Vợ Đồng Chí Xấu Xa

Chương 87: Chương 87: Làm việc anh thích làm




Nhìn Cố Thần tức giận, Trang Nhã Khinh mới càng sâu sắc cảm nhận được khí thế trên người ông, không giận đã uy nghiêm, nổi giận càng uy nghiêm hơn.

"Ông Cố, đừng nóng giận." Dù sao bây giờ cô cùng Triệt đã được đi chung với nhau, kết cục vẫn tốt đẹp.

"Còn gọi ông Cố sao?" Vừa rồi Cố Thần còn đặc biệt tức giận, nhìn Trang Nhã Khinh liền cười ha hả rồi, giống như là một cụ ông hiền lành, hoàn toàn thu lại khí thế mới vừa rồi của mình. Đi ra ngoài, ai cũng không biết đây chính là Lão Quân trưởng quản lý cả quân đội.

"À. . . ông nội Cố", Trang Nhã Khinh gọi.

Nhưng xưng hô này cũng chưa làm Cố Thần hài lòng, nhìn Trang Nhã Khinh nhưng cũng không nói lời nào. Nghe Cố Thần nói, Trang Nhã Khinh không có phản ứng gì, Cố Triệt còn tưởng rằng Trang Nhã Khinh không hiểu ý Cố Thần.

Cố Triệt cười rồi âm thầm nói khẽ bên tai Trang Nhã Khinh: "Gọi ông nội."

Trang Nhã Khinh liếc mắt nhìn, trong mắt Cố Triệt tràn đầy ý cười. Cuối cùng, Trang Nhã Khinh vẫn không gọi tiếng ông nội Cố Triệt nói. Hừ, nếu như giống những nữ chính trong tiểu thuyết thì cô không phải là Trang Nhã Khinh. Cô sẽ không bởi vì Cố Triệt vừa nói như vậy thì thật sự đỏ mặt, xấu hổ gọi “ông nội”. "Còn chưa kết hôn , gọi ông nội có hơi sớm không?" Trang Nhã Khinh hỏi ngược lại anh.

Cố Triệt lại cười tà nịnh, giống như cực kỳ hài lòng cách làm của Trang Nhã Khinh, nắm tay cô nói"Nói như em vậy thì có phải đang cầu hôn anh hay không, hi vọng anh sớm cưới em vào cửa một chút?" Xong rồi, bị đoán trúng tâm tư.

"Em còn chưa đến tuổi theo luật pháp." Thật ra thì lời nguyền rủa cũng quy định là trước mười tám tuổi phải gả đi, Ặc, vẫn chưa đến tuổi theo pháp luật. Nhưng Thánh nữ trước đây được gả đi khi nào chứ, khi đó còn chưa có quy định luật pháp gì hết.

"Chỉ cần anh muốn, em mới vừa ra đời cũng có thể." Cố Triệt nói.

Cố Thần cười rất vui vẻ bên cạnh. Đây là cháu dâu ông thích, chủ yếu là cháu trai ông cũng thích, đây không phải là tất cả đều vui vẻ sao?

"Triệt Nhi nói không sai. Chỉ cần chúng ta muốn, dù con vẫn còn ở trong bụng mẹ con thì cũng có thể cưới." Cố Thần phối hợp cùng Cố Triệt.

Lời này rất cuồng vọng nhưng rất thực tế. Bây giờ không phải là như vậy sao, chỉ cần bạn có tiền có quyền, có thứ gì không mua được? Huống chi là kết hôn, không phải là mở ra một câu chuyện khác thôi sao, vậy sao có thể làm khó Cố Triệt được.

Cố Tử Tân bị gọi tới rất nhanh.

Cố Tử Tân cũng không biết Cố Thần gọi ông ta là vì chuyện gì, nhưng vẫn nơm nớp lo sợ đi tới, vẫn luôn cúi đầu, nhìn cũng không dám nhìn Cố Thần nhiều. Nào giống con gặp cha, căn bản là giống như Hoàng đế cổ đại và một thái giám hơn.

Cố Tử Tân đi tới trước mặt Cố Thần, cúi đầu, kính sợ gọi một tiếng “cha”.

Từ nhỏ Cố Tử Tân đã là kiểu người không nghe lời, ăn không gồi rồi. Giống như trong một gia tộc luôn có mấy người thuộc kiểu ăn chơi trác tang. Bộ dạng của Tử Tân thì sao có thể làm Cố Thần coi trọng được. Lúc bắt đầu Cố Thần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cả ngày giáo dục, đánh đòn, thậm chí từng đưa Cố Tử Tân đi huấn luyện đặc biệt, nhưng vẫn không có cách nào thay đổi được tích cách của Cố Tử Tân. Cuối cùng ông cũng buông tha. Cũng may còn có đứa con lơn hiểu chuyện nghe lời.

