Cố Triệt nhún nhún vai, bày tỏ anh không có ý kiến gì.
Cuối cùng một phiếu còn lại do Phá Thương định. Phá Thương đồng ý chính là chuyện đã định, nếu như Phá Thương không đồng ý, như vậy hai bên ngang nhau, chuyện này cũng không giải quyết được.
Phá Thương nhìn ánh mắt của mọi người tập trung sự chú ý lên người của anh, trong nháy mắt cảm giác thật ra thì anh vẫn nên tỏ thái độ sớm một chút thì tốt hơn, cũng sẽ không gặp phải chuyện quyền quyết định cục diện ở bên tay của anh rồi. Chỉ là, ý kiến của sư đệ sư muội, mặc kệ là nói anh trọng nữ khinh nam hay là gì, dù thế nào đi nữa thì anh cũng muốn ủng hộ ý kiến sư muội. Cho nên: "Anh cảm thấy là có thể đấy."
"Được, vậy các anh tự chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đi. Chuẩn bị xong nguyên liệu thì đúng tám giờ tối sẽ bắt đầu, thời gian nấu là một tiếng. Bây giờ còn có bốn mươi hai phút là tám giờ, các anh phải nắm chặt thời gian đó." Trang Nhã Khinh nghịch ngợm nói.
"Đáng chết." Ba người vội vội vàng vàng chạy đến siêu thị chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Rốt cuộc Trang Nhã Khinh quyết định gọi điện thoại về cho Thanh Phong. Thanh Phong đáng thương, bị đồ nhi ngoan mà chính ông thích nhất quên lãng một đoạn thời gian thật lâu, thật là đáng thương .
"Nha đầu thối, lâu như vậy mới gọi điện thoại, trong mắt con có còn một sư phụ như ta hay không?" Điện thoại vừa nối, Thanh Phong đổ ập xuống chính là một trận giáo huấn. Haizz, tự trách ông lúc trước đã quá dung túng nha đầu này nên biến thành dáng vẻ vô pháp vô thiên, không sợ trời không sợ đất. Những điều này cũng may rồi, ghê tởm nhất đúng là tuyệt đối không hiểu được tôn sư trọng đạo là gì.
"Lão già, người nói nhiều hơn một câu con liền cúp điện thoại." Trang Nhã Khinh mới không để ý tới lời Thanh Phong nói, ông đơn thuần chính là miệng nói lời gay gắt , thật ra thì cũng không sợ hãi gì hết. Duy nhất chỉ có cô mà thôi. . . . . .
"Được được được rồi, ta không nói nữa. Ta nói, chừng nào thì con mới có thể trở lại thăm người sư phụ đáng thương là ta đây hả? Bây giờ mỗi ngày sư phụ con đều như bị ngấm hoa độc vậy, dạ dày sư phụ đã sớm kháng nghị với ta rồi." Vẻ mặt Thanh Phong phàn nàn nói. Trước kia lúc có Nhã Nhã, mặc dù ông không thể ăn được thức ăn do tự Nhã Nhã làm mỗi ngày, nhưng biết mỗi ngày còn có Phá Trần, Phá Minh nấu cơm, cũng ngọn như vậy. Sau đó lại lục tục rời đi, sau khi ba người họ đi cũng có thể chấp nhận, ít nhất còn có một đồ đệ tốt đều làm cho ông ăn ngon mỗi ngày, đây cũng coi là chấp nhận được. Sau đó, một cuộc điện thoại, Thấm Tuyết cũng bị gọi đi, mỗi ngày dạ dày của ông đều như bị ngấm hoa độc, haizz. . . . . . Tim của ông, dạ dày của ông…
Trang Nhã Khinh như đã sớm biết sẽ là nguyên nhân này: "Nếu không con làm cho sư phụ rồi gửi đến đó cho người thì thế nào?" Trang Nhã Khinh nhẹ giọng, dịu dàng nói.
