Thỉnh thoảng liếc về phía Tôn Nhạc, cũng không chỉ có Ngũ công tử, còn có Trĩ đại gia cùng Yến Ngọc nhi cũng hướng nàng đánh giá. Bất đồng là, lúc Trĩ đại gia đánh giá nàng thì cũng đồng thời đánh giá ba nữ tử kia, trong ánh mắt của nàng mang theo hồ nghi. Mà Yến Ngọc nhi, từ khi liếc mắt nhìn đến Tôn Nhạc, liền như bị kinh trụ, hai mắt sáng quắc không mấy kiêng kị.
Người chung quanh cho rằng người các nàng xem chính là Sở Nhược vương, nên cũng không thèm để ý.
Doanh Thu ngồi trên một loạt sập gần Nhược vương, trên một hàng sập kia, ngoại trừ Doanh Thu, còn có hai vương tử khác tướng mạo cùng hắn tương tự, nhưng tuổi tác lớn hơn, có lẽ là huynh trưởng của hắn.
Tiếng rầm rĩ dần dần yên tĩnh lại, khách nhân đều đã đến đông đủ, một hồi chuông nhạc du dương lượn lờ vang lên. Trong tiếng chuông nhạc, một người trung niên bên hông đeo bảo kiếm, quần áo gắn lông đi đến.
Người trung niên này khuôn mặt dài, hình dáng thâm sâu, tuy thấy nếp nhăn ẩn hiện, sắc mặt u ám, vừa có túi mắt, bất quá vẫn có thể thấy được khi còn trẻ hắn hẳn là một mỹ nam tử, cùng Doanh Thập Tam có chỗ tương tự.
Đây cũng là Tần vương.
Tần vương ha ha nở nụ cười, trong tiếng cười, hắn đi đến mấy cái sập phía trên đối mặt với chúng nhân ngồi xuống. Hắn quay đầu nhìn về phía Nhược vương, cười nói: “Sở Vương có thể tới Hàm Dương, thật là đại hạnh của Tần!”
Nhược vương ha ha cười, “Ta tới Trung Nguyên lâu như vậy, lần này thấy Tần người người tao nhã, thực là vui mừng.”
Tần vương lại ha ha cười, sau khi hắn cùng với Nhược Vương hàn huyên hai câu, vừa chuyển hướng về phía Ngũ công tử. Hắn nhìn Ngũ công tử từ trên xuống dưới, vuốt râu cười nói: “Nghe qua Thúc tử tao nhã nhất thiên hạ, quả thật danh bất hư truyền!” Ngũ công tử không thích nhất là việc người khác nói đến tướng mạo của hắn, lập tức cười nhạt một tiếng, không có trả lời.
Lúc này tiếng chuông dần dần dừng, sênh nhạc tái khởi.
Tần vương vỗ hai tay, quát: “Nhạc đến!”
Hắn vưa kêu lên tiếng sanh nhạc bỗng dưng mãnh liệt hơn. Trong mơ hồ, một làn gió thơm bay tới, chỉ thấy ở cửa hông bên trái đại điện, một đội thiếu nữ xinh đẹp tay áo bồng bềnh khiêu vũ chạy ra.
Những thiếu nữ này ống tay áo rủ xuống đất. Mỗi người đều xinh đẹp tuyệt trần. Trong tiếng sanh nhạc các nàng cất bước nhẹ nhàng nhảy múa.
Vũ đạo như vậy đối với đám quyền quý bọn họ mà nói, cũng không đặc biệt. Bởi vậy, chúng vũ nữ vừa tiến đến. Mọi người trong đại điện liền nhìn quanh, nhỏ giọng nghị luận.
Trong tiếng nói nhỏ, Yến Ngọc nhi còn đang nhìn chằm chằm vào Tôn Nhạc.
Nhược vương cảm thấy ánh nhìn chăm chú của nàng. Thân thể hắn ngưỡng ra sau nhích lại gần Tôn Nhạc, thấp giọng hỏi: “Tỷ tỷ, Yến Ngọc nhi vì sao chú ý tỷ vậy?”
Khóe miệng Tôn Nhạc mỉm cười khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười lạnh,“Nàng là người trong gia tộc ta.”
Nhược vương khẽ giật mình, hắn nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ, tỷ chưa từng nói về gia tộc của tỷ nha!”
