hưng phấn, hắn xử lý mọi việc đều thuận lợi, tiếng cười không ngừng truyền ra, làm cho phần đông nhân vật có thực quyền trong thành Nam Dương đều vây quanh bên cạnh hắn.
Đúng lúc này, một giọng nữ nhỏ nhẹ vang lên từ phía sau nàng.”Tôn Nhạc?”
Giọng cô gái này hơi quen quen.
Tôn Nhạc quay đầu chống lại một gương mặt xinh đẹp có vẻ tiều tụy. Dáng người cô gái này thon dài dù ngồi xổm trên sập vẫn cao hơn những người khác.
Đây chính là Triệu thập bát công chúa a! Triệu thập bát công chúa đã từng thật sự rất thích Cơ Ngũ!
Triệu thập bát công chúa lúc này đã là phụ nữ có chồng.
Triệu thập bát công chúa hơi nhếch môi nhìn Tôn Nhạc. Vẻ mặt nàng không dám tin thấp giọng nói: “Ngươi là, là nha đầu xấu xí Tôn Nhạc bên cạnh Cơ Ngũ ư?”
Tôn Nhạc mỉm cười nhìn nàng, gật gật đầu, từ từ nói: “Không sai, tôi đúng là Tôn Nhạc.”
“A?”
Môi Triệu thập bát công chúa run rẩy, nàng trừng lớn hai mắt, đánh giá Tôn Nhạc từ trên xuống dưới, sau khi nhìn nàng chằm chằm một hồi lâu, nàng ta thở mạnh một hơi, “Ngươi thật sự là người quái dị năm đó sao?”
Triệu thập bát công chúa vừa thốt ra những lời này, thanh âm của nàng vừa rơi xuống, xung quanh nàng liền truyền đến vài tiếng kinh hô,“Triệu phu nhân, cô đang nói bậy bạ cái gì đó hở?” “Lớn mật! Dám vô lễ với khách quý như thế!” “Cô điên rồi! Nàng ta là Điền công nổi danh thiên hạ! Cô cư nhiên dám nói chuyện với Điền công như thế?”
Vài tiếng kinh hô này đồng thời mà đến, vô cùng nghiêm khắc!
Triệu thập bát công chúa chống lại mấy gương mặt nghiêm khắc băng hàn lớn tuổi hai bên trái phải, ánh mắt đỏ lên, mím môi lúng ta lúng túng nói:”Ta,ta..”
Nàng có vẻ vừa sợ vừa loạn lại bất an,‘ ta ’ hai tiếng, nàng liền cầu cứu nhìn về phía Tôn Nhạc.
Tôn Nhạc có điểm hoảng hốt, cô gái trước mắt vẫn có gương mặt như xưa, nhưng là bất kể là ngữ khí, hay là thần thái, đều đã hoàn toàn không có bóng dáng ngày xưa nữa. Năm sáu năm trước, Triệu thập bát công chúa kiêu căng cỡ nào a?
Tôn Nhạc ngây người, chống lại ánh mắt xin giúp đỡ của Triệu thập bát công chúa, không khỏi cười cười, nhẹ giọng nói : “Vốn là người quen, không cần đa lễ.”
“Tạ Điền công không trách tội.”
“Tôn Nhạc cô nương quả nhiên có sự đại lượng của trượng phu!”
Trong một trận a dua, mấy đôi mắt đều nhìn Triệu thập bát công chúa chằm chằm, trách cứ nàng vì sao không hướng Tôn Nhạc bồi tội.
Triệu thập bát công chúa ngẩng đầu nhìn Tôn Nhạc, sau một lúc lâu mới cúi đầu nói: “Đa tạ cô nương không trách tội.”
Lông mi Tôn Nhạc phẩy phẩy, từ từ nói: “Các vị đa lễ quá, Tôn Nhạc bất quá chỉ là một nữ tử bình thường.”
Chúng nữ nhìn nhau, cũng không biết trả lời như thế nào. Các nàng thầm suy nghĩ trong lòng: Tôn Nhạc ngươi vẫn là nữ tử bình thường? Ngay cả Tần Thập Tam vương tử cũng muốn cưới ngươi làm vợ, thân phận tôn quý như vậy mà ngươi vẫn tự nhận là nữ tử bình thường sao?
Tôn Nhạc thấy Triệu Thập Bát công chúa vừa bị mấy phụ nhân quở trách như vậy, đã cúi đầu khúm núm, ngay cả nhìn thẳng vào mình cũng không dám.
Nàng âm thầm thở dài một hơi, ra lệnh với mấy ánh mắt lấy lòng:“Chư vị cảm phiền lui ra phía sau một chút, để ta cùng với Triệu phu nhân trò chuyện một phen!”
Mấy phụ nhân vội vàng đồng ý, thối lui đến sau sập ngồi xuống. Tôn Nhạc chỉ nói một câu, bên cạnh nàng lập tức chỉ còn lại có một mình Triệu Thập Bát công chúa.
