Vợ Đồng Chí Xấu Xa

Chương 86: Chương 86: Cố Triệt, vị hôn phu… của cô




Hôm sau trời vừa sáng, quả nhiên Cố Triệt đã tới rồi.

Tối hôm qua Trang Nhã Khinh vẫn chưa tìm được váy thích hợp, hơn nữa lúc ấy cũng khá trễ rồi, cũng không có đi mua váy. Nghĩ tới ngày hôm sau sẽ cùng Cố Triệt đi mua. Như vậy Cố Triệt vẫn có thể cho cô một chút ý kiến.

Hai người liền đi tới Nhã Duyệt.

Lần trước Trang Nhã Khinh tới Nhã Duyệt nên trên căn bản tất cả cũng đã truyền khắp Nhã Duyệt, trong mắt nhân viên ở Nhã Duyệt, hiển nhiên Trang Nhã Khinh đã trở thành một người không thể đắc tội, lúc nhìn thấy Trang Nhã Khinh tới, không có xa lắm đã muốn đi thật xa. Toái Nhiên thoạt nhìn thấy Trang Nhã Khinh rất có tiền, nhưng thật sự không dễ đối phó. Vì vậy, Trang Nhã Khinh vừa tới thì đã có người lặng lẽ đi mời quản lý Diệp Dương đến tiếp khách.

Mặt mũi Trang Nhã Khinh thật sự rất lớn, tùy tiện đến mua bộ quần áo đều phải do quản lý tự mình tiếp đãi.

Diệp Dương sang thì thấy Trang Nhã Khinh đang chọn lựa quần áo, bên cạnh còn có Cố Triệt đi theo.

Không phải lần trước là. . . . . . Diệp Dương nghĩ thầm.

"Trang tiểu thư, xin hỏi có gì cần không ạ?" Diệp Dương đi tới đây, vô cùng lễ phép hỏi.

Trang Nhã Khinh tự nhìn vài bộ quần áo, đều cảm thấy nhìn không thuận mắt. Nhìn thấy Diệp Dương, trong lòng vẫn cảm thấy rất vui mừng. Ánh mắt người đàn ông này rất tốt. "Giúp tôi tìm vài bộ váy đi, ừ. . . . . . Phải bảo thủ một chút." Trang Nhã Khinh nói yêu cầu của mình.

Quần áp ở đây quá nhiều, lười phải xem từ từ.

Cố Triệt vốn đang không biết Trang Nhã Khinh muốn chọn bộ quần áo gì, nghe cô nói xong thì trong lòng đã hiểu, cô đây là vì cùng anh về gặp gia trưởng mà chuẩn bị đó mà.

Bảo thủ một chút? Ừ, cái này có thể. Sau này trong nhà phải thường xuyên để quần áo bảo thủ một chút, những bộ quần áo kia quá bốc lửa, nhìn đã cảm thấy không chịu nổi, tại sao có thể để Nhã Nhã mặc như vậy gây sự chú ý khắp nơi. Chỉ là còn chưa kịp nói, xem ra Nhã Nhã vẫn đủ tự biết mình.

Diệp Dương nhìn Cố Triệt ở bên cạnh một chút, trong lòng hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Dẫn Trang Nhã Khinh đến lầu một.

Không nói nhiều, không giống như nhân viên, gặp người tới đang chọn quần áo mà vẫn không ngừng giới thiệu bộ này thế nào dễ nhìn ra sao, váy kia thích hợp thế nào. Diệp Dương không có, Diệp Dương nhìn tỷ lệ vóc người Trang Nhã Khinh một lát, lần trước cô đã mua một lần nên đại khái cũng biết một chút, sau đó phải đi chọn quần áo cho cô.

Trong chốc lát, hai tay Diệp Dương liền lấy đầy váy tới. Giao vào tay Cố Triệt: "Những bộ này là cá nhân tôi cảm thấy tương đối thích hợp, cô có thể thử xem một chút."

Nói xong, Diệp Dương cũng không rời đi, ở bên ngoài chờ nhìn Trang Nhã Khinh thử quần áo xong đi ra sẽ có bộ dáng gì, xem xem ánh mắt của anh có được hay không.

Die nda nl equ ydo n <3

Trang Nhã Khinh nhìn mấy cái váy, xem ra vẫn rất tốt. Vì vậy chọn một cái váy ngắn chiffon màu xanh nhạt đi vào mặc thử.

"Anh là bạn trai của cô ấy sao?" Trang Nhã Khinh đang thử quần áo, Diệp Dương là quản lý khách hang nên cũng tương đối am hiểu khai thông tiềm năng khách hàng. Lợi dụng lỗ hổng thời gian, Diệp Dương bắt đầu hỏi đáp với Cố Triệt.