Con trai lớn ra đời cũng làm cho ông thất vọng. Vốn là muốn cho con lớn thừa kế truyền thống của gia đình ông , không ngờ Cố Tử Mặc nghe lời vậy vẫn không đồng ý, nhất định làm kinh doanh. Khoảng thời gian đó, Cố Thần giận đến không có cách nào nữa. Cuối cùng chỉ có đặt toàn bộ hi vọng trên người Cố Triệt.

Bởi vì từ nhỏ đã bị đánh đòn không ít nên Cố Tử Tân vẫn không dám nhìn thẳng vào Cố Thần.

Nhìn thấy bộ dạng của Cố Tử Tân, Cố Thần liền nổi nóng. Thật sự đúng là rác rưởi mà. "Mày nói đi, khoảng thời gian trước mày đã làm cái gì.” Cố Thần nghiêm nghị hỏi.

Cố Tử Tân nghe Cố Thần nói thì phản xạ có điều kiện run lên, sau đó trả lời: "Con. . . . . . Con không có làm gì hết." Gần đây hình như ông ta thật sự không có làm gì mà? Chỉ là qua lại với một người bạn trai mới mà thôi. Chẳng lẽ ông già này cũng biết?

"Mày nói đi, sao mày biết nhà này có lui tới với người của Lăng Thiên Môn?" Cũng không muốn quanh co lòng vòng nhiều, Cố Thần trực tiếp hỏi.

Cố Tử Tân thở phào nhẹ nhõm, thì ra là vì chuyện này. "Anh hai nói, anh hai nói không muốn để Cố Triệt cưới vị hôn thê mà không biết gì hết, cho nên để con mạo danh thế thân. . . . . ."

"Chú, cha con cho chú lợi ích gì?" Cố Triệt hỏi tiếp.

Thì ra là dáng vẻ này. Cũng khó trách sư huynh Nhã Nhã biết anh chính là đời sau của nhà họ Cố thì tức giận. Bị bộ dáng này lừa gạt, tức giận cũng là bình thường. Sau này, anh sẽ không bao giờ để Nhã Nhã bị lừa gạt nữa, thậm chí người nhà Nhã Nhã cũng thế.

Lúc Cố Tử Tân đi vào, Trang Nhã Khinh đã cảm thấy con người này hoàn toàn chính là củi mục. Hơn nữa, tư thế đi đứng rất giống công công trong hoàng cung thời cổ đại. Nghe Cố Tử Tân mở miệng nói chuyện, còn thiếu cười ra tiếng thôi.

Người nhà họ Cố, ngoại trừ cha của Triệt là chưa từng gặp ngoài đời. Còn lại tất cả đều đã gặp. Cố Thần và Cố Triệt là một kiểu đàn ông, ngay thẳng, cương quyết không khuất phục, vô cùng có sự dứt khoát của đàn ông. Thật sự không nghĩ đến trong gia tộc này cũng có người ẻo lả như Cố Tử Tân. Lúc này ông ta mới chú ý tới Cố Triệt. Ngẩng đầu lên liếc nhìn Cố Triệt. Mặc dù Cố Triệt cũng một người đàn ông mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng là cháu của ông ta, cho nên lúc nhìn thấy anh thì Cố Tử Tân vẫn có một chút phấn khích. Dĩ nhiên khi ngẩng đầu lên, Cố Tử Tân cũng nhìn thấy Trang Nhã Khinh.

Trang Nhã Khinh là một người đẹp không bàn cãi, nhưng Cố Tử Tân chỉ tùy tiện nhìn thoáng qua, cũng không giống những người đàn ông bình thường nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của Trang Nhã Khinh. Dù sao thì xu hướng giới tính nào thì cũng không có biện pháp. Nhìn Trang Nhã Khinh giống như nhìn người đồng giới của ông ta, chỉ là xinh đẹp hơn người thường một chút. Đối với Cố Tử Tân mà nói thì là vậy.

"Triệt Nhi hỏi mày đấy, còn không trả lời. Nói đi, Tử Mặc cho mày lợi ích gì?"

"À, anh hai nói, chỉ cần con phối hợp với người của Lăng Thiên Môn, đừng mở miệng nói con không phải vị hôn phu của Thánh nữ kia thì cho con năm mươi triệu. Dù sao có vợ hay không cũng không ảnh hưởng gì tới con. Cho nên. . . . . ."

"Cho nên mày vì này năm mươi triệu mà đồng ý đúng không."

"Cha, là anh hai bảo con làm như vậy, không thể trách con được." Cố Tử Tân đột nhiên quỳ xuống, lớn tiếng nói, đẩy toàn bộ trách nhiệm đi, ném toàn bộ lên người Cố Tử Mặc.

Mặc dù Cố Tử Tân cũng không biết rốt cuộc Cố Thần vì chuyện gì mà nhắc tới điều này. Nhưng đẩy xuống trách nhiệm càng sớm càng tốt. Suy nghĩ của Cố Tử Tân đơn thuần như vậy.

