Sau đó thật lâu, Giang Tiềm nói cho cô biết, cách sống của người với người không giống nhau, thời điểm chúng ta không đồng ý cũng không cần phải xem thường, có người để ý tinh thần, có người để ý vật chất, rất nhiều người đặt tình yêu tình cảm ở vị thứ nhất, vì những thứ này có thể bất chấp tất cả bỏ ra toàn bộ, nhưng cũng có nhiều người xếp những thứ này đến cuối cùng, thậm chí không đáng nói đến, cực kỳ buồn cười, cho nên lập trường không giống nhau mà thôi, chúng ta không có quyền phê phán bất luận kẻ nào.
Mà lúc này Triệu Nhiễm Nhiễm cũng không thể hiểu những lòng người phức tạp đó, chỉ đơn giản thấy không dám giùm Tưởng Thị Phi, cho nên hai tay lau người giùm anh càng nhẹ nhàng hơn nữa. Hiện tại dùng bốn từ cốt gầy như sài để hình dung anh cũng không qua, nụ cười hồn nhiên như hoa đã sớm khô héo, đôi môi khô nứt giống như mặt đất khô hạn cực độ bị gồ lên. Triệu Nhiễm Nhiễm cẩn thận mặc quần áo vào cho anh, thấm ướt tăm bông làm dịu bờ môi của anh.
Cô đột nhiên rất muốn nói gì đó với Tưởng Thị Phi, muốn nói cho anh biết anh là người tốt, vốn đáng giá được điều tốt hơn, muốn nói bà xã của anh sớm hay muộn cũng sẽ bỏ anh, còn không tỉnh lại thì thật sự sẽ mất đi. Nghĩ lại, dù bây giờ anh ấy tỉnh lại, thì làm sao đối mặt với người vợ gần như thay đổi thành người khác đây?
Dùng khăn lông ấm ướt lau khóe mắt, lỗ tai và các bộ phận nhỏ của anh, đặt toàn bộ lực chú ý ở phía trên này. "Tưởng Thị Phi, mặc dù không nên nói cho anh biết, nhưng kích thích anh cũng không có chỗ xấu, anh nghe được đúng không? Nghe được thì mau tỉnh lại đi, con gái anh cần có anh đó."
"Cậu đang lầm bầm lầu bầu gì?" Cửa phòng được mở ra, Trần Tuyền đứng ở cạnh cửa cười với cô.
"Cậu tới rồi à, không phải nói còn một lát sao?"
"Tôi đón xe tới." Trần Tuyền đi tới, đứng ở bên giường, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm mặt của Tưởng Thị Phi, ở trong đó hình như có thiên quân vạn mã đang lao nhanh, còn có cả không thể tin. . . . . đau lòng cực độ và thương tiếc.
Trần Tuyền thật ra thì không thích hợp làm y tá, mặc dù kỹ thuật vượt qua thử thách, nhưng lại là người miệng cứng lòng mềmi, thà phải trông nom thuốc lâu dài cũng không muốn tiêm cho trẻ em, cô ấy nói nghe được tiếng khóc của trẻ em cô ấy liền không xuống tay được. Triệu Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng bịt kín mắt của cô ấy, cô từ trước đến giờ vẫn hiểu rõ cô ấy, thấy người đáng thương không liên quan tới mình cũng đau lòng theo, huống chi nói thế nào cũng có quen biết với Tưởng Thị Phi. "Đừng nhìn, người cứng lòng như mềm nhìn còn khó chịu."
"Không đâu." Trần Tuyền lấy tay của cô ra, nước mắt lại rớt xuống từng giọt, "Anh ấy sẽ tỉnh."
Triệu Nhiễm Nhiễm gật đầu một cái, cảm thấy hôm nay cảm xúc của Trần Tuyền vô cùng kích động, "Từ xa xôi lại sang đây thăm mình, có phải gặp chuyện không vui không?"
"Chỉ có cậu hiểu mình." Trần Tuyền đột nhiên thu lại cảm xúc, "Ba mẹ và anh mình muốn cho mình đi xem mắt."
"Ừ, đây cũng không phải là chuyện xấu, điều kiện của đối phương như thế nào?"
"Tạm được."
"Vậy thì thử ở chung xem sao, mình và Giang Tiềm nghiêm chỉnh nói cũng coi như xem mắt mà quen nhau."
Trần Tuyền không có nói gì tiếp, nhìn Tưởng Thị Phi một cái thật sâu, khẽ gật đầu.