Tôn Nhạc quay đầu nhìn về phía Triệu Thập Bát công chúa, thấp giọng hỏi: “Mấy năm nay, công chúa có khỏe không?”
Triệu Thập Bát công chúa lắc lắc đầu. Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Tôn Nhạc.
Nàng nhìn Tôn Nhạc chằm chằm, dần dần cằm khẽ nâng, trên khuôn mặt mang theo ba phần kiêu căng ngày xưa, “Tôn Nhạc, ngươi quát lui các nàng, là muốn nhục nhã ta chứ gì?”
Tôn Nhạc cười khổ nói: ” Nếu tôi muốn nhục nhã cô, thì sao phải quát lui các nàng!” Nàng cúi đầu thở dài một hơi, “Hơn nữa, chúng ta cũng không oán không thù.”
Không thù không oán sao?
Triệu Thập Bát công chúa kinh ngạc nhìn Tôn Nhạc, nhìn gương mặt dịu dàng mỹ lệ của nàng.
Nhìn nhìn, Triệu Thập Bát công chúa vươn tay xoa mặt mình, cúi đầu, chua xót nói: “Tại sao chỉ vài năm không gặp, ngươi cư nhiên trở nên dễ nhìn như vậy?” Nàng không dám tin lắc lắc đầu, “Nhớ ngày đó, ngươi thiếu chút nữa bởi vì quá mức xấu xí mà bị Thập cửu Vương đệ ban cho được chết! Làm sao chỉ vài năm, biến hóa của ngươi lại lớn như vậy?”
Tôn Nhạc không trả lời, nàng cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Lúc này, nàng đột nhiên nghĩ đến bốn chữ thế cuộc xoay vần.
Hai người trầm mặc một hồi lâu, Tôn Nhạc đột nhiên hỏi: “Cô gả cho ai ở Nam Dương thành sao?”
Triệu Thập Bát công chúa chua xót cười, nhẹ giọng nói : “Vốn là gả cho Hàn Nhị vương tử làm vợ, nhưng gả đi chưa được hai năm, hắn liền mắc bệnh qua đời. Nay lại tái giá với con lớn nhất của Nam Dương thành chủ.”
Xem ra, con lớn nhất của Nam Dương thành chủ này cũng không được Nam Dương thành chủ coi trọng.
Tôn Nhạc thầm thở dài: bất quá mới vài năm, Triệu Thập Bát công chúa đã gả hai lần. Đảo mắt nàng lại nghĩ: Triệu quốc nguynệ ý đem công chúa gả tới đây, xem ra thành Nam Dương này rất trọng yếu.
Triệu Thập Bát công chúa thấyTôn Nhạc không nói, nghĩ rằng nàng đang thương hại mình. Nàng ta liền ngẩng đầu, cằm khẽ nhếch, từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ, “Tôn Nhạc, nữ tử gả đi chính là như vậy, ngươi về sau gả cho người ta, nếu số mệnh không tốt cũng sẽ như ta vậy thôi. Ngươi đừng có đắc ý!”
Ta đắc ý sao?
Tôn Nhạc hơi buồn cười, nhưng cũng đáng thương cho nàng.
Trầm mặc.
Một lát sau, Triệu Thập Bát công chúa cúi đầu, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, “Hắn, nghe nói bây giờ hắn là Thúc tử. Năm đó hắn rất để ý ngươi, đã nhiều năm như vậy, ngươi chưa có gả cho hắn sao? Làm sao ngươi lại dây dưa với Tần Thập Tam điện hạ rồi?”
Tiếng nói của nàng rất nhẹ, rất nhỏ. Nếu không phải Tôn Nhạc thính lực hơn người, nhất định sẽ không nghe rõ nhiều chữ.
Triệu Thập Bát công chúa nói xong, vẫn không có ngẩng đầu, Tôn Nhạc kinh ngạc nhìn nàng. Tuy rằng thanh âm của Thập Bát công chúa rất nhẹ, nhưng sự tương tư khắc cốt trong ngữ điệu, cái loại đem mơ mộng chôn ở đáy lòng , cuối cùng cả đời cũng chỉ có thể vào lúc không có ai mà lặng lẽ rơi lệ, thống khổ tuyệt vọng lại biểu lộ ra hoàn toàn như vậy! Rõ ràng như vậy! Rõ ràng khiến Tôn Nhạc chỉ vừa nghe thì trong lòng liền chua xót, trong mắt liền cay cay.
Tôn Nhạc rũ mắt xuống, che đậy sự chua xót trong mắt, nàng biết Triệu Thập Bát công chúa còn đang chờ mình trả lời, nhưng mà, nàng lại không muốn trả lời, cũng không biếtphải trả lời như thế nào.
Trong đại điện ca múa không ngớt, ồn ào náo động không ngừng.
Triệu Thập Bát công chúa thường thường liếc nhìn về phía Tôn Nhạc.
