Thân là nữ tử, đối cái gọi là mỹ nhân tuyệt sắc nàng căn bản không có cái hứng thú gì. Vân Cơ đi ra, nhưng ngay cả nhìn lại cũng không cần.
Dễ dàng xuyên qua đám người đi theo A Phúc tới trong góc đại điện, tâm tư Tôn Nhạc một mực phập phồng.
A Phúc hiển nhiên cũng không muốn nói chuyện trong điện, hắn vẫn tiếp tục đi ra ngoài, Tôn Nhạc đành tiếp tục đi theo hắn.
Bên ngoài trăng sáng như rửa, mây trắng bồng bềnh, bầu trời vô cùng trong suốt. A Phúc mang theo Tôn Nhạc đi thẳng đến trong rừng cây bên trái cách Minh Nguyệt điện hơn ba trăm mét, mới dừng cước bộ lại.
Hắn quay đầu nhìn về phía Tôn Nhạc, trong bóng tối, hai con ngươi Tôn Nhạc ba quang nhộn nhạo trong trẻo vô cùng, A Phúc nhìn thấy như vậy, đột nhiên cảm giác được: chỉ xem đôi mắt này của nàng, cứ ngỡ là một tuyệt thế giai nhân!
Tôn Nhạc giẫm trên ánh trăng, bước nhẹ đi đến trước mặt A Phúc, cười nhạt không nói nhìn hắn,chờ hắn mở miệng.
“Tôn Nhạc,” A Phúc nở nụ cười, “Không đến một năm mà thôi, làm sao ngươi biến hóa to lớn như thế? Quả thực làm cho không ai có thể tưởng tượng được ngươi chính là cái con nhóc vô cùng đáng ghê tởm năm đó.”
Tôn Nhạc mỉm cười, không có trả lời.
A Phúc cũng không cần nàng trả lời, hắn vẫn còn đang đánh giá Tôn Nhạc, càng xem càng cảm khái, “Vừa rồi mới gặp ngươi, ta quả thực không thể tin được ngươi chính là Tôn Nhạc! Thế nhân đều nói cho dù có xấu như ma, đến khi mười tám cũng ra con người, nhưng biến hóa này của ngươi cũng quá lợi hại a?”
Tôn Nhạc mím môi nói nhỏ: “Tôi trước kia là trúng độc từ trong thai, hiện tại độc tố dần dần tan đi, đương nhiên là dễ coi hơn.”
A Phúc nghe vậy gật mạnh đầu, ha ha cười nói: “Ta cùng với Ngũ công tử cũng nghĩ như thế.”
Hắn nhắc đến Ngũ công tử.
Trái tim Tôn Nhạc không bị khống chế đang nhảy nhảy. Vừa cảm nhận thấy trái tim mình nhảy loạn Tôn Nhạc không khỏi cười khổ một hồi: trước kia chỉ có Ngũ công tử có thể làm lòng ta phập phồng. Hiện tại tốt rồi, Nhược nhi cũng khiến ta bất an. Chỉ cần vừa nhắc tới tên của một trong hai người ta liền kích động một hồi. Tôn Nhạc, ngươi thật đúng là kém cỏi!
A Phúc đi một bước, ngửa đầu nhìn trăng tròn trên bầu trời. Nhìn qua bóng dáng đạm mạc trước mắt, qua thật lâu mới thấp giọng nói: “Tôn Nhạc,Sở Nhược vương chính là Nhược nhi từng cùng ngươi ở chung một chỗ?”
“Đúng vậy.”
A Phúc nói: “Thật không ngờ. Đứa con nít chưa mọc lông năm đó rõ ràng lớn lên như vậy! Hắn cùng với ngươi vốn là xấp xỉ tuổi nhau a? Hiện tại bất quá cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi a? Phần uy nghi, tư thái kia, mọi người làm sao dám tin hắn vẫn là chàng một thiếu niên?”
Tôn Nhạc khẽ cười nói: “Đúng vậy a, Nhược nhi có chút lớn trước tuổi.”
A Phúc nghiêng đầu nhìn về phía Tôn Nhạc.