Tôn Nhạc cười khổ một cái: đó là bởi vì ta cũng không biết nha.
Nàng sở dĩ xác định Yến Ngọc nhi này đích thị là thân nhân của thân thể này, đó là bởi vì tướng mạo nàng cùng hai tỷ muội nửa năm trước bị mình giết chết rất tương tự, thậm chí, cùng chính cô ta cũng có chỗ tương tự!
Điểm tương tự với chính bản thân ấy, nếu Tôn Nhạc hiện tại không trở nên thanh tú, nàng thật đúng là không chú ý tới. Trách sao lần đầu tiên cùng Yến Ngọc nhi gặp mặt thì nàng ta liền nhìn chằm chằm chính mình lâu như vậy. Có khả năng, lúc đó nàng ta đã cảm thấy như vậy rồi a?
Nhược vương thấy Tôn Nhạc không trả lời mình, thấp giọng thở dài một hơi, còn nói thêm: “Tỷ tỷ, ánh mắt của nàng có chút không tốt.”
Tôn Nhạc nhàn nhạt trả lời: “Nửa năm trước người ám sát ta cũng là người trong gia tộc của ta!”
Nhược vương tức thì hiểu rõ, khuôn mặt tuấn tú của hắn lạnh lẽo, sau khi nhìn chằm chằm Yến Ngọc nhi, chậm rãi ngồi thẳng người.
Nhược Vương vừa ngồi thẳng, chỉ thấy tiếng nghị luận trong điện đột nhiên dừng lại, thì ra là Yến Ngọc nhi đứng dậy.
Yến Ngọc nhi thân là đại mỹ nhân đứng hàng đầu trong thiên hạ, ngày thường xinh đẹp động lòng người, uyển chuyển lịch sự tao nhã, làm cho người ta nhìn liền sinh lòng trìu mến. Nàng vừa đứng lên như vậy, lập tức mọi người vốn đã liên tiếp chú ý nàng cùng Trĩ đại gia, càng nháy cũng không nháy mắt rồi, đến chủ tọa là Tần vương, Doanh Thập Tam đằng sau, đều ngạc nhiên nhìn về phía nàng.
Đối với sự chú mục của mọi người, Yến Ngọc nhi nhẹ nhàng cười, nụ cười này, thật sự là kiều diễm như hoa, phát sáng cả phòng.
Vừa cười yếu ớt, Yến Ngọc nhi cất bước hướng Nhược vương đi tới.
Chỉ chốc lát, nàng liền đi tới bên cạnh Nhược vương, hướng về phía Nhược vương nhẹ nhàng khẽ chào, cười nói tự nhiên: “Tiểu nữ tử muốn hướng đại vương xin một người, chẳng biết có được không?”
Nàng nói lời này thì thu ba như nước rơi vào trên mặt Nhược vương, lúm đồng tiền trên gương mặt tuyệt mỹ như hoa, xinh đẹp khiến người ta không đành lòng cự tuyệt.
Từ khi Yến Ngọc nhi hướng Sở Vương đi tới, người trong điện đều hướng về đây.
Nhược vương nhìn sang Yến Ngọc nhi, lông mày chau lên, nhàn nhạt nói: “Không thể!”
Không thể!
Hắn rõ ràng trả lời dứt khoát như vậy!
Mọi người cực kỳ ngạc nhiên, hai mặt nhìn nhau, tiếng tiếc hận trong điện bên tai không dứt.
Yến Ngọc nhi cũng rất là khiếp sợ, nàng mỹ danh kinh thiên, không biết khuynh đảo bao nhiêu người trong thiên hạ, sao lại ngờ tới Sở Vương không nói hai lời liền cự tuyệt? Hơn nữa, ánh mắt hắn rét lạnh, hai đầu lông mày hơi nhíu mang theo hàn ý, tựa hồ có vài phần không kiên nhẫn! Cái này, cũng là Yến Ngọc nhi bình sinh lần đầu gặp được.
Sở Vương gọn gàng dứt khoát cự tuyệt, làm cho Yến Ngọc nhi khẽ cắn môi anh đào, có chút nan kham. Nàng nhìn sang Tôn Nhạc, đối với Nhược Vương yêu kiều nói: “Đại vương cũng biết tiểu nữ sở cầu là người nào sao?”
Lời của nàng vừa rơi xuống, Nhược vương liền xoạt ngẩng đầu nhìn chằm chằm nàng, hai mắt như đao!