Một trận tiếng bước chân từ ngoài điện truyền đến, chỉ chốc lát, một kiếm khách áo tang xuất hiện ở trước mặt Nam Dương thành chủ, hai tay của hắn chắp lại, nói với Nam Dương thành chủ bụng tròn vo, mập mạp mắt nhỏ, luôn cười rất hòa thuận: “Bẩm thành chủ! Tắc Hạ cung tế rượu Thúc tử đã đi tới trong thành!”
“A?”
Một trận tiếng ồn ào vang lên.
Tôn Nhạc hoảng sợ ngẩng đầu!
Triệu Thập Bát công chúa cũng nhanh chóng ngẩng đầu lên. Môi nàng run rẩy, sắc mặt vốn tiều tụy trở nên đỏ bừng, trong ánh mắt chớp động quang mang như mộng ảo.
“Thúc tử đến đây?”
Nam Dương thành chủ quá đỗi vui mừng.
Hắn đứng lên, ha ha cười nói: “Khách quý đến liên tiếp, thành Nam Dương thật đúng là vạn phần vinh hạnh a!”
Nhóm quý nữ bên cạnh Tôn Nhạc này, bất kể là đã gả cho người ta hay vẫn chưa thành thân, lúc này đều thần thái hồi hộp, vẻ mặt hưng phấn. Chúng nữ bắt đầu tụ lại một chỗ, hưng phấn mà nghị luận, có không ít người còn liên tiếp nhìn ra phía ngoài, tựa hồ khẩn cấp muốn gặp được Thúc tử.
Nam Dương thành chủ còn đang cười ha ha, một trận tiếng bước chân lại dồn dập truyền đến, một kiếm khách áo tang vọt vào, “Bẩm thành chủ, Thúc tử sau khi nghe nói thành chủ đang mở tiệc chiêu đãi Tần Thập Tam điện hạ, Tôn Nhạc cô nương, đã quyết định trực tiếp đến dự tiệc, đang đi tới nơi này.”
Oanh ——
Đám người hoàn toàn sôi trào.
Đối với các nam nhân đang ngồi mà nói, Thúc tử xuất sắc ở chỗ thân phận siêu nhiên cùng kiến thức của hắn. Bởi vậy, loại sôi trào này chủ yếu là đến từ nhóm quý nữ.
Ngũ công tử đã tới?
Tôn Nhạc kinh ngạc nhìn cửa, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Doanh Thập Tam quay đầu nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, hắn chậm rãi từ trên bàn nhấc chén rượu lên, chậm rãi uống một hớp.
Một hiền sĩ chừng ba mươi tuổi râu ngắn mặt tròn ngồi ở phía sau hắn thấy biểu tình hắn như thế, thân mình nghiêng tới trước, để sát vào hắn thấp giọng nói: “Tôn Nhạc cô nương từng ở bên người Thúc tử nhiều năm, nghe nói, Thúc tử có ý lấy nàng làm vợ.”
“Vậy à?”
Doanh Thập Tam lắc lắc chén rượu trong tay, lông mày nhíu lại, ánh mắt vẫn dừng ở trên mặt Tôn Nhạc như cũ.
Ánh mắt của hắn sáng quắc, nếu là dĩ vãng, Tôn Nhạc đã sớm cảm thấy, cũng quay lại nhìn hắn. Nhưng lúc này Tôn Nhạc đang kinh ngạc nhìn cửa, hai mắt dại ra, hiển nhiên đang xuất thần.
Hiền sĩ râu ngắn mặt tròn cũng nhìn liếc mắt nhìn Tôn Nhạc một cái, nói: “Điện hạ, lấy tài của Tôn Nhạc, gả cho Thúc Tử thực là đáng tiếc. Bất quá cũng phải nói lại, nếu nàng gả cho Sở Nhược Vương rồi, Sở Nhược Vương kia sẽ như hổ thêm cánh.”
Doanh Thập Tam nhẹ nhàng mà ừ một tiếng, cũng không trả lời, hắn thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, ngửa đầu đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch.
Kế tiếp, trong điện đầy dẫy tiếng nghị luận của chúng quý nữ, mọi người ngồi xem ca múa nhưng tâm thần đều không yên.
Tôn Nhạc qua một hồi lâu, mới hồi phục tinh thần lại. Nàng vừa hồi thần, lại nhìn đến Triệu thập bát công chúa thối lui vào trong góc. Nàng chống lại ánh mắt Tôn Nhạc thì trong ánh mắt nàng hiện lên vẻ buồn bã, vỗ vỗ mặt mình thấp giọng giải thích: “Ta, ta đã già đi. . . . . .”Dứt lời, nàng đã rúc vào trong góc. Tuy rằng núp ở trong góc, ánh mắt Triệu thập bát công chúa nhìn về phía cửa lớn vẫn rạng rỡ tỏa sáng, tràn đầy khát vọng.