Thứ nhất, Cố Triệt chính là khách hàng tiềm năng của bọn họ. Bất luận người nào cũng là khách hàng tiềm năng của bọn họ. Cho nên khai thông, đó là cần thiết. Thứ hai chính là hóa giải không khí một chút, bộ dạng của Cô Triệt cũng không giống là biết chủ động nói chuyện cùng người khác, cho nên nhiệm vụ này không thể làm gì khác hơn là rơi vào trên tay của anh rồi.

"Ừ."

"Hôm nay muốn gặp người trong nhà sao?"

"Đúng vậy."

"Xem ra cô ấy rất quan tâm anh. Nếu bạn gái của tôi cũng có thể như vậy là tốt rồi." Diệp Dương cảm khái.

"Bạn gái của anh như thế nào?"

"Ha ha, bạn gái của tôi thích mốt thời thượng, dù gặp gia trưởng cũng sẽ không suy tính một chút như vậy có thể làm người nhà của tôi bất mãn hay không, làm theo ý mình, mặc kệ tôi nói thế nào cô ấy đều sẽ không nghe. Lần đầu tiên đưa cô ấy về gặp người nhà, cô ấy lại muốn mặc một bộ đồ hở lưng. Vốn là cha mẹ trong nhà sẽ không tiếp nhận, cô ấy còn không vui vẻ. Bây giờ tôi cũng không dám tùy tiện đưa cô ấy về nữa." Huống chi họ nội của anh chính là nông thôn, cho nên quan niệm của dân quê rất nặng. Trang phục như vậy sao có thể tiếp nhận? Kết quả, ngày thứ nhất liền tranh cãi ầm ĩ. Haizz. . . . . . Nếu bạn gái của anh cũng có thể giống như Trang tiểu thư vì mình suy tính một chút, lo lắng suy nghĩ của người nhà anh nhiều là tốt rồi.

"Ha ha, Nhã Nhã rất hiểu chuyện, cô ấy biết đúng mực." Đây cũng là nguyên nhân mà anh không cưỡng chế yêu cầu Nhã Nhã làm chuyện gì.

"Nói thật, tôi rất hâm mộ anh. Anh biết không? Lần trước lúc Trang tiểu thư tới, cô ấy là người gây sự, giống như là tiểu thư, công chúa bệnh nhà giàu. Nhưng hôm nay tôi hoàn toàn thay đổi cái nhìn. Cô thật sự là một cô gái rất tốt."

"Không ngờ giám đốc Diệp đánh giá tôi cao như vậy." Trang Nhã Khinh mặc bộ váy chiffon màu xanh nhạt ra ngoài.

Chất liệu chiffon không giống với loại khác, nó có tơ lụa mềm mại, sờ rất thoải mái. Dính vào người cũng sẽ không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào. Cũng có lụa mỏng phiêu dật, thoạt nhìn rất nhẹ nhàng xinh đẹp. Váy chiffon màu xanh nhạt được thiết kế rất đơn giản và nền nã, phía trên không có hoa văn gì phức tạp, cách mặc cũng không rườm rà. Đơn giản, xem ra lại làm cho người khác cảm thấy rất thoải mái. Hơn nữa, tốt hơn đúng là phía trên rất vừa vặn, không có quá chặt, một chút cũng không có lộ ra, nhưng cũng sẽ không lộ quá nhiều. Chỉ có lúc khom người xuống thì có thể thấy cái khe kia, cái khác cũng không có gì. Phía dưới vừa đến đầu gối, tổng thể vẫn rất hài lòng.

"Đẹp không?" Trang Nhã Khinh quay một vòng ở trước mặt Cố Triệt.

"Đẹp, Nhã Nhã mặc gì cũng đẹp. Nhưng anh có đề nghị, bình thường em cũng vẫn mặc mấy kiểu này là tốt." Mặc dù nói là đều đẹp như nhau, làm cho người ta không dứt ánh mắt ra được, nhưng dù sao cũng lộ quá nhiều. "Quần áo trước kia của em vẫn không nên mặc. Nếu thích, vậy thì ở nhà mặc cho một mình anh nhìn thôi." Đó là phúc lợi của một mình anh.

"Bá đạo." Trang Nhã Khinh nũng nịu.

Cũng sẽ không thử bộ váy nào khác, Cố Triệt cũng không có nhìn giá tiền trên tay đã trực tiếp mua. Thứ nhất, thời gian không đủ để từ từ thử, thứ hai chính là vẫn tin tưởng Diệp Dương ánh mắt Diệp Dương chọn lựa cũng không kém đến nổi nào .

Những bộ váy này nhiều vải hơn một chút, rẻ hơn lần trước rất nhiều. Tổng cộng mua cũng khoảng mười mấy bộ rồi, mới tương đương giá tiền của một bộ lần trước, haizz. Bây giờ là như vậy, vải vóc càng ít lại càng đắt.

Sau khi mua xong, Trang Nhã Khinh mới nhớ đến: "Nếu không chúng ta lại đi chọn một chút quà tặng đi." Lần đầu tiên cũng không thể đi tay không.