Ai mà biết được, bình thường gặp chuyện như vậy thì Cố Thần càng tức giận thêm. Thật sự là tại sao ông lại sinh ra một đứa con trai không có trách nhiệm như vậy.

"Mày đi ra ngoài đi, không có việc gì thì đừng xuất hiện ở trước mặt tao."

"Dạ, vậy con đi trước nhe cha." Cố Tử Tân nói xong cũng rời đi.

Lúc Cố Tử Tân vẫn còn đang ở cửa, Trang Nhã Khinh dò xét suy nghĩ trong lòng của Cố Tử Tân lúc này một chút. Sau đó, nghe được một chuyện.

Die nda nl equ ydo n <3

Đi tới cửa, vẻ mặt Cố Tử Tân liền thay đổi hoàn toàn, trở nên rất âm trầm, nham hiểm. "Ông già kia, ông chờ đó đi. Đến lúc đó nước R đánh tới thì không biết có bộ dáng gì đây?"

Nước R muốn khai chiến với nước Z? Trang Nhã Khinh khẽ nhíu mày. Chuyện gì xảy ra? Không có một chút tin tức nào mà. Sao Cố Tử Tân biết? Hay là ông ta tùy tiện nghĩ như thế thôi?

Trang Nhã Khinh muốn tiếp tục thử xem còn có thể phát hiện gì trong suy nghĩ của Cố Tử hay không, nhưng Cố Tử Tân đã đi xa.

"Nhã Nhã, em đang nghĩ gì?" Cố Triệt thấy Trang Nhã Khinh vẫn nhìn Cố Tử Tân, hỏi khẽ bên tai Trang Nhã Khinh. Anh cũng không cho là Nhã Nhã coi trọng người chú này của anh.

"Ờ, không có gì. Thấy kỳ lạ, có phải ông ấy bị đột biến gien hay không, cảm thấy khác mọi người một trời một vực."

"Ha ha, có lẽ thế." Cố Tử Mặc đi lên công ty, nhận được điện thoại, biết chuyện đã bại lộ nên cũng vội vã chạy về. Nếu đã bị biết thì không giấu nữa, cũng không cần thiết giấu giếm nữa. Ông cụ nhà ông cũng không dễ lừa gạt như vậy.

"Cha." Cố Tử Mặc mang giày da, quần áo chỉnh tề, từ đi vào nhìn thấy Cố Thần thì làm một loạt hành động, điều đó nói cho Trang Nhã Khinh biết người đàn ông này rất có phong độ.

Rất xứng đôi với bác gái.

Nếu Triệt có cha như Cố Tử Tân thì thật là không có cách nào tưởng tượng ra. Chỉ là nếu như vậy thì chỉ sợ cũng không có Triệt rồi.

"Biết con bé không?" Cố Thần hỏi Cố Tử Mặc.

Cố Tử Mặc nhìn theo ánh mắt của Cố Thần, quan sát Trang Nhã Khinh, sau đó lắc đầu: "Không biết ạ. Nhưng cô ấy chính là bạn gái của Triệt Nhi phải không ạ." Có thấy Triệt Nhi gần gũi với con gái như vậy khi nào đâu? Không phải bạn gái Triệt Nhi thì là ai ? Nói là bạn bè bình thường ông cũng không tin. Bởi vì Triệt Nhi không có bạn bình thường là nữ.

"Ánh mắt không tệ. Nhưng con bé còn có một thân phận, ta nghĩ con có thể đoán được."

Cố Tử Mặc quan sát Trang Nhã Khinh lần nữa, nghĩ thật lâu, sau đó lại nói: "Chẳng lẽ con bé là vị hôn thê của Triệt Nhi."

"Ha ha, đúng vậy. Mặc dù kết quả này là tốt, nhưng không có nghĩa là ta sẽ không trừng phạt chuyện đám người các con lừa gạt ta. Danh dự nhà họ Cố ta bị các con phá sạch rồi!" Lúc nãy vẻ mặt Cố Thần vẫn còn vui vẻ chợt xụ xuống.

Cố Tử Mạc cũng hiểu rõ là ông làm sai nên cúi đầu nhận lỗi: "Là lỗi của con. Con chỉ không muốn Triệt Nhi hy sinh hạnh phúc của nó thôi."

"Không, chủ ý là do con mà ra. Con không muốn thấy Triệt Nhi cưới một người con gái xa lạ, ngay cả tên cũng không biết nữa. Cho nên mới để Tử Mặc làm như vậy." Chư Tiêm Nhiên từ ngoài cửa đi vào, sau đó đứng bên cạnh Cố Tử Mặc, cúi đầu nhận lỗi.

"Vậy bây giờ các con nhìn xem Triệt Nhi có thể không hạnh phúc hay không?"

Tầm mắt Cố Tử Mặc cùng Chư Tiêm Nhiên cùng rơi xuống mười ngón tay đan xen của Cố Triệt cùng Trang Nhã Khinh. "Chúng con tin tưởng Triệt Nhi sẽ rất hạnh phúc."

