Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Chương 65: Chương 65: Đuổi cô đi . . .




Mặc dù Giang Tiềm nói mau chóng trở lại, nhưng mẹ chồng đế hai tuần rồi vẫn không thấy bóng của anh. Trong hai tuần lễ này xảy ra rất nhiều việc, Vương Đan rốt cuộc đi rồi, chuyện chị Tưởng lo lắng hoàn toàn không có xảy ra, cô ta chỉ gọi điện giao phó Phán Phán cho chị Tưởng, cả mình đi đâu cũng không có nói.

Mà bên Triệu Nhiễm Nhiễm, ngày thứ hai mẹ chồng tới cô đã đưa Khuông Tiểu Mỗ về nhà ông bà nội, hai tuần lễ này luôn tươi cười với Tôn Kính Hồng, ăn không quen thức ăn bà làm cũng ráng mà nuốt, bảo cô mặc trang phục không thích cô cũng chịu đựng mặc, vẫn mỗi ngày bị mẹ chồng chọn ba nhặt bốn, từ từ chính cô cũng hoài nghi, có phải Tôn Kính Hồng chưa từng hài lòng về người con dâu như cô hay không.

Trong lòng Triệu Nhiễm Nhiễm có rất nhiều thất bại, đổi lại trước kia cô hoàn toàn có thể xem sự bắt bẻ này thành quan tâm biến tướng dành cho mình, cũng không biết tại sao, gần đây luôn thấy nóng nảy, nếu như có thể, cô thật muốn trở về thành S, ăn những món ăn ngon mà Triệu phu nhân làm.

Cho nên rốt cuộc đón được Giang Tiềm về thì cô đứng ở cửa phòng, đôi mắt nháy mắt liền đỏ, lại cố nén nước mắt không có rớt xuống, lúc này cô còn có lý trí, kiên quyết không thể khiến Giang Tiềm nghi ngờ mình bị mẹ chồng làm khó.

Giang Tiềm đứng ở cửa nắm hai tay của cô một lúc lâu, Triệu Nhiễm Nhiễm cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh, nhưng sự an ủi im lặng đã dần dần bình ổn nhịp tim hỗn loạn của cô.

"Lạnh, vào đi thôi." Giang Tiềm kéo tay của cô, thấy Tôn Kính Hồng đang bận việc trong phòng bếp, nháy mắt lộ ra nụ cười tươi ôm lấy bả vai Tôn Kính Hồng, "Phu nhân, ngài khổ cực rồi."

Tôn Kính Hồng làm bộ tức giận đẩy anh ra, "Thì sao, trước kia ở nhà sao lại không thấy con nhiệt tình thế này."

Giang Tiềm cười hì hì, "Không phải ngài từ nơi xa xôi tới sao, con thế nào cũng phải bày tỏ sự hoan nghênh nhiệt liệt." ๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêQuýĐôn

Mặt mày Tôn Kính Hồng đều cười lên, trên tay cũng không ngừng, còn vừa kêu Triệu Nhiễm Nhiễm dọn dẹp bàn ăn cơm, vừa sai khiến cô xoay quanh. Giang Tiềm lặng yên không lên tiếng, lại hơi nhíu chân mày.

Trên bàn cơm cũng may, chỉ là lúc Tôn Kính Hồng gắp một cục thịt béo mập cho Triệu Nhiễm Nhiễm thì cô có chút không tiêu hóa được, Tôn Kính Hồng không vui, nói con ăn đi cho quen, con quá gầy rồi, tương lai sanh con sẽ cực khổ.

Triệu Nhiễm Nhiễm làm một y tá, tự nhiên ưa sạch sẽ, mặc dù người nhà gắp thức ăn cho nhau không sao, bình thường cô cũng không quan tâm, nhưng gần đây không biết tại sao thay đổi rất kiêng kỵ, dù sao cũng hơi không muốn ăn món ăn người khác gắp cho cô, nhất là thịt kho béo mập.