"Không phải em mang theo trà cùng mỹ phẩm sao?"

"Trà là tặng mẹ anh. Còn ông nội anh và cha anh thích gì? Không thể nặng bên này nhẹ bên kia được phải không?" Trang Nhã Khinh nói. Đúng vậy, lúc cô đi ra còn mang theo một túi trà, chính loại trà của cô. Lần trước thấy mẹ Cố Triệt thích trà, lần này liền muốn mang đến một ít, cũng sẽ không thiếu lễ độ quá mức.

"Làm sao em biết mẹ anh thích uống trà?" Cố Triệt hỏi. Hình như anh chưa nhắc chuyện này với Nhã Nhã mà.

Trang Nhã Khinh cười gượng hai tiếng: "Ha ha, thật ra thì em đã gặp bác gái rồi."

"Lúc nào?"

"Chính là lúc không muốn chia tay với em. Hừ, không phải anh muốn chia tay em à, tại sao lại trở lại tìm em chứ?" Lời chưa dứt, vừa nói Trang Nhã Khinh lại khó chịu muốn ầm ĩ rồi.

Trang Nhã Khinh thích xòe tính tiểu thư một chút, đó là bởi vì cô biết, đối phương nhất định sẽ bao dung cô. Quả nhiên, Cố Triệt nghe Trang Nhã Khinh nói thì ôm cô vào trong ngực: "Anh đã nói là anh sai rồi mà, anh không rời xa em nữa." Cố Triệt nói như vậy.

Mỗi lần như vậy đều có thể nghe lời tâm tình bất đắc dĩ cũng rất dung túng của Cố Triệt, cho nên Trang Nhã Khinh rất thích trò này. Chỉ là không thể thường chơi, nếu không sẽ cháy mất.

Trong lòng Trang Nhã Khinh ngọt như rót mật vậy.

Cuối cùng vẫn quyết định mua cho cha Cố Triệt một đồng hồ đeo tay, nghe nói đồng hồ của ông hỏng rồi. Mua cho ông nội Cố Triệt một dụng cụ xoa bóp cổ.

Ngoại trừ mang theo trà, Trang Nhã Khinh vẫn mang theo cho mẹ Cố Triệt một bộ mỹ phẩm. Phụ nữ không đề kháng cự được cám dỗ xinh đẹp.

Vẫn còn đang đi trên đường, Phá Thương gọi điện thoại tới: "Nhã Nhã, đúng rồi, em biết nhà của vị hôn phu của em mà phải không? Mang đến cho ông Cố trà em đem theo một chuyến đi, anh nói mang trà qua cho ông ấy, nhưng lại quên mất."

"Nhưng trà phải tặng bác gái . . . . . ."

"Không phải là em còn mang theo mỹ phẩm do chính em làm ra sao? Trước hết mang trà qua cho ông Cố đi đã. Chỉ cần một lát thôi, em giúp anh mang trà tới là được."

"Ặc. . . . . . Nhưng. . . . . ."

"Có gì mà nhưng nhị, em giúp Đại sư huynh lần này. Giúp Đại sư huynh mang qua đó trước, sau đó sẽ cùng Cố Triệt về nhà. Chỗ của ông Cố không bao xa nữa , đưa đến là em có thể đi rồi."

"Dạ, được rồi." Trang Nhã Khinh đồng ý.

Từ nhỏ đến lớn đều là mấy sư huynh chăm sóc cô, cưng chiều cô, nuông chiều cô, mặc kệ để bọn họ làm chuyện gì thì bọn họ đều sẽ làm tất cả. Cũng không thể một yêu cầu nho nhỏ của Đại sư huynh như vậy mà cũng không đồng ý. Thôi, lần sau mang thêm cho bác gái, cũng may cô có đem mỹ phẩm , hai tay chuẩn bị. "Triệt, một lát đến gần cửa lớn vào thành dừng một chút đi, em có chuyện muốn làm."

"Anh đưa em đi." Cố Triệt nói.

"Dạ, vậy cũng được." Sau đó, Cố Triệt lái theo phương hướng Trang Nhã Khinh chỉ, càng chạy càng thấy được không thích hợp. Sao cảm giác là trở về nhà của anh đây?

"Sao em biết nơi này?"

"Ờ, để em làm một chút chuyện, anh ở bên ngoài chờ em đi. Nhanh lắm, không lâu đâu, một lát thôi." Trang Nhã Khinh vội vội vàng vàng xuống xe, sau đó liền chạy vào tòa nhà lớn cách đó không xa. Gõ cửa một cái, sau khi Trang Nhã Khinh nói mình là ai thì đối phương để cho cô đi vào.

Cố Triệt cau mày nhìn cửa chính của nhà mình một lúc, chợt, giống như là nghĩ tới điều gì đó. Vì vậy xuống xe, đi vào từ cửa sau. Trang Nhã Khinh cũng được dẫn tới phòng khách lần trước."Ông Cố, con mang đồ tới cho ông ạ." Trang Nhã Khinh đưa một túi trà nhỏ lên.