Chư Tiêm Nhiên cũng yên tâm. Lúc nãy bà cũng nghe được, thì ra chuyện chính là trùng hợp như vậy. Có một số việc quanh đi quẩn lại vẫn là người đó. Đối với nàng dâu này, bà cũng rất hài lòng.

"Cám ơn cha mẹ làm mọi chuyện vì con." Anh có thể đủ hiểu nguyên nhân cha mẹ làm như vậy, tất cả đều là vì anh. Cố Triệt thành tâm cảm ơn.

Trang Nhã Khinh cũng nói ra cùng lúc: "Bác trái bác gái."

"Đã là vợ chưa cưới của Triệt Nhi rồi, có thể sửa lại xưng hô một chút." Chư Tiêm Nhiên kéo tay kia của Trang Nhã Khinh qua.

Cố Triệt giành đứng trước mặt Trang Nhã Khinh nói: "Nhã Nhã muốn sớm qua cửa một chút, đến lúc đó sẽ phải sửa miệng thôi."

"Ai nói." Trang Nhã Khinh thầm nhéo vào eo của Cố Triệt. Mẹ nó, thịt trên người Cố Triệt thật đúng là chắc mà.

Cố Triệt bị nhéo, mặt vẫn không đổi sắc.

"Ha ha, tốt. Chúng ta chọn một ngày thật tốt, cưới con dâu vào cửa rồi nói." Chư Tiêm Nhiên cười nói.

"Đúng rồi, lần đầu tiên gặp mặt, con mang cho mọi người một ít quà nho nhỏ." Trang Nhã Khinh chạy ra ngoài, sau đó cô lấy các túi quà tặng trong xe ra.

Sau đó đưa quà tặng cho Cố Thần, Cố Tử Mặc còn có Chư Tiêm Nhiên. Đối với quà tặng của Trang Nhã Khinh đều rất hài lòng, vừa lúclà những thứ cần thiết.

"Người đến là được rồi, còn mang quà tặng gì nữa." Để quà tặng lên bàn, Chư Tiêm Nhiên nói. Đã nói con trai không có nhìn lầm người con dâu này rồi, hiểu lễ nghĩa như thế.

"Không ghét bỏ là được rồi ạ, chỉ là một ít đồ." Trang Nhã Khinh khiêm tốn nói.

Con dâu gặp cha mẹ chồng, dù sao vẫn ăn một chút gì đó. Cố Tử Mặc đã sớm kêu người chuẩn bị xong.

Khách sạn Thừa Duyệt là sản nghiệp đứng tên nhà họ Cố, đương nhiên Cố Tử Mặc muốn dặn dò cũng rất đơn giản. Lúc đến khách sạn Thừa Duyệt, Trang Nhã Khinh lại một lần nữa biết rốt cuộc sản nghiệp nhà họ Cố là bao nhiêu. Chỉ là một khách sạn nho nhỏ đã như vậy, càng không cần nói cái khác.

Chính mình. . . . . gả vào hào môn rồi sao ? Ha ha. Đọc nhiều tiểu thuyết gả vào hào môn không ít, nhưng mình quả thật may mắn nhất . Có Triệt thương yêu mình, có mẹ chồng hiền lành, có cha chồng lịch sự nho nhã, còn có một ông nội rất trẻ con.

Đúng rồi, Cố Thần chính là một ‘lão trẻ con’. Bắt đầu còn cảm thấy rất uy nghiêm, nhưng ở cùng một lát, quen thuộc là có thể cảm thấy trên người Cố Thần phát ra hơi thở vui vẻ. Cũng khó trách Cố Thần cũng lớn tuổi như thế mà thân thể còn tốt như vậy, không có bệnh đau gì. Rèn luyện lâu dài là một chuyện, vui vẻ là chuyện khác.

"Nhã Nhã, nghe nói con là cô nhi?"

"Dạ, đúng vậy. Con được sư phụ nhặt được. Đối với cha mẹ đã sinh ra con, một chút ấn tượng cũng không có." Đây là lời nói thật, sau khi sống lại thì một chút ấn tượng cũng không có. Cô cũng đúng là được lão già nhặt được.

"Ừ, con có nghĩ tới việc tìm cha mẹ ruột hay không?" Chư Tiêm Nhiên hỏi.

Thật là đứa trẻ đáng thương. Từ nhỏ đã chưa từng gặp cha mẹ của mình.