Die nda nl equ ydo n<3
Thanh Phong bắt đầu có cảm giác có phải xuất hiện việc nghe nhầm rồi hay không, hay là sau khi Nhã Nhã rời khỏi đây thì đổi tính, chưa kịp suy nghĩ nhiều như vậy, chủ động bỏ rơi cái chỗ không đúng đó đi, chỉ còn lại chuyện ăn, vì vậy luôn miệng đồng ý: "Được được."
Chợt, Trang Nhã Khinh liền hét lên: "Lão già, người có bình thường hay không, khoảng cách xa như vậy, gửi từ đây đến đó không phải là mất rất nhiều ngày sao, đã sớm thiu rồi có được hay không?"
Thanh Phong bị chấn động, sau đó mới hỏi: "Được rồi, nếu không chúng ta cũng đến tìm con nhé?"
"Không bao ăn không bao ở, tiền xe người phải tự lo. Cho nên, người nguyện ý tới đây thì cứ tới đây đi, chân ở trên người của người, con lại không quản được."
"Nha đầu, sao thời gian dài như vậy mà con không có thay đổi vậy? Vẫn như vậy, không có quan tâm sư phụ chút nào." Thanh Phong uất ức. Nhìn một chút, chính ông thu đồ đệ thế nào nè. Nếu nha đầu này có thể biết điều giống như Thấm Tuyết, hiểu chuyện nghe lời là tốt, haizz. . . . . .
"Người cảm thấy vậy sao?"
"Đúng rồi nha đầu, nếu ở bên ngoài gặp phải chuyện gì không giải quyết được, nhất định phải nhớ nói với sư phụ đấy."
"Dạ, con biết rồi." Trang Nhã Khinh hạ thấp giọng xuống, không giống như bộ dáng hung ác mới vừa rồi kia. Lúc nãy cô cố ý như vậy, bởi vì cô biết bộ dạng muốn ăn của Thanh Phong. Thật ra thì lão già muốn đi qua mà cũng không phải là không thể. Chỉ là Cố Triệt. . . . . . Chờ sau khi cô cùng Cố Triệt kết hôn, nếu như không có chuyện gì xảy ra thì sẽ nhận lão già còn có sư thúc bọn họ đến ở.
Trang Nhã Khinh vẫn lo lắng Thanh Phong không đồng ý hai người bọn họ ở chung một chỗ.
"Haizz. . . . . . Nha đầu, ở bên ngoài có khỏe không." Thật ra thì Thanh Phong muốn hỏi là tiểu tử nhà họ Cố kia đã trị hết bệnh hay chưa, nhưng vừa nghĩ đến tất cả mọi người đều gạt Trang Nhã Khinh, nói không chừng Trang Nhã Khinh cũng còn chưa biết, cũng không có hỏi. Nếu muốn biết tình hình thì vẫn nên một mình hỏi Thấm Tuyết một câu thì tương đối an toàn.
"Dạ, cũng tốt. Chính là hai ngày nay gặp được chó điên, vẫn đuổi theo con để cắn." Trang Nhã Khinh nói. Đúng, theo ý cô, người trong bóng tối chỉnh cô chẳng qua chỉ là chó điên đuổi theo cô cắn mà thôi.
"Chó điên? Đối phó chó điên không đơn giản, sư phụ nhớ đã dạy con Đả Cẩu Bổng Pháp, tùy tiện cầm một cây Đả Cẩu Bổng đánh một trận, nhìn hắn còn dám cắn hay không." Thanh Phong hừ lạnh. Chó điên dám cắn đồ nhi bảo bối của ông sao? Ông cũng không nỡ nói một câu nói nặng với đồ nhi bảo bối.
*Đả cẩu bổng pháp: chiêu thức đánh chó
Chỉ là chọc tới nha đầu, không cần tự ông ra tay thì có thể nghĩ tới hậu quả.
"Ha ha, ta đang suy nghĩ thịt chó điên ăn ngon hay không ngon."