Cố Thần mở túi ra, ngửi mùi thơm trước, sau đó ngắt lá trà, gật đầu. "Đúng là trà ngon. Trà này tên là gì?"

"Tiểu Trà. Hì hì."

"Ừ, sao không ngồi, ngồi một lát đi. Cháu của ông lập tức tới ngay, cũng dẫn theo bạn gái của nó, ông giới thiệu các con với nhau." Cố Triệt cười nói.

Hôm nay nhìn nha đầu này còn thoải mái hơn lần trước gặp. Sao càng nhìn càng thích, haizz, đáng tiếc có duyện không phận với cháu trai mình.

"Không cần ạ, ông Cố. Hôm nay con muốn đi gặp người nhà bạn trai con. Cho nên cũng không ở lâu được." Trang Nhã Khinh đến ngồi cũng không có ngồi xuống.

"Khó trách nhìn sắc mặt con vui mừng đấy. Haizz, thật đáng tiếc con và cháu trai ông hữu duyên vô phận, thật ra thì các con thật sự rất xứng đôi." Cố Thần vẫn nhịn không được cảm thán. Hiện tại cô gái như Trang Nhã Khinh thật sự quá ít.

"Đúng vậy."

"Con thật không sợ nguyền rủa sao? Phải biết là nguyền rủa đó rất có thể là thật."

"Sợ, nhưng mà con lại càng sợ mất đi bạn trai của con. Mặc kệ như thế nào cũng muốn đánh cuộc một lần không phải sao? Ngộ nhỡ nguyền rủa là giả thì con có thể cùng người yêu hạnh phúc qua một đời."

"Ừ, tùy con thôi. Con là cô gái có dũng khí. Có rãnh rỗi tới thăm lão già ông đây nhiều một chút nhé. Cháu trai của ông luôn không thấy mặt, cũng không nhớ ông đây là một lão già họm hẹm rồi."

"Ha ha, con sẽ thường tới đây thăm người. Ông Cố, con đi trước, bạn trai con vẫn còn đang chờ con ở bên ngoài." Trang Nhã Khinh đang muốn tạm biệt rời đi, sau đó nghe có người gọi cô.

"Nhã Nhã."

Trang Nhã Khinh vừa nhìn, vì sao Cố Triệt lại vào đây? Hơn nữa còn tới từ phía sau. "Sao anh đi vào đây? Không phải để anh chờ em ở bên ngoài sao?" Lòng Trang Nhã Khinh nghi ngờ càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn.

Cố Triệt đi tới trước mặt Trang Nhã Khinh, dắt lấy tay Trang Nhã Khinh, sau đó kéo Trang Nhã Khinh đi tới trước mặt của Cố Thần: "Ông nội, đây chính là bạn gái con, Trang Nhã Khinh. Nhã Nhã, đây là ông nội anh."

Trang Nhã Khinh kinh ngạc. Ai tới nói cho cô biết, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?

"Triệt Nhi? Đây là. . . . . ."

"Ha ha, ông nội. Bạn gái của con người thấy có hài lòng không?"

Cố Thần vỗ đùi, khéo, thật là khéo. Rốt cuộc ông đã hiểu rõ.

Thì ra cháu trai của ông cùng nha đầu này đã mến nhau rồi, nhưng cũng không biết đối phương chính là vị hôn phu vị hôn thê của nhau. Sau đó, hai người đều muốn từ hôn. Thật là duyên phận.

"Triệt, đây là. . . . . ."

"Nhã Nhã, anh chính là vị hôn phu của em, em chính là vị hôn thê của anh." Lúc anh biết tin tức này, trừ khiếp sợ, nhiều nhất chính là vui vẻ. Thật sự rất vui.

Cho tới nay vẫn rối rắm vì vị hôn thê, vẫn còn vì sinh mạng của vị hôn thê mà chia tay Nhã Nhã, kết quả, quanh đi quẩn lại, Nhã Nhã chính là vị hôn thê của anh. Trừ vui vẻ thì càng cảm động nhiều hơn.

Nghe ông nội nói vị hôn thê của mình đã có người trong lòng, cho nên chủ động yêu cầu muốn từ hôn. Vị hôn thê là Nhã Nhã, nghĩ tới Nhã Nhã của mình, vì mình, không để ý nguy hiểm tính mạng muốn từ hôn, đó là dũng khí lớn dường nào mới có thể làm được. Cố Triệt anh có tài đức gì, có thể có một cô gái đối xử với anh tốt như vậy .

"Anh đã sớm biết?" Trang Nhã Khinh tức giận. Lại đùa giỡn với nàng?