Yến Ngọc nhi thấy hàn ý cùng sát khí trong ánh mắt hắn liền giật nảy mình, nàng khẽ gọi một tiếng, lảo đảo lui một bước về phía sau, hoa dung thất sắc!
Mọi người thấy Nhược vương cái gì cũng không làm, chỉ là liếc mắt nhìn nàng, liền làm cho người ta sợ hãi mất hồn mất vía, không khỏi có điểm buồn cười. Đồng thời, những người thượng võ kia đều lắc đầu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Ngọc nhi trắng bệch như tờ giấy, nàng cho tới bây giờ mới hoàn toàn xác định, Sở Vương này một chút cũng không vì vẻ thùy mị của mình mà thay đổi, hơn nữa tựa hồ đối với mình mơ hồ có sát ý.
Nàng là quý nữ được nuông chiều từ bé, nhận ngàn vạn sủng ái, khi nào thì gặp qua loại sự tình này nàng cắn môi anh đào, có chút chật vật , không nói hai lời liền thối lui về sau. Thẳng đến nàng ngồi trên sập của chính mình, còn một mực cúi đầu, cũng không dám hướng Nhược vương liếc mắt nữa.
“Không biết Yến Ngọc nhi sở cầu là người phương nào?”
“Sở Vương này đầy sát khí! Tuổi còn trẻ vẫn không vì sắc đẹp mà thay đổi, thực xứng danh anh hùng!”
” Sở Vương này chẳng lẽ là người đá? Mỹ nhân như thế hắn cũng không lưu tình?”
Trong tiếng nghị luận cùng nói nhỏ liên tiếp, Cơ Ngũ như có điều gì suy nghĩ nhìn sang Tôn Nhạc, khi hắn nhìn về phía Yến Ngọc nhi, gương mặt tuấn mỹ cũng thêm một phần hàn ý.
Từ đầu đến cuối, Tôn Nhạc một mực giống như ba nữ tử khác, bộ dạng phục tùng liễm mục, mặt không biểu tình, có vẻ cực kỳ ôn thuần.
Tần vương nhìn thoáng qua Nhược vương, vừa liếc nhìn Yến Ngọc nhi, ha ha cười, thở dài: ” Tuyệt đại giai nhân như Yến đại gia vậy hỏi xin, Sở Vương cũng không cho nửa điểm mặt mũi, thật là tim như sắt đá, thật là người hiếm thấy trong đám thiếu niên.
Ha ha ha.”
Trong tiếng cười, hắn vuốt râu dài nói: “Chư vị quý nhân hội tụ Minh Nguyệt cung, quả thật là may mắn của bổn vương. Ngày vui như thế, há lại không có mỹ nhân rượu ngon làm bạn?”
Hắn cười mỉm nói: “Khuya hôm nay, ngoại trừ Trĩ đại gia cùng Yến Đại gia hai vị mỹ nhân tuyệt sắc tới đây, còn có một vị danh cơ cũng đến, chư vị biết nàng là người nào không?”
Vừa nhắc tới mỹ nhân, mọi người quả nhiên hào hứng ngẩng cao đầu, trong thời gian ngắn, tiếng cười cười nói nói, tiếng suy đoán không ngừng truyền đến. Tần vương làm như cố ý ra vẻ huyền bí. Hắn vuốt râu dài, cười ha hả nghe mọi người nghị luận, không nói tên danh cơ kia ra.
Trong tiếng mọi người cười cười nói nói, Tôn Nhạc nhìn đến một người từ ngoài cửa điện lặng lẽ đi tới, hắn đi thẳng đến sau lưng Ngũ công tử mới ngồi chồm hỗm xuống. Người này dáng người cao gầy, một đôi mắt ếch, chính là A Phúc.
Tựa hồ là cảm thấy ánh nhìn chăm chú của Tôn Nhạc, đầu A Phúc vừa nhấc cùng nàng bốn mắt nhìn nhau. Vừa nhìn, lông mày A Phúc nhanh chóng nhíu lại.
Hắn nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Tôn Nhạc, tinh tế đánh giá. Tôn Nhạc âm thầm buồn cười, thầm nghĩ: bất quá một năm không thấy, lại đến nỗi này sao?