Hắn quay lưng về phía ánh trăng, đôi tròng mắt sáng lấp lánh. Nhìn chằm chằm Tôn Nhạc một hồi, A Phúc trầm ngâm nói: “Tôn Nhạc, ngươi chuẩn bị khi nào thì trở về? Khuya hôm nay hay là ngày mai?”
Đôi mắt Tôn Nhạc vi liễm.
Những lời này của A Phúc tuy đơn giản, nhưng sự chờ mong trong lời nói lại rõ ràng như vậy. Tôn Nhạc vốn nghĩ, chính mình đối với Ngũ công tử không còn trọng yếu như vậy, vậy thì ở bên người Nhược nhi a. Mỗi ngày cùng Nhược nhi sống chung một chỗ, vui vui vẻ vẻ nhìn hắn kiến công lập nghiệp, cũng rất không tệ.
Chính là, khuya hôm nay vừa thấy Ngũ công tử, nàng đột nhiên hiểu ra Ngũ công tử cũng không như nàng nghĩ vì cái gì mà không cần nàng nữa. Từ khi vào bàn đến nay, hắn liền thỉnh thoảng nhìn chính mình một cái, trong ánh mắt rõ ràng chất đầy nhung nhớ.
Bất kể là Ngũ công tử, hay là Nhược nhi, ở chung một thời gian dài, Tôn Nhạc đều sinh ra một loại cảm tình không nỡ rời đi. Nàng tuy hờ hững, chính là đối với nỗi khát vọng cùng nhung nhớ thật tình của người khác tự tới, lại không có năng lực cự tuyệt. Nàng hai đời cô đơn, từ trong đáy lòng liền đặc biệt quý trọng cùng khó có thể bỏ qua sự thật lòng của người khác.
Về phần bên trong loại chân tình này, là yêu đương hay là những cảm tình khác, cũng không trong phạm vi Tôn Nhạc tự hỏi.
Khi Tôn Nhạc tự hỏi thì trên gương mặt thanh tú đầy sự do dự cùng giãy dụa.
A Phúc nhìn chằm chằm vào Tôn Nhạc, có điểm căm tức mà nghĩ: ngươi do dự cái gì? Ngươi vẫn là Thâp Bát cơ của Ngũ công tử!
Chính là cái ý nghĩ này trỗi dậy, hắn liền nhớ đến thân thế Tôn Nhạc, nghĩ tới thân phận Nhược vương, với bối cảnh như thế, lại cùng Tôn Nhạc nói chuyện thân phận cơ thiếp gì, không khỏi có vẻ buồn cười.
A Phúc thấy Tôn Nhạc thật lâu không trả lời, nhớ tới những lời Ngũ công tử nói trước đây, nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng, còn nói thêm:“Tôn Nhạc, trong thời gian ngươi rời đi hơn nửa năm này, mọi người rất nhớ ngươi.” Hắn lại thêm một câu, “Ngũ công tử rất nhớ ngươi.”
Dùng tư duy đại nam nhân của hắn, vốn không tất yếu nói với một nữ tử sự nhung nhớ của một nam nhân đối với nàng.
.
Bất quá A Phúc giỏi về nhìn mặt mà nói chuyện, mơ hồ cảm giác được lúc này nhất định phải quyết đoán một điểm, liền thêm đằng sau câu này.
Quả nhiên, Tôn Nhạc vừa nghe, nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Ánh mắt nàng mê ly nhìn A Phúc, nhẹ nhàng mà nói: “Tôi cũng rất là nhớ. . . . . . nhớ các người.”
Thanh âm cuối cùng của nàng có điểm ngượng ngùng, tạm thời đem ‘ nhớ hắn ’ đổi thành ‘ nhớ các người’.
A Phúc nghe vậy nở nụ cười hàm hậu, hắn thấp giọng thở dài: “Đúng vậy a, mấy năm qua này, ngươi một mực ở bên người Ngũ công tử, một mực cùng hắn đồng cam cộng khổ. Trong âm thầm, ngươi không biết đã thay hắn sửa lại bao nhiêu chuyện phiền toái, Ngũ công tử với ngươi càng ngày càng coi trọng. Cảm giác mong nhớ lẫn nhau này thực là cực kỳ bình thường.”
A Phúc nói đến đây, thanh âm dừng lại, có điểm nghiêm túc nói: “Tôn Nhạc, ngươi cũng đã biết, hơn nửa năm này, Ngũ công tử có vô số lần thậm chí muốn đi đón ngươi trở về.”