Buổi trưa vốn muốn mời cô đi ra ngoài ăn, nhưng Trần Tuyền nói gì cũng không đồng ý, không còn cách nào Triệu Nhiễm Nhiễm chỉ có thể đến phòng ăn mua về. Đẩy ra cửa phòng bệnh liền thấy Trần Tuyền đang thận trọng dùng khăn lông ấm giúp Tưởng Thị Phi lau bộ phận cơ thể nào đó, khiến cô sợ đến vội vàng để thức ăn xuống kéo cô ấy ra.
"Trần Tuyền cậu đang làm gì vậy?"
"Như vậy mới vệ sinh." Trần Tuyền cười vô tội, "Được rồi, biết da mặt cậu mỏng, trước kia cứ tránh trước tránh sau không làm công việc này, nhưng không làm sao mà sạch sẽ được."
Mặt Triệu Nhiễm Nhiễm đỏ rần, cô nói thật đúng, mỗi lần đều chỉ sơ lược, rốt cuộc không phải là người đàn ông của mình, làm chuyện này thật đúng là không thoải mái lắm.
"Trần Tuyền, cậu đừng làm, để buổi tối chị Tưởng đến chị ấy sẽ làm, cậu cũng là con gái mà."
"Chúng ta là y tá, chuyện như vậy không phải lần đầu tiên làm cũng không phải là một lần cuối cùng, cũng giống người khác thôi, đâu có gì mà ngượng ngùng."
Triệu Nhiễm Nhiễm nhìn Trần Tuyền một cái. Không sợ? Tin cậu thì có quỷ, không sợ mà mặt cậu đỏ vậy à.
Nhưng cô thật không hiểu, dù Trần Tuyền tốt bụng cũng không cần làm đến trình độ này vì một người không quen biết.
"Cậu nhìn tôi xong chưa?" Trong lúc nói chuyện, Trần Tuyền đã giúp Tưởng Thị Phi mặc quần xong, lau tay xong.
"Không có gì. Cậu hình như rất quan tâm Tưởng Thị Phi."
Trần Tuyền dừng lại một lát, nhẹ nhàng cười, "Là một người tốt."
Phụ nữ thường khen người ta tốt là người tàn nhẫn, nhưng rốt cuộc tính chất khác nhau, Triệu Nhiễm Nhiễm nghe được mùi vị triền miên từ miệng Trần Tuyền, khiến cô có chút cảnh giác, chị em à, không thể trôi vào dòng nước đục này đâu.
Nói gì cô cũng không dám để Trần Tuyền lại, buổi tối vừa khuyên vừa dỗ mới đưa được cô ấy ra trạm xe. Trần Tuyền nhìn bộ dáng khẩn trương của cô, cười, "Nhiễm Nhiễm à, chúng ta sinh trưởng dưới cờ đỏ của nước Trung Quốc, là thanh niên tốt tự mình cố gắng có tự ái, cái đầu của cậu đừng nghĩ mình đen tối tế chứ, giờ mình trở về xem mắt đây."
Triệu Nhiễm Nhiễm cười he he, để ngừa ngộ nhỡ, liền hồi tưởng ngày đó Tưởng Thị Phi và Trần Tuyền gặp nhau, dầu gì cũng coi là xinh đẹp như hoa, đôi mắt nhỏ thoáng nhìn liền quyến rũ người khác. Phải canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, nói gì cũng không thể để chị em cô mang theo tiếng xấu làm tiểu tam, dù cuộc hôn nhân của Tưởng Thị Phi chỉ tồn tại trên danh nghĩa.
Tạm thời không đề cập tới tâm tư của Trần Tuyền, Triệu Nhiễm Nhiễm chỉ suy nghĩ hai ngày liền không đoán mò nữa. Mẹ chồng đại nhân của cô, vào một ngày trời trong nắng ấm ở nửa tháng sau, rốt cuộc xách túi lớn túi nhỏ từ quê quán xa xôi đánh tới rồi. Buổi trưa hôm đó, Triệu Nhiễm Nhiễm đưa chị Tưởng và Tưởng Phán Phán lên xe về với ông bà xong thì chờ hai tiếng ở trạm xe để đón mẹ chồng.
Tôn Kính Hồng hấp tấp đi ra từ cửa, thấy Triệu Nhiễm Nhiễm liền quở trách, sao lại không đội mũ, sao lại mắc áo lông ngắn, giày vải chống tuyết có gì khó coi, sao phải mang giày da. . . . .
Triệu Nhiễm Nhiễm cười đón Tôn Kính Hồng về nhà, lại an bài Khuông Tiểu Mỗ nói chuyện phiếm chung, mình thì chạy vào phòng bếp chuẩn bị bốn mặn một canh. Không nghi ngờ chút nào, lúc ăn cơm lại bị hung hăng quở trách một phen, nói thức ăn nhạt quá, nói cô cả người không có hai lạng thịt còn không biết bồi bổ, nói Giang Tiềm ăn không quen thì sao. . . .