Sau khi A Phúc nhìn chằm chằm Tôn Nhạc vài lần, hai mắt xoạt sáng ngời. Hắn đưa đầu để sát vào Ngũ công tử, thấp giọng nói mấy câu với hắn. Ngũ công tử nhìn sang Tôn Nhạc, nhẹ nhàng mà trả lời hai câu.
A Phúc nhẹ gật đầu, ngồi thẳng người. Lúc này, ánh mắt của hắn từ trên người Tôn Nhạc chuyển đến trên người Nhược vương. Hắn vừa đánh giá Nhược vương, vừa không thể che dấu mà tràn đầy khiếp sợ. Hiển nhiên đoán được Sở Nhược vương không ai bì nổi trước mắt này, chính là tiểu thí hài năm đó rồi!
Lúc này, tiếng cười ha ha của Tần vương lanh lảnh truyền đến, “Vị tiểu mỹ nhân kia chính là Việt Quốc Vân Cơ!”
Trong tiếng cười lớn, hắn vọt đứng dậy, song chưởng vỗ vào nhau, quát: “Cho mời Vân Cơ Vân đại gia!”
Tiếng quát to của Tần vương truyền ra xa xa, ngay khi tiếng quát của hắn dừng lại, tiếng sanh nhạc chấn động, tiếng đàn vang lên rộn rã.
Tiếng sanh nhạc vừa lên, liền đột ngột đình chỉ. Trong một khắc yên tĩnh kia, Tần vương nhìn về cửa hông phía bên phải, truyền đến tiếng vàng ngọc nhẹ vang lên.
Mọi người trong điện đồng thời nhấc đầu lên, hướng chỗ thanh âm kia truyền đến.
Dần dần, một cô gái xinh đẹp xuất hiện ở trước mắt mọi người, thiếu nữ này tuy đẹp, nhưng thực sự không có gì đặc biệt. Ngay lúc mọi người có hơi thất vọng, ngoài cửa hông lại đi ra một cô gái xinh đẹp.
Trong nháy mắt, một người tiếp một người từ cửa hông nhẹ nhàng đi tới. Những thiếu nữ này mỗi người dung mạo mỹ lệ, rạng rỡ lấp lánh, khóe miệng mỉm cười trong sáng, theo Tôn Nhạc thấy là nụ cười mang vẻ phong trần, người ở thời đại này thấy, lại là mị hoặc vô hạn.
Khoảng chừng mười hai thiếu nữ nhanh nhẹn đi ra, lại không thấy bóng dáng Vân Cơ như cũ. Mọi người có điểm tâm ngứa khó nhịn, nguyên một đám người đứng nhón chân nhìn lại.
Mấy kiếm khách hiền sĩ Nhược vương mang đến ngồi bên cạnh Tôn Nhạc, lúc này cũng đều đứng lên. Tôn Nhạc thấy vậy nhịn không được cười khẽ, thầm suy nghĩ: Trĩ đại gia được xưng đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ, Vân Cơ tuy đẹp, chắc chắn vẫn không bằng nàng, nhưng mọi người vẫn chờ mong như vậy. Nghĩ tới đây, nàng lắc đầu. Ánh mắt không tự chủ được liếc về phía hai người kia. Lúc này Nhược vương có chút ngửa người, rất hứng thú nhìn chằm chằm vào ngoài cửa hông, ánh mắt Tôn Nhạc thoáng nhìn, trong nháy mắt, đối mặt với hai mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Ngũ công tử .
Ngũ công tử lẳng lặng nhìn chằm chằm vào nàng, trong ánh mắt kia như có thiên ngôn vạn ngữ.
Đúng lúc này, ống tay áo của nàng giật giật.
Có người đang kéo tay áo của nàng!
Tôn Nhạc quay đầu lại.
Lần này đầu, nàng đối diện với A Phúc đang cười đến rất thoải mái. Hắn đứng ở sau lưng Tôn Nhạc.
Tôn Nhạc nhìn thấy cố nhân, cũng rất là vui vẻ, A Phúc vừa kéo kéo ống tay áo Tôn Nhạc, lén lút nói: “Đi ra chút.”
Tôn Nhạc nghĩ nghĩ, liền cất bước đi theo sau lưng A Phúc ra ngoài. Nàng đi không đến ba bước, mọi người đồng loạt phát ra một tiếng thở nhẹ, đồng thời mắt lộ ra si mê, một bộ dạng vô cùng háo sắc.
Vân Cơ rốt cuộc lộ diện.