"Anh cũng vừa mới biết. Nhã Nhã, thì ra duyên phận của chúng ta đã sớm được chỉ định rồi, ai cũng không tách ra được." Cố Triệt hạnh phúc ôm lấy Trang Nhã Khinh.

"Không phải anh biết từ sớm rồi sao?"

"Anh cũng là sau khi em đi vào mới cảm thấy kỳ lạ, sau đó đi vào từ cửa sau, nghe em và ông nội nói chuyện thì mới biết. Nhã Nhã, em có biết hay không, anh vui cỡ nào khi em là vị hôn thê của anh."

Trang Nhã Khinh cũng cười. Tất cả đều sáng tỏ hết rồi. Cố Triệt mới biết, cô tin. Nhưng cô cũng tin tưởng, khẳng định có vài người đã sớm biết. Tốt lắm. Thì ra là hợp lại để trêu chọc cô phải không? Ba ngày không đánh là leo tường lật ngói có phải không? Thật sự rất lâu không có tiêu chảy phải không?

"Em cũng rất vui."

Trang Nhã Khinh ôm Cố Triệt, sau đó vui vẻ nhìn Cố Thần: "Ông Cố, nhìn đi, không phải là con đánh cuộc đúng đó sao?" Con sẽ cùng Triệt sống cuộc sống hạnh phúc cả đời, nhất định.

"Ha ha, đúng, bây giờ cũng không cần lo lắng lời nguyền rủa nữa, mặc kệ là thật hay giả."

"Không đúng, coi như em không mạo hiểm tới từ hôn, em gả cho vị hôn phu thì còn không phải là cùng anh đi chung với nhau hay sao." Cố Triệt nói. Hôm nay thật sự chính là một ngày vui vẻ.

"Vậy cũng không đúng. Em nhớ sư huynh của em từng nói vị hôn phu của em tên là Cố Tử Tân, hơn nữa. . . . . . Chuyện gì xảy ra?"

Cố Triệt cùng Cố Thần nghe Trang Nhã Khinh nói thì có chút không rõ gì hết. Ai nói vị hôn phu của cô tên là Cố Tử Tân chứ?

"Ông không nhớ Tử Tân có vị hôn thê."

"Anh cũng không biết chú của anh còn có vị hôn thê."

Cố Tử Tân bị bệnh không tiện nói ra, người trong nhà đều biết, làm sao có thể có vị hôn thê được? Nếu nói có vị hôn phu thì cơ hội tính còn lớn hơn một chút.

"Nhưng tin tức của bọn em chính là như vậy. Hơn nữa, sư huynh của em lại cho đang trị cho ông ấy. . . . . . Ặc, trị khỏi bệnh đó đã một thời gian rồi. Hơn nữa cũng gọi sư tỷ em tới."

Cố Thần suy nghĩ một chút, chợt vỗ bàn một cái. Khó trách, khó trách lúc Phá Thương tới thì ông nhắc tới cháu ông tốt biết bao nhiêu, Phá Thương còn chưa tin, mặc dù ngoài mặt không có thay đổi, nhưng ông vẫn cảm thấy Phá Thương nghe ppng khen cháu mình thì khinh thường. Lúc đó ông chỉ cho là Phá Thương không tin, không ngờ hoá ra là như vậy! Sợ là tất cả người bên nha đầu này đều cho là người có hôn ước cùng nha đầu chính là Tử Tân, khó trách. . . . . .

"Người nào còn sống tới đây cho tôi." Cố Thần vỗ bàn xong thì rống to. Mọt người vội vã chạy vào, chào theo kiểu nhà binh với Cố Thần, lại chào theo kiểu nhà binh với Cố Triệt. Sau đó hỏi: "Lão Quân trưởng, xin hỏi có dặn dò gì?"

"Gọi Cố Tử Tân đến cho tôi."

"Vâng" Người nọ lại vội vã chạy ra.

***

Hai ba ngày liền Hoa Phong thu thập xong toàn bộ vật sở hữu trong nhà. Một vài thứ không thể mang đi thì cũng mang đến bán cho chợ đồ cũ, đi đổi xử lý toàn bộ. Sau đó mang theo tiền mặt, giặt quần áo của bản thân và rửa hòm thuốc rồi xuất phát đến thành phố A.

Nghĩ đến lập tức liền có thể học Càng lâm châm lại một lần nữa thì thật sự rất hưng phấn. Cuối cùng ông sẽ không uổng phí tâm nguyện cả đời, nhất định phải học Càng lâm châm thật giỏi.

Mặc dù, Long cốt châm đã tặng người khác.

Bởi vì tiền không phải quá nhiều cho nên ông lựa chọn ngồi xe lửa. Vốn cũng không phải quá xa, đi xe lửa cũng mấy giờ đã đến, còn rẻ hơn một nửa giá tiền, sao mà không làm chứ?

Hoa Phong kéo rương hành lý của mình đi lên xe lửa.

Yên Kinh, gặp lại sau, thời gian rất lâu cũng sẽ không trở lại.