Triệu Nhiễm Nhiễm nói thầm nếu mẹ bảo con ăn não heo bổ não thì con lập tức bỏ đũa xuống đi ngay, rốt cuộc Tôn Kính Hồng nói khó nghe hơn, cơm nước xong liền đuổi Triệu Nhiễm Nhiễm vào phòng bếp rửa chén, mình thì ở trong phòng khác nói chuyện phiếm với Khuông Tiểu Mỗ.
Lúc Khuông Tiểu Mỗ kín miệng thì không ai có thể cạy ra được, vô luận Tôn Kính Hồng hỏi chuyện trong quân khu của Giang Tiềm cỡ nào, cậu cũng chỉ có một câu giữ bí mật quân khu, khiến nụ cười trên mặt Tôn Kính Hồng cũng vặn vẹo.
Cuối cùng trước khi ngủ liền gọi Triệu Nhiễm Nhiễm tới, "Khi nào Giang Tiềm có thời gian trở lại?"
Triệu Nhiễm Nhiễm thận trọng trả lời, "Một lát gọi điện thoại cho anh ấy, mẹ hỏi anh ấy đi."
Tôn Kính Hồng trừng mắt, "Mẹ hỏi cái gì chứ, con hỏi đi, mẹ đâu có rãnh để ý đến nó, mệt chết đi được, đi ngủ đây."
Triệu Nhiễm Nhiễm đưa mẹ chồng về phòng, trước đó còn cố ý trải tấm lót điện tử cho bà, để ngủ thật thoải mái. Làm xong tất cả, cô mới mệt mỏi chui vào trong chăn, bên cạnh là Khuông Tiểu Mỗ đang ngủ say, mò tìm điện thoại di động, trằn trọc nhiều lần mới gọi tới phòng làm việc của Giang Tiềm.
Nghe được âm thanh của anh xong, Triệu Nhiễm Nhiễm cũng hơi bực mình. Điều này cũng rất bình thường, bị mẹ chồng mắng mà không lấy ông xã ra trút giận thì thật là phụ nữ tốt, xã hội hiện tại nào có mấy người im hơi lặng tiếng, không dữ dằn mắng trở lại giống như cô.
Giang Tiềm cũng biết miệng của mẹ mình từ trước đến giờ nói không ra lời ngọt, vô cùng lo lắng vấn đề mẹ chồng nàng dâu nghiêm trọng sẽ trình diễn ở nhà mình, cho nên dụ dỗ vợ, nói mẹ anh em cũng biết rồi, chỉ là nói chuyện không dễ nghe, thật ra thì bà ấy chỉ thương em thôi, chờ anh trở về sẽ không có chuyện gì.
"Em biết rõ." Triệu Nhiễm Nhiễm mệt mỏi gật đầu, "Nhưng em vẫn rất muốn cắn anh hả giận."
Giang Tiềm vừa nghe, mắt lập tức sáng lên, ý này hay, chỉ sợ cô không cắn.
"Ráng lên, chờ anh về tắm sạch sẽ rồi cho em cắn nhiệt tình."
Triệu Nhiễm Nhiễm không có tâm trạng nói đùa với anh, "Giang Tiềm khi nào anh mới về? Chị Tưởng về với ông bà rồi, một mình em chăm sóc Tưởng Thị Phi, Tiểu Mỗ và mẹ, thật sự mệt mỏi, gần đây sức khỏe cũng không được tốt, luôn có chút lực bất tòng tâm."
"Sức khỏe thế nào?" Giang Tiềm khẩn trương hỏi.
"Cũng không có gì lớn, có thể là do trời lạnh, vẫn chưa có thời gian đi kiểm tra."
Giang Tiềm nghiêm túc xem thời gian huấn luyện sắp tới, "Sớm thôi, sắp tới hết bận anh sẽ xin nghỉ vài ngày, nghỉ ngơi đến lúc đưa mẹ về nhà mới thôi."
Triệu Nhiễm Nhiễm, cô lại cảm động rồi. Cảm động vì chồng cô biết sự mệt mỏi của cô mà ứng phó với mẹ chồng, còn có thể hiểu cô, một đóa hoa nhỏ cứ thế nảy mầm trong lòng. Mặc kệ như thế nào, cô thương anh, chờ sau khi nói rõ khúc mắc dù kết quả có thế nào, cũng có thể cho qua, cùng anh sống tốt cuộc sống sau này, không bao giờ cãi vả lòng dạ hẹp hòi chiến tranh lạnh nữa, vì mình thật sự không thể rời bỏ anh.