Mấy cục thịt kho này rốt cuộc vào trong bụng Giang Tiềm, đến sau sắc mặt Tôn Kính Hồng cũng không rất dễ nhìn, cơm nước xong nói mấy câu nói với Giang Tiềm rồi trở về phòng nghỉ ngơi.

Truyện được edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn.

Triệu Nhiễm Nhiễm eo mỏi lưng đau nằm ở trong chăn, Giang Tiềm rón rén đi vào, an tĩnh lặng yên không một tiếng động, cũng chui vào chăn, từ phía sau ôm lấy cô.

Triệu Nhiễm Nhiễm biết không nên tức giận anh, anh chẳng hề làm gì sai cả, nhưng lửa giận không tên mà không phát lên người anh thì có thể phát lên người ai chứ? Cho nên Triệu Nhiễm Nhiễm đẩy cánh tay của anh ra.

An tĩnh một lát, cánh tay Giang Tiềm lại cuốn lấy hông của cô, hô hấp phun vào trong lỗ tai, anh nói "Nhiễm Nhiễm mẹ anh là người cộc cằn, em chịu uất ức rồi."

Triệu Nhiễm Nhiễm càng tức giận hơn. Cái gì là mẹ anh là người cộc cằn? Cái gì là em chịu uất ức rồi? Em có oán trách sao? Anh không cần nói rõ vậy chứ, em chỉ muốn làm nũng để anh dỗ dành thôi mà.

"Lời này của anh có ý gì?"

"Không có ý gì." Cánh tay Giang Tiềm lại buộc chặt mấy phần, "Anh chỉ có thể ở nhà hai ngày, Nhiễm Nhiễm, em coi như vì anh, được không?" Diễnđàn✪Lê✪QuýĐôn

Nước mắt Triệu Nhiễm Nhiễm ‘tí tách’ chảy ra, mặc kệ cẩn thận lấy lòng mẹ chồng uất ức mình thế nào, thì ra với họ cũng là không đủ, còn muốn cô thế nào nửa đây, cô không có làm ra bất kỳ chuyện quá quắt gì, vẫn cố gắng làm một người vợ, vợ đồng chí và con dâu người ta, chẳng lẽ cô còn là người ngoài sao?

Triệu Nhiễm Nhiễm không nói gì thêm, thể lực cạn kiệt nên thân thể rốt cuộc từ từ ngủ say, lúc nửa mê nửa tỉnh nghe được Giang Tiềm thổi hơi ở bên tai cô, "Nhiễm Nhiễm, anh muốn làm, được không?"

Triệu Nhiễm Nhiễm chôn mình thật sâu vào trong chăn, thân thể lại bị ôm thật chặc, bị anh cứng rắn ôm lấy, nhưng cuối cùng không có động tác kế tiếp. Trước kia Giang Tiềm không phải như vậy, trước kia anh không khống chế được mình muốn thân cận với cơ thể cô, thì dụ dỗ cũng tốt, lừa gạt cũng được, dùng sức mạnh cũng tốt, dùng hết thủ đoạn cũng muốn như nguyện. Triệu Nhiễm Nhiễm nghĩ, rốt cuộc vẫn có cách ngại rồi, lấy một đám người lộn xộn không liên quan làm khởi điểm, lấy quan hệ mẹ chồng con dây làm điểm cuối. Nửa ngày sau cô nghe được một tiếng thở dài sau lưng, "Ngủ đi."

Triệu Nhiễm Nhiễm ngủ trong lồng ngực dầy rộng của anh, đêm nay lại ngủ ngon hơn những đêm trước. Buổi sáng bị tiếng nồi chén bầu bồn đinh đinh đương đương trong phòng bếp gọi dậy thì Giang Tiềm đã mở một đôi mắt đen nhánh nhìn cô rồi, nào có nửa phần buồn ngủ.

"Sao anh tỉnh mà chưa rời giường?"

"Muốn ôm em." hô hấp của Giang Tiềm có chút rối loạn, thử thăm dò từng chút tới bên miệng cô, nhẹ nhàng in lại, không cảm thấy sự phản kháng liền yên tâm to gan đẩy đầu lưỡi vào.