Lúc kiểm tra vé trên xe lửa, bên cạnh có một người đàn ông không có vé, trốn tránh khắp nơi. Hoa Phong đều nhìn thấy tất cả. Lòng thầm nghĩ, người bây giờ sao như vậy chứ? Vé xe lửa cũng chỉ có mười mấy đồng tiền.

Cuối cùng, người đàn ông kia vẫn không tránh thoát đôi mắt của nhân viên làm việc, bị bắt.

Die nda nl equ ydo n <3

Người đàn ông bị nắm lấy quần áo, nhân viên làm việc muốn lôi người đàn ông xuống xe, nhưng người đàn ông vẫn càng không ngừng giãy giụa: "A a a. . . . . ." Một mực kêu, nhưng chẳng hề nói một câu.

Hoa Phong nhìn, nhíu mày một cái. Xem ra hình như đối phương là một người câm.

Quần áo trên người của người đàn ồn trốn vé đã quá rách nát không có cách nào nhìn được, là không nhìn ra nguyên trạng như thế nào. Cả người đều bẩn thỉu, đầu tóc bù xù, mặt cũng sắp không nhìn thấy. Hoàn toàn chính là dáng vẻ của một ăn mày.

Anh ta giãy giụa tướng đối mạnh, xung quanh có rất nhiều hành khách cũng tình nguyện tựa vào một chỗ với người khác chứ cũng không muốn bị người đàn ông đụng phải. Cho nên chính giữa có một chỗ ngồi rất lớn.

"A. . . . . . A. . . . . ." Người đàn ông vẫn giùng giằng ở cửa xe lửa, tay anh ta nắm chặt cửa, dùng hết sức mình cũng không muốn bị bắt xuống xe.

"Có phải muốn bị đánh hay không, không có tiền mà ngồi xe lửa cái gì? Muốn đi đâu tự mình đi bộ đi. Còn có thể vừa muốn tiền vừa đi xe." Nhân viên chửi mắng.

Thật là bẩn thỉu. Không có muốn kéo chút nào. Nhưng mà nhân viên làm việc cảm thấy gặp được anh ta chính là xúi quẩy.

Hoa Phong thật sự là nhìn không được, sau đó nói với nhân viên kia: "Cậu xem, bây giờ còn có thể mua vé bổ sung không?"

"Anh không có mua vé?"

"Không phải, tôi mua bổ sung giúp anh ta thôi. Nhìn rất đáng thương." Hoa Phong nói. Lấy tiền vé xe giao cho nên nhân viên làm việc. Người nọ trực tiếp bỏ người đàn ông, vỗ tay một cái, vẻ mặt xúi quẩy xuống xe lửa. Đi xuống còn nhổ nước bọt. Người đàn ông biết Hoa Phong cho anh ta tiền xe, cúi người với Hoa Phong, sau đó vẫn núp ở góc, không nhúc nhích, đã co lại thành một đoàn.

Bởi vì trên người anh ta thực sự đủ dơ bẩn, hơn nữa còn rất hôi, cho nên lấy anh ta làm trung tâm, chính giữa trống ra một vòng thật to. Dù là anh ta đã co lại thành một đoàn, tận lực để cho bản thân chiếm không gian nhỏ, nhưng khoảng trống chính giữa vẫn chỉ có tăng lớn, không có khuynh hướng giảm nhỏ xuống. Rất nhiều người tình nguyện gạt ra. Nhưng cũng rất nhiều người óan trách. Thật ra thì không oán trách Hoa Phong xen vào việc của người khác.

"Có người cho là mình là Chú Cứu Thế, người nào cũng giúp. Chân thật biến to axe của chúng ta thành thúi như vậy."

"Đúng vậy, rõ ràng chỉ cần một lát nữa là hắn cũng sẽ bị kéo xuống rồi, bây giờ còn để cho hắn ở đây làm ô nhiễm không khí." Nói chuyện là một cô gái xem ra không tới hai mươi tuổi. Diện mạo cô gái rất bình thường, trên mặt còn là có một ít tàn nhan. Vốn là dáng vẻ rất khôn khéo, nhưng nhìn dáng vẻ khinh bỉ của cô ta, còn có những lời nói chanh chua cũng làm người ta sinh ra chán ghét.

Người như vậy rất nhiều, cũng đều rối rít phụ họa cô gái này.

Hoa Phong nhìn người đàn ông run lẩy bẩy ở góc, ngẩng đầu nhìn một cái người đó cũng không dám, lại nghe mấy lời này, trong lòng một đốm lửa tức: "Cô cao thượng cô thanh nhã, cô tài giỏi, tài trí hơn người, sao cô không lái BMW đi? Cần gì cùng chúng tôi chen xe lửa?"

"Mọi người đều giống nhau, chúng ta dựa vào cái gì mà xem thường người khác? Một cô gái như cô, cần gì hùng hổ dọa người như vậy chứ? Tâm hồn phóng khoáng một chút, như vậy mới có thể đẹp hơn."