"Nói thật là đăng tin tìm cũng không có nghĩ tới. Cuộc sống của con ở Lăng Thiên Môn rất vui vẻ. Các sư phụ đối với con rất tốt." Trang Nhã Khinh nói. Nghe Trang Nhã Khinh trả lời, Chư Tiêm Nhiên cùng Cố Tử Mặc không nghĩ giống vậy. Trang Nhã Khinh thật sự không có đăng tin tìm người, dù sao cũng không có một chút ấn tượng đối với cha mẹ cô, duy nhất có ấn tượng là cha Trang Nhã Khinh ở kiếp trước. Mẹ. . . . . . Người phụ nữ kia không nhắc tới cũng được. Huống chi cuộc sống ở Lăng Thiên Môn thật sự rất vui vẻ, trước nay chưa được vui vẻ như vậy. Chư Tiêm Nhiên lại cảm thấy Trang Nhã Khinh gượng cười mà thôi, tự an ủi mình. Dù sao thì ai mà không muốn tìm cha mẹ ruột chứ. Trang Nhã Khinh muốn tìm, nhưng có thể trong lòng không qua được điểm mấu chốt, cảm thấy cha mẹ vứt bỏ cô, cho nên mới cố ý nói như vậy thôi. "Bác nghĩ, có thể bọn họ có nỗi khổ tâm khó nói. Nói không chừng bây giờ đang tìm con thì sao."

"Đúng vậy. Nếu như con muốn tìm bọn họ thì nói với bác một tiếng. Ít nhất chúng ta còn có một chút giao thiệp, có thể cố gắng một chút sức nhỏ."

Đây chính là lời khiêm tốn nhất trên thế giời,cái gì gọi là một chút giao thiệp? Trong giới thương nhân có ai không muốn hợp tác cùng Cố Tử Mặc? Cố Tử Mặc nói một câu thì bao nhiêu người tranh bể đầu tróc da cũng phải giúp đỡ vội vàng đi tìm người.

Mặc dù công ty của nhà họ Cố kinh doanh không đứng đầu cả nước, cũng không phải lũng đoạn toàn quốc, nhưng dựa vào thực lực kinh tế nhà họ Cố, quyền của người nhà họ Cố, ai có thể vượt qua nhà họ Cố?

"Con vẫn không cần ạ. Nói không chừng bọn họ đã có gia đình mới của mình rồi, con không nên quấy rầy. Không phải bây giờ con sống rất tốt sao? Con có mọi người ở Lăng Thiên Môn, hiện tại lại có mọi người là những người thân nữa nè." Là không muốn phiền toái. Cô thật sự không có một chút cảm giác với chuyện đó.

"Được rồi. Nếu như có gì cần thì nói với chúng ta một tiếng." Cố Tử Mặc không tiện tham gia vào quá nhiều. Trang Nhã Khinh không muốn tìm thì coi như xong. Huống chi, Nhã Nhã nói không sai.

"Dạ, cảm ơn bác trai."

"Ừ, sư huynh của con đó, bọn họ đều ở thành phố A chứ? Lúc nào đó thì đưa bọn họ đến để mọi người họp gặp. Cũng không thể để đến kết hôn thật thì hai bên mới chính thức gặp mặt được." Cố Thần nói.

Cái này thì được. "Dạ, nhất định sẽ truyền lại lời của ông Cố ạ."

"Dạ, đừng nói nữa, món ăn cũng nguội rồi." Cố Triệt vẫn luôn không nói gì, nhưng tay vẫn nắm tay trái của Trang Nhã Khinh, cũng chưa từng buông ra.

Cố Triệt thật là, đến lúc này cũng không buông ra. Giống bộ dáng gì chứ. Trang Nhã Khinh cũng cố gắng thoát ra, nhưng chưa thành công.

Cố Triệt gắp cho Trang Nhã Khinh mộ t miếng thịt kho tàu.

Trang Nhã Khinh nhìn nước thịt kho nồng đậm, nhìn thì muốn ăn. Vì vậy yên lặng gắp miếng thịt mà anh gắp cho cô ăn. Vừa cắn một cái lại cảm thấy hình như cô không tốt chút nào , vì vậy cô cũng gắp giò cho Cố Triệt, sau đó cúi đầu ăn thịt kho trong chén mình.

Ba người xem nhìn Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt, vẫn mím môi cười. Thầm nghĩ trong lòng, hiện tại tốt rồi. Xem ra tình cảm của vợ chồng son thật sự rất tốt, không cần mình quan tâm.

Cố Thần, lão trẻ con này, mất hứng "khụ khụ" ba lần.

Không có ai để ý.

"Khụ khụ."

Vẫn không có ai để ý.

Chư Tiêm Nhiên và Cố Tử Mặc cùng với Trang Nhã Khinh và Cố Triệt vẫn cười trộm.

"Dù gì ta cũng là trưởng bối." Cố Thần để đũa xuống.

Cùng lúc, gần như chính là cùng lúc. Bốn đôi đũa, chia ra gắp đồ ăn bỏ vào trong chén Cố Thần.

"Mời cha dùng."

"Mời ông nội (ông nội Cố) dùng."

Sau khi gắp xong, ngồi lại thì tiếng cười càng thêm vui vẻ.

Một bữa cơm ăn rất vui. Ăn rất no.