Hãy vào Diễn đàn Lê Quý Đôn để xem nhiều truyện hay hơn.

Nụ hôn này không tính là sấm sét đụng lửa đất, nhưng khiến hai bên rung động không dứt, nhất là Giang Tiềm, anh quá khát vọng quấn chặt cô, tiến vào cô, nhưng dục vọng nghẹn đến đỉnh điểm vẫn không thể không đè xuống, mẹ ruột vẫn còn ngoài cửa, trong cửa vợ còn chưa dụ dỗ tốt.

Hai người dọn dẹp sạch sẽ xong, Tôn Kính Hồng đã mang bữa ăn sáng lên bàn rồi, chào hỏi xong liền bảo họ qua ăn mau. Giang Tiềm vừa nhìn một sọt bánh quẩy và cá rán đầy dầu mỡ liền ra mồ hôi lạnh rồi, Triệu Nhiễm Nhiễm, cô ấy chưa bao giờ ăn bánh quẩy, nhưng mẹ chồng và con dâu mới ở chung thời gian ngắn, Tôn Kính Hồng không biết cũng bình thường.

Quả nhiên Triệu Nhiễm Nhiễm thấy hai thứ này liền rút lui, thận trọng lên bàn, mãi vẫn không ăn nổi cái bánh quẩy Tôn Kính Hồng gắp cho cô. diendanlequydon。com

"Sao lại không ăn?" Tôn Kính Hồng hỏi, "Hôm nay không đến bệnh viện?"

"Không phải." Triệu Nhiễm Nhiễm nói, "Mẹ, con húp cháo được không? Con. . . . Con chưa bao giờ ăn bánh quẩy."

"Mẹ không có nấu cháo, ăn đỡ một miếng đi, sáng mai sẽ nấu cho con, ăn con cá bạc rán dầu này đi, mẹ làm có mùi vị khác bên ngoài."

Đúng là không giống nhau, vì bên trong có thìa là. Triệu Nhiễm Nhiễm nhỏ giọng nói, "Mẹ, con cũng không ăn thìa là. . . ."

Tôn Kính Hồng không nhịn được cắt đứt cô, "Con bé này quá kiêng ăn, làm cái gì con cũng không thích ăn, cả đối phó cũng không chịu, hiện tại không đủ thời gian nấu cháo cho con, con cá bạc này, đặc biệt ngon mà, con nếm thử xem." Nói xong gắp cho cô một miếng lớn.

Triệu Nhiễm Nhiễm muốn nói để con tự nấu được không? Hoặc là con đi ra ngoài ăn được không? Nhưng rốt cuộc không dám nói ra miệng, vì Tôn Kính Hồng cũng không phải cố ý, nói ra quá đau đớn lòng người.

Thấy mẹ chồng cắn bánh quẩy giòn rôm rốp, trong dạ dày Triệu Nhiễm Nhiễm liền không thoải mái. Thấy biểu hiện vặn vẹo trên mặt cô, Tôn Kính Hồng liền mềm giọng, tự mình gắp đút tới bên miệng cô, "Ăn cá bạc đi, bảo đảm con ăn xong còn muốn ăn thêm nửa."

Triệu Nhiễm Nhiễm hết cách chỉ có thể ngậm chiếc đũa của Tôn Kính Hồng trong miệng, mùi tanh nồng nặc, còn có mùi vị quái dị của thìa là và hồ tiêu trộn chung với nhau kích thích dạ dày. Cô tận lực coi thường đầu lưỡi mình, không dám nhai, mà trực tiếp nuốt vào trong dạ dày, nhưng mùi thìa là lại bị phóng đại vô hạn, càng khiến người ta không chịu nổi hơn bình thường. Vừa tới trong dạ dày không tới hai giây, Triệu Nhiễm Nhiễm liền khống chế không được cảm giác buồn nôn cấp tốc chui lên, che miệng vọt vào phòng vệ sinh, nằm ở trên bồn cầu ói sạch sẽ.