Cô gái bị nói đến ngượng ngùng. Cúi đầu.

Hoa Phong nói tiếp: "Mọi người khó tránh khỏi sẽ gặp phải lúc khó khăn, trợ giúp người khác nhiều một chút, rộng lượng một chút, như vậy trong lòng mình sẽ vui vẻ, sau này lúc mình cần thì người khác có thể trợ giúp."

Có nghe, coi như tương đối tán đồng nên cũng không nói thêm gì. Có nghe, vì không tiếp tục mắng, nhưng vẫn sẽ không rút lại câu nói, quay đầu lại, làm bộ như mình không có nghe thấy.

Trong đó còn có một vài người ném một chút tiền ở trước mặt người đàn ông đó.

Người đàn ông kinh ngạc nhìn tiền trước mặt mình, không biết vì sao lại khóc.

Đôi tay vướng víu nâng những đồng tiền lẻ lên, lớn nhất chính là mười đồng, lặng lẽ rơi nước mắt.

Hoa Phong nhìn bộ dạng người đàn ông kia, đột nhiên cảm thấy thật ra thì cuộc sống của ông rất tốt đẹp. Phải lạc quan đối mặt tất cả, như vậy cuộc sống mới có thể càng tươi đẹp hơn.

Mặc dù cuộc sống của ông không thuận, công việc không thuận, cũng không có bạn gái. Nhưng ít nhất tứ chi lành lặn, không có gãy tay gãy chân, không có bệnh tật, đó chính là hạnh phúc.

Rất nhanh đã đến thành phố A. Người đàn ông đã nhận được mấy trăm đồng rồi. Mặc dù không nhiều nhưng cũng tâm ý của mọi người. Mỗi người hơn mười mấy đồng, cùng gợp lại hơn mấy trăm đồng.

Sau khi xuống xe lửa, Hoa Phong liền bắt đầu vừa đi vừa hỏi.

"Thật xin lỗi, xin hỏi đường đến Trang sức Thiển Nhã đi như thế nào?"

"Không biết."

Hoa Phong lại nhìn thấy một người đi đường, sau đó kéo người đi đường: "Thật xin lỗi, xin hỏi đường đến Trang sức Thiển Nhã đi như thế nào?"

"Buông tôi ra, không nên hỏi tôi." Người khác hất tay Hoa Phong, vội vã chạy đi.

Sau đó, rất nhiều người đi đường đều không đợi ông đến gần, liền che mũi bỏ chạy.

Hoa Phong nghĩ thầm: "Thật giống như tôi là vi khuẩn hây bệnh vậy?" Chợt, Hoa Phong ngửi một cái, hình như rất hôi. Sau đó, Hoa Phong mới hậu tri hậu giác nhìn thấy một người đàn ông đi theo phía sau mình.

"Này, cậu làm gì vẫn đi theo tôi thế?" Thì ra nguyên nhân mỗi lần ông hỏi đường thất bại đều là anh ta. Nói đúng ra tại sao ông có thể là vi khuẩn gây bệnh được chứ, người khác vừa nhìn thấy liền chạy.

". . . . . ."

"Thôi, tôi hỏi cậu làm gì? Cậu bị câm, lại không thể nói chuyện." Hoa Phong lắc đầu một cái. “Cậu không cần đi theo tôi. Cậu muốn đi chỗ nào thì đi, không cần đi theo tôi đâu."

Người đàn ông vẫn lắc đầu nhìn Hoa Phong, bày tỏ anh ta phải đi theo ông.

"Đừng đi theo tôi, cậu đi theo tôi, tôi hỏi đường cũng không được." Hoa Phong quát.

Ông có ý tốt giúp một chuyện, còn chọc phải một người theo đuôi hay sao?

Người đàn ông bắt đầu đi ngược lại. Hoa Phong cho là người đó bị ông hét nên đi, đang chuẩn bị rời đi. Không ngờ người đàn ông lui mười mấy bước sau đó dừng lại, xa xa nhìn Hoa Phong. Ý tứ của anh ta chính là anh ta có thể cách xa ông một chút, sẽ không quấy nhiễu ông.

Hoa Phong không có biện pháp với anh ta nên cũng bỏ mặc.

Lại bắt đầu hành trình hỏi đường của mình.

Sau nhiều lần vấp phải trắc trở, rốt cuộc gặp được một người nguyện ý để ý tới ông. "Ông nói Trang sức Thiển Nhã?"

"Ừ, đúng vậy. Xin hỏi đường đến Trang sức Thiển Nhã đi như thế nào?" Rốt cuộc Hoa Phong nhìn đơ người hi vọng.

"Không nên đi, Trang sức Thiển Nhã đã đóng cửa."

"Đóng cửa?"