"Ông nội, cha mẹ, mọi người về trước đi. Con với Nhã Nhã đi dạo một chút." Cố Triệt đi khỏi khách sạn rồi nói.

"Ừ."

Lúc này là một giờ chiều, lúc thời tiết nóng nhất. Tại sao muốn đi dạo một chút, còn không phải là bởi vì Trang Nhã Khinh ăn quá ngon, cho nên sơ ý một chút liền ăn quá nhiều. Còn có ai bảo Cố Triệt vẫn không ngừng gắp thức ăn cho cô?

"Nóng quá. Chúng ta đi đâu dạo một chút được không?" Trang Nhã Khinh đặt tay trên trán để che bớt ánh mặt trời lại.

Cố Triệt nhìn xung quanh một chút: "Ở chỗ này chờ anh hai phút."

"Chuyện gì?"

"Chỉ hai phút, không cho phép nhúc nhích, đứng nghiêm."

Trang Nhã Khinh đứng ngay ngắn theo tiêu chuẩn quân đội. Hừ, muốn làm khó cô sao? Một tư thế quân đội nho nhỏ thôi mà. "Đếm ngược thời gian." Nhàn nhã nhìn cổ tay, Trang Nhã Khinh nghiêm trang nói.

Nhìn dáng vẻ nghiêm chỉnh này thì thật sự vẫn cho là đang tính giờ. Thật ra thì trên tay Trang Nhã Khinh cũng không có đồng hồ đeo tay. Chính là một vòng tay màu vàng kim, còn có một vòng tay màu đỏ.

Là Huyết Nhan, thật ra thì màu sắc của Huyết Nhan đã không còn trong suốt hồng nhạt như lúc đầu nữa. Hình như chính giữa bắt đầu thay đổi, hơi đục, màu đỏ cũng đậm hơn một chút.

Nếu như trước kia là dung dịch trong suốt thì bây giờ thoạt nhìn có vẻ như là chất lỏng rồi.

Cố Triệt chạy vào cửa hàng bên cạnh, sau đó trong chốc lát liền chạy ra, trên tay cầm hai cái nón. Còn có một bình nước.

"Anh tới trễ hai giây."

"Thật sao? Phạt anh thế nào?"

"Phạt anh hôn em hai cái."

". . . . . ." Quả nhiên Cố Triệt liền hôn xuống mặt Trang Nhã Khinh.

Ở trên đường lớn, mặc dù bởi vì thời tiết tương đối nóng cho nên người đi đường cũng không quá nhiều, nhưng vẫn có một ít, rối rít dừng chân nhìn đôi tình nhân trai tài gái sắc. Lại còn vỗ tay.

Trang Nhã Khinh đẩy nhẹ Cố Triệt. Cô không có sở thích biểu diễn nơi công cộng. "Vẫn nên về nhà làm tốt hơn." Cố Triệt cười.

Ánh mặt trời vừa lúc chiếu vào lưng Cố Triệt và đối mặt với Trang Nhã Khinh. Bởi vì vóc người anh tương đối cao lớn, ngược lại toàn bộ cơ thể nhỏ nhắn của Trang Nhã Khinh đều nằm gọn trong cái bóng của anh. Ngẩng đầu nhìn Cố Triệt, do ánh nắng trực tiếp nên không thấy rõ ràng, có chút chói mắt.

Nhưng Trang Nhã Khinh thật sự có thể tinh tường cảm thấy nóng bỏng trong ánh mắt anh. Thậm chí cao hơn cả nhiệt độ của mặt trời.

"Được, đi thôi." Trang Nhã Khinh cảm thấy hình như Cố Triệt càng có thêm sức hút. Vội vã cầm lấy nón nữ trong tay Cố Triệt đội lên, lôi kéo anh rời khỏi vòng vây. Không phải bởi vì cô xấu hổ, cô sợ anh không nhịn được, đang ở trên đường lớn mà cường thì anh biết làm thế nào?

Khả năng này thật sự rất lớn.

Cố Triệt cười khẽ hai tiếng. Tiếng cười giống như là truyền từ lồng ngực tới. Đội mũ của anh lên, mặc cho Trang Nhã Khinh dắt anh đi. Tuyệt đối không cảm thấy như vậy sẽ tổn hại gì đến tôn nghiêm đàn ông của anh cả.

Đây là lần đầu tiên đội nón không phải nón lính. Hình như không tệ.

Cố Triệt mới vừa vào cửa hàng là trực tiếp hỏi nón đặt ở đâu. Chỉ vào khu vực nón, đi qua thì nhìn thấy một cặp nón màu xanh nhạt. Cho nên, anh cũng lãng mạn một chút, mua một cặp nón tình nhân.

Nón nữ được Trang Nhã Khinh đội rất hợp, rất ăn khớp với cái váy lần này cô mặc. Màu xanh dương nhạt vẫn luôn thuộc loại dễ phối quần áo mũ nón nhất.