A
Tôn Nhạc cả kinh, nàng không dám tin ngẩng lên đầu nhìn về phía A Phúc, lắp bắp nói: “Hắn muốn đón tôi trở về?”
Nàng thật sự quá chấn kinh rồi, hai mắt đều trừng tròn xoe.
Ở chung mấy năm này, Tôn Nhạc biết rất rõ, Ngũ công tử thật là một người rất lãnh đạm, trong thế giới của hắn, ngoại trừ khát vọng siêu nhiên ra thế tục bên ngoài nghĩ gì hắn cũng không thèm để ý. Nàng chưa bao giờ dám tin, người lãnh đạm như vậy rõ ràng lại muốn đón nàng trở về, lại là vô số lần muốn như thế!
A Phúc nghe vậy nhíu mày cả giận nói: “Ta đường đường trượng phu, chuyện bực này chẳng lẽ còn lừa ngươi sao?” Hắn dừng một chút, ngữ khí bình ổn trở lại nói: “Tôn Nhạc, Ngũ công tử thực sự đã đem ngươi đặt trong tâm khảm. Chỉ sợ thế gian này, chỉ có Tôn Nhạc ngươi mới có thể làm hắn mong nhớ như vậy.”
Nói đến đây, hắn thở thật dài, “Ai, đón ngươi trở về, nói thì dễ dàng, làm lại muôn vàn khó khăn. Chúng ta chỉ biết là ngươi cùng một người tên là Nhược nhi ra đi. Nhưng Nhược nhi là ai? Hắn ở địa phương nào? Những chuyện này chúng ta hoàn toàn không biết gì cả. Lúc đó, Ngũ công tử còn phái người tra các tình huống ra vào kết giao của của ngươi, chúng ta mù mịt không manh mối, căn bản cũng không có biện pháp tra xét được. Ai, Ngũ công tử mỗi lần nghĩ tới những thứ này, liền phi thường lo nghĩ.”
Tôn Nhạc si ngốc nghe, trong lúc bất tri bất giác, sóng mắt nàng đã như nước.
Nàng nghiêng đầu, âm thầm, đắc ý, vui mừng mà nghĩ: ta cũng nghĩ tới Ngũ công tử sẽ có chút tưởng niệm ta, hì hì, thật không ngờ hắn nhớ ta như vậy! Cái này, trên đời này có hai người mong nhớ ta! Bọn họ quý trọng ta, tưởng niệm ta, muốn cùng ta ở chung một chỗ, lo lắng sự bình an của ta. Hì hì, ta rốt cục không còn là một cô hồn dã quỷ có cũng được mà không có cũng không sao nữa rồi.
Lúc Tôn Nhạc vui mừng, A Phúc yên lặng nhìn nàng, nghiêm túc nói ra: “Tôn Nhạc, chuyện bực này với tính cách của A Phúc ta, vốn là tuyệt đối không muốn nói ra. Bất quá ta sợ ngươi nhất thời không hiểu được, cứ thế làm tổn thương Ngũ công tử.” Hắn nói đến đây, nhíu mày, rất nghiêm túc nói: “Tôn Nhạc, khi nào thì ngươi trở lại bên người Ngũ công tử?”
Thấy Tôn Nhạc không có trả lời ngay, A Phúc không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, hắn thở dài một hơi, “Vừa rồi, Ngũ công tử có một câu muốn ta chuyển cho ngươi!”
Tôn Nhạc trừng mắt nhìn A Phúc.
A Phúc từ từ nói: “Công tử nói: ngày ấy ngươi đã từng hỏi qua hắn, nếu như sau này hắn gặp nữ nhân yêu thích thì làm sao bây giờ? Ngay lúc đó hắn trả lời là hắn sẽ không gặp được một người như vậy. Hiện tại hắn muốn thay đổi, Tôn Nhạc ngươi, chính là nữ nhân hắn yêu thương, nhớ mãi không quên, để ở trong lòng kia.”
Trong sự chấn kinh của Tôn Nhạc, A Phúc hỏi lần nữa: “Tôn Nhạc, theo ta trở về được không? Trở lại bên người Ngũ công tử đi.”