"Đúng, bởi vì toàn bộ sản phẩm bên trong Trang sức Thiển Nhã đều không phù hợp cách thức Châu Âu, nghe nói rất phóng xạ, cho nên cưỡng chế đóng cửa. Có thể chẳng mấy chốc sẽ lên tòa án rồi. Tôi khuyên ông không nên đi."

"Cậu vẫn chỉ cho tôi đường đi, tôi muốn qua đó xem một chút." Ông không thể nào tin được. Ở trên máy bay phô trương như vậy, còn là phu nhân sĩ quan, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy? Hoặc là, căn bản Trang sức Thiển Nhã cũng không phải là của cô ấy, chính là tùy tiện nói một chút để lừa dối mình? Không muốn để cho mình tìm được cô ấy, không muốn dạy mình Càng lâm châm?

Trong lòng Hoa Phong nghĩ rất nhiều khả năng, cuối cùng vẫn quyết định đi thử một lần.

"Như vầy. Ở bên đó, từ ngã tư đường phía trước quẹo trái, sau đó ngồi tuyến xe buýt số 12, năm trạm, xuống xe quẹo phải, trên đường đó đó."

"Cám ơn nhiều, cám ơn."

Người đi đường lắc đầu một cái rồi đi.

Không phải người đàn ông này là vì vợ của mình đến đòi công đạo đấy chứ? Lại một người bị Trang sức Thiển Nhã lừa, đáng thương. Cũng may mình là fan trung thành của Trang sức Minh Tâm, mặc dù cho tới bây giờ cũng mua không nổi. Ha ha. . . . . . Mua không nổi trang sức cũng có chỗ tốt của mua không nổi. Ít nhất cơ thể mình khỏe mạnh, chưa từng xuất hiện tình trạng như mấy người kia.

Hoa Phong mưu trí đi theo chỉ dẫn của người kí, tìm được tuyến xe buýt số mười hai. Người đàn ông cũng muốn lên xe buýt, nhưng người ta không để cho anh ta đi lên.

Nhìn Hoa Phong ngồi xe đi, người đàn ông ở tại chỗ suy nghĩ một chút, sau đó đi bộ theo đường xe chạy. Anh ta biết, dù đợi đến chiếc xe tiếp theo thì cũng sẽ không để cho anh ta lên xe giống vậy. Thời gian lâu như vậy, anh ta đã sớm hiểu những đạo lý này.

Rốt cuộc Hoa Phong tìm được Trang sức Thiển Nhã, nhưng quả nhiên là giống như người đi đường kia nói, Trang sức Thiển Nhã đã đóng cửa.

Giữa cửa cuốn đang đóng thật chặt, xung quanh buôn bán náo nhiệt, ở nơi này lại an tĩnh rất kỳ quái. "Xin hỏi, cô biết bà chủ Trang sức Thiển Nhã đi đâu không?" Hoa Phong không tin, vì vậy tìm cửa hàng bên cạnh hỏi thăm.

Nhân viên thu ngân viên vốn có cảm giác không tệ đối với Trang Nhã Khinh nên không thể tin được Trang Nhã Khinh là người như vậy. Nghe Hoa Phong nói, còn tưởng rằng Hoa Phong tới tìm phiền toái, cho nên vẫn lắc đầu: "Tôi không biết, rất lâu rồi tôi không nhìn thấy cô ấy." Đây chính là lời trung thực. Kể từ sau khi Thiển Nhã đóng cửa thì vẫn không có nhìn thấy bà chủ Trang nữa.

Hoa Phong hỏi thăm một cửa hang khác: "Xin hỏi anh có biết bà chủ Trang sức Thiển Nhã đi đâu không?"

"Không biết, có thể trốn nợ đi rồi, rất lâu chưa có xuất hiện rồi."

Hỏi rất là nhiều người, đáp án toàn bộ đều là không biết.

Lúc ấy Hoa Phong cảm thấy, thật sự là ông có thể đã bị Trang Nhã Khinh lừa gạt. Cô lừa gạt bảo vật gia truyền của ông rồi biến mất khỏi thế gian.

Thật ra thì Hoa Phong cũng không có nghĩ lại, muốn tặng cho Trang Nhã Khinh là ông nói mà? Nếu không sao cô nói muốn dạy ông học Càng lâm châm, còn không phải là Long cốt châm đã cho Trang Nhã Khinh, cô cần gì phải làm điều thừa đây? Haizz. . . . . . Vớ vẩn.

Lúc này, cuối cùng người đàn ông ăn mày kia cũng đã tới. Lôi Hoa Phong đi tới một góc nhỏ, sau đó nói với Hoa Phong: "Ở chỗ này chờ đi, cô ấy nhất định sẽ xuất hiện. Tin tưởng đi, cô ấy không phải người như vậy."

Người đàn ông ăn mày nói một câu tiếng nước Z không rành, trong đó mang theo giọng điệu nước R vô cùng nồng đậm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.