Đến dưới một cây to, đúng lúc còn một cái ghế dựa, Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt ngồi xuống.

Cố Triệt đưa nước khoáng cho Trang Nhã Khinh. Bình thường anh có thói quen uống nước khoáng, cho nên dĩ nhiên là mua một chai nước khoáng, những loại thức uống cũng không nghĩ tới.

"Sao mua có một chai vậy?" Không phải là mua hai chai sao?

"Một chai đủ rồi." Cố Triệt nhìn Trang Nhã Khinh uống nước.

Trang Nhã Khinh cũng không phải thục nữ, uống nước phải có ống hút. Hoặc là không có ống hút thì uống một ngụm nhỏ rồi một ngụm nhỏ . Như vậy thật là không có cảm giác, khát thì phải uống từng ngụm lớn, như vậy mới đã khát.

Trang Nhã Khinh ngước cổ, rót nước vào miệng. Lúc này rất an tĩnh, Cố Triệt có thể nghe âm thanh Trang Nhã Khinh nuốt xuống.

Không đợi Trang Nhã Khinh vặn nắp chai, Cố Triệt cầm lấy nước, cũng mở miệng uống.

Chỗ Trang Nhã Khinh mới vừa uống qua, Cố Triệt uống vào.

Trang Nhã Khinh nhìn, không biết gì cũng hiểu rõ. Đây chính là hôn môi gián tiếp!

Rầm. . . . . . Trang Nhã Khinh đỏ mặt.

Chức năng của Trang Nhã Khinh thật đúng là kỳ lại, tổng quát mà nói Trang Nhã Khinh chính là có một cấu tạo đặc biệt kỳ lạ.

Ôm hôn cùng Cố Triệt trước mặt nhiều người như vậy mà mặt không đỏ, hơi thở không gấp, thần thái tự nhiên không đổi sắc, giống như là quần chúng vây xem cũng chỉ là mây trôi, là không khí, không tồn tại. Nhưng không ngờ, một động tác nhỏ xíu của anh lại làm cho cô đỏ mặt.

Quả nhiên không phải người bình thường, cấu tạo cũng không bình thường.

Không ngờ, trời đang nắng to như vậy, qua một hồi thì bên ngoài bắt đầu mưa. Mưa rất lớn. Đập xuống đất văng lên thành những bọt nướt. Rất đẹp. Chỉ là lúc này, hai người cũng không có ý định để thưởng thức cảnh đẹp như vậy.

Bình thường ở trong phim thần tượng thường xuất hiện cảnh như vậy.

Trời đổ mưa, nữ chính không mang dù, hoặc nam chính mang theo dù, cùng nữ chính che chung một cây dù. Hoặc là ném dù rồi cũng nữ chính dầm mưa. Hoặc là nam chính cũng không có mang dù, vì vậy liền cởi áo khoác của mình xuống, che trên đầu hai người chạy như điên, lãng mạn biết bao.

Nhưng nhìn hai người, thứ nhất, hai người đều không có dù. Thứ hai, áo khoác cũng không có. Thời tiết này mà mặc áo khoác ra đường, trừ những tên xã hội đen thì cũng không có mấy người mặc như vậy. Lúc nãy Cố Tử Mặc cũng không mặc áo khoác tây trang, thời tiết nóng quá.

Làm sao đây? Còn có thể làm sao đây?

Nhìn mưa này, nói không chừng một lát còn có sấm chớp đùng đùng. Mặc dù dưới cây đại thụ ít mắc mưa, nhưng cũng khá nguy hiểm.

Làm sao đây? Chạy chứ sao.

Vì vậy, hai người nắm tay, bắt đầu chạy điên cuồng ở trong mưa.

Lúc này, nghĩ lại rất nhếch nhác. Nhưng hai người cũng không có vẻ nhếch nhác, chạy rất tự nhiên ở trong mưa, vô cùng. . . . . . lãng mạn.

Quả nhiên, phim thần tượng đều phải xuất hiện như vậy. Quả thật tương đối có hiệu quả lãng mạn.

Trở lại cửa hàng lúc nãy, hai người tránh mưa ở bên ngoài.

"Sao lúc nãy anh không mua dù che nắng?" Trang Nhã Khinh nhìn cây dù đang trưng bày ở cửa của cửa hàng, hỏi.

Cố Triệt cũng không trả lời vấn đề của Trang Nhã Khinh, chỉ cho cô một ánh mắt.

Trang Nhã Khinh đã hiểu. Một đấng mày râu, bung dù che nắng thì không dễ nhìn chút nào.

Mẹ nó, hóa ra là Cố Triệt chú ý đến hình tượng.

Theo suy luận của người thường mà nói, đã đến cửa hàng rồi thì cái gì cũng có, dù, giày, quần áo, tất cả đều có bán. Cho nên đổi lại một lần nữa, mua một cây dù, sau đó có thể từ từ nhàn nhã thoải mái tản bộ trong mưa.