Triệu Nhiễm Nhiễm ói cực kỳ khó chịu, trong lỗ mũi trong đôi mắt đều chua, trong lòng cũng chua, nước mắt làm sao cũng ngừng không được. Giang Tiềm tới đưa nước cho cô, bị cô gạt qua một bên, "Em đã nói em không ăn thìa là rồi, tại sao còn muốn cho em ăn?"

Đến Diễn đàn Lê Quý Đôn vừa đọc truyện vừa có thêm niềm vui.

Sắc mặt Giang Tiềm tối tăm, trong mắt có khổ sở vô tận, một câu thật xin lỗi cũng không nói ra miệng, Triệu Nhiễm Nhiễm vọt tới phòng khách, hít một hơi thật sâu, "Mẹ, con đến bệnh viện."

"Trở lại." âm thanh của Tôn Kính Hồng cực trầm thấp, Giang Tiềm lập tức chạy đến ngăn ở trước người Triệu Nhiễm Nhiễm, nhỏ giọng nói với cô, "Em đi đi."

"Mẹ nói không được đi." Âm thanh càng thêm nghiêm nghị, hàm chứa tức giận, "Trở lại ngồi đàng hoàng cho mẹ."

"Mẹ muốn làm gì?" âm thanh của Giang Tiềm đã run rẩy, chặn lại Tôn Kính Hồng, xoay người lại nói rất nặng lời với Triệu Nhiễm Nhiễm, "Nhiễm Nhiễm em trở về thành phố S đi, em trở về đi, Tưởng Thị Phi anh sẽ tìm người chăm sóc."

Triệu Nhiễm Nhiễm hình như không thể tin, "Anh nói cái gì?" Diễn-๖ۣۜĐàn-Lê-Quý-๖ۣۜĐôn

Giang Tiềm từ từ đứng ngay thân thể, cắn răng lặp lại, "Anh kêu em về nhà mẹ đẻ, trong khoảng thời gian này chúng ta vẫn chiến tranh lạnh, gặp mặt liền rùm beng, anh cảm thấy chúng ta cần yên tĩnh một chút, qua một đoạn thời gian anh sẽ đến đón em."

Triệu Nhiễm Nhiễm che ngực lui về phía sau mấy bước, hoàn toàn không dám tin tưởng những lời này là từ trong miệng Giang Tiềm nói ra, anh lại đuổi cô đi, đối diện chuyện mẹ chồng con dâu xưa nay khó xử lý tốt, sự lựa chọn của anh là đuổi cô đi.

Triệu Nhiễm Nhiễm hung hăng lau nước mắt, hung hăng ném chìa khóa nhà lên người anh, "Cho anh, trả lại cho anh, Giang Tiềm anh nhớ kỹ đó." Nói xong xách giỏ lên, đóng mạnh cửa nhà.

Tôn Kính Hồng đứng lên kéo cô, nhưng không kéo được mà để người chạy mất, quay đầu lại hung hăng trừng Giang Tiềm, "Sao con đuổi nó đi? Con có biết nó có thể. . . . ."

"Con không nỡ, mẹ."

Tôn Kính Hồng bị âm thanh trầm thống khổ sở của anh làm sững sờ, xoay qua liền phát cáu, "Con sợ mẹ ức hiếp vợ con? Con thấy mẹ là người như vậy sao?"

"Sẽ không ức hiếp cô ấy." Giang Tiềm nói, trong đôi mắt đã chua xót lợi hại, "Sẽ không ức hiếp cô ấy, mẹ chỉ biết không ngừng chỉ ra tật xấu của cô ấy, lời nói không buông tha cô ấy, khiến cô ấy cảm thấy mình tốt cũng thành không tốt, khuyết điểm của mình không thể nào tha thứ, nhưng. . . . . Làm thế nào mới tốt đây, mẹ, làm thế nào mới tốt đây, cho dù là như vậy mà thôi. . . . . Con cũng không nỡ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.