Nhưng người này không suy nghĩ như người bình thường được, ngẫm nghĩ một chút, Trang Nhã Khinh đề nghị: "Nếu không thì chúng ta vẫn nên chạy về thôi."

"Nghe lời em." Những chuyện này, Cố Triệt một mực nghe theo chỉ thị của vợ, kiên quyết chấp hành.

Trang Nhã Khinh cười rất vui vẻ, vì Cố Triệt dung túng. "Được, đi chơi mưa thôi." Kéo tay Cố Triệt, hai người chạy ở trong mưa lần nữa.

Những người trong của hàng cũng nhìn Trang Nhã Khinh như nhìn người bệnh thần kinh, tiếc rẻ nhìn Cố Triệt.

Họ sợ rằng đầu óc Trang Nhã Khinh có chút vấn đề. Cố Triệt quá tốt rồi.

Vì vậy, tiếc rẻ cho Cố Triệt có một người vợ mà đầu óc có vấn đề. Đồng thời cũng rất ghen tỵ Trang Nhã Khinh, sao có thể có người chồng tốt như vậy.

Tại sao nói là vợ với chồng chứ?

Nói nhảm, ngoại trừ vợ chồng thì còn có thể là quan hệ khác mà? Anh em? Mẹ nó, đó là loạn luân sao? Dù sao cũng là quan hệ đó.

Ánh mắt của dân chúng sáng như tuyết.

Cuối cùng cũng điên khùng đủ rồi, toàn thân cũng đều ướt đẫm. Hai nguời mới về đến nhà riêng của Cố Triệt.

Nếu không phải Cố Triệt kéo Trang Nhã Khinh trở về thì nói không chừng bây giờ cô vẫn còn đang chạy chơi trong mưa. Chỉ là lúc nãy thật sự rất vui vẻ. Cố Triệt chưa từng thử hô to trong mưa, lúc trong công viên không có người. Dĩ nhiên nội dung chính là do Trang Nhã Khinh khiến anh hô rồi. Nhưng có là gì, chính là vợ chồng son, người khác không thể hỏi nhiều, không thể hỏi nhiều.

Ở công viên dưới lầu, Cố Triệt nhìn thấy toàn thân Trang Nhã Khinh ướt đẫm, sau đó chợt thay đổi sắc mặt, nhất định kéo cô đi về. Trên căn bản là cô bị anh vác về.

Trong phòng tắm, Cố Triệt nhìn cơ thể tinh tế, hấp dẫn của Trang Nhã Khinh. Vốn là váy chiffon nên khi ướt sẽ áp sát vào người. Cũng may là không phải quá mỏng, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy một chút, nhưng cảm giác mờ ảo là trêu chọc người nhất.

Khó trách người ở trên đường nhìn thấy, nhất là đàn ông, dùng ánh mắt vô cùng khác thường nhìn Trang Nhã Khinh.

Cố Triệt nhìn nơi đẫy đà của Trang Nhã Khinh như ẩn như hiện, cũng sắp giữ không nổi nữa. Hai tay nắm eo nhỏ của cô thật chặt, lòng bàn tay nóng bỏng dán sát vào thân thể lạnh như băng của cô, một lạnh một nóng, kích thích hormone của cô. Nhất là đôi mắt như chim ưng nóng rực của anh khóa thật chặt trên thân thể mềm mại của cô, một giây cũng chưa từng rời đi. Nóng bỏng như vậy càng làm cho lòng Trang Nhã Khinh đốt lên một đốm lửa.

Tay Cố Triệt ma sát trên eo của Trang Nhã Khinh, nhưng chậm chạp không có động tác khác.

Cũng không biết là mồ hôi hay là nước mưa nhỏ xuống từ trán Cố Triệt. Từ trán lăn qua hàng lông mày dày đậmcủa anh, sau đó xẹt qua khóe mắt, chảy xuống mặt của anh, cuối cùng dừng lại dưới cằm của Cố Triệt rồi tạo thành một giọt nước nhỏ đọng lại dưới cằm anh.

Sau đó, giọt thứ hai chảy xuống. Hai giọt nước tụ lại với nhau. Rốt cuộc không kiên trì nổi nữa thì rơi xuống.

Trang Nhã Khinh nhìn dáng vẻ ẩn nhẫn của Cố Triệt thì nhịn không được bật cười.

"Cười cái gì?" Từ trước đến giờ giọng của Cố Triệt chưa từng bị khàn. Chỉ cần người hơi có kinh nghiệm một chút thì đều có thể nghe được tín hiệu truyền ra từ giọng nói của anh. Đó chính là, anh, động tình.

"Thật ra thì anh có thể không cần nhịn." Trang Nhã Khinh nhìn vào mắt của Cố Triệt, nghiêm túc nói. Ánh mắt nóng bỏng cũng truyền lại tin tức cho anh, đó chính là: "Anh có thể làm chuyện anh thích làm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.