"Nha đầu, sau này gả cho người ta thì tính khí phải thu lại cho tốt một chút rồi." Tính cách kiêu ngạo, tùy hứng không chịu thua ỳ cũng không tốt khi ở trong những gia tộc lớn. Huống chi nghe nói người khác cũng không nguyện ý cưới Nhã Nhã qua cửa . Haizz, bây giờ thật sự còn rất lo lắng cuộc sống sau khi cưới của nha đầu, có thể chịu uất ức hay không.
"Dạ, biết rồi." Anh ấy biết tính tình của cô, cho nên sẽ bao dung. Nếu không thể bao dung tính tình của cô, ở chung một chỗ mình nhất định phải cẩn thận hạn chế mọi thứ, cái này không dám làm, cái kia không thể làm, ở chung một chỗ phải đè nén sống qua ngày, vậy cần gì phải ở chung với nhau để làm trò cười cho bản thân. Nhưng tin tưởng Cố Triệt, anh nhất định sẽ cho cô hạnh phúc.
"Biết là tốt rồi. Tính khí của con nên sửa đổi một chút."
"Dạ, con nói lão già người sao dài dòng như vậy."
"Bây giờ không thừa dịp dài dòng thì không biết lần sau còn phải qua bao lâu thì con mới có thể gọi điện thoại tới đây nữa. Dù sao cũng không thể kết hôn mà không gọi đến."
"Ha ha. . . . . ." Trang Nhã Khinh nghe lời Thanh Phong nói, cô thật cảm thấy áy náy. Quả thật lâu như vậy cũng không có gọi về một cuộc điện thoại, khẳng định lão già không vui.
"Cười, con còn không biết xấu hổ mà cười nữa hả."
"Dạ, không cười. Nếu không con lấy cho người một ít rau khô dưa muối ... rồi gửi đến cho người."
"Được." Thanh Phong đồng ý quyết liệt.
"Dạ, cứ như vậy đi. Đúng rồi, sư thúc đâu?" Cũng rất lâu rồi không có nói chuyện nhiều với sư thúc, rất nhớ .
"Cô ấy đang tắm. Sẽ không để cho các người dùng điện thoại của ta tâm sự , muốn nói chuyện phiếm thì gọi vào di động của cô ấy đi." Thanh Phong nói.
"Ha ha, được rồi, vậy con cúp trước đây. Con chắc chắn còn có thể rất lâu mới điện lại cho người đấy." Nói xong, Trang Nhã Khinh liền cúp điện thoại.
Thấm Tuyết nhìn, sau đó nói: "Trong mấy người chúng ta thì cũng chỉ có em mới dám nói chuyện với sư phụ như vậy."
"Ông ấy thích giọng điệu vậy mà, đối tốt với ông ấy thì ông ấy sẽ không quen."
". . . . . ."
Bốn mươi hai phút đã qua, Cố Triệt cùng Phá Trần đã trở về nhưng Hạ Tĩnh Thiên vẫn còn chưa trở về.
"Tiểu sư huynh, Nhị sư huynh đâu? Không phải các anh đi cùng nhau sao?" Trang Nhã Khinh cảm thấy kỳ lạ. Sao Nhị sư huynh vẫn chưa về, anh ấy không muốn thắng sao?
"Hả, không rõ lắm." Bọn họ cũng không có đi với nhau, chỉ là cùng đi ra ngoài mà thôi. Anh cũng chọn xong đồ trở về rồi. Không nghĩ tới hiện tại Hạ Tĩnh Thiên vẫn chưa về .
Lại một lát sau, Hạ Tĩnh Thiên mới về, trên tay cầm đồ ăn, còn cầm thêm một vật.
Sau khi Hạ Tĩnh Thiên đi vào, trực tiếp đi tới chỗ Trang Nhã Khinh, đưa cái hộp được gói vô cùng tinh xảo trong tay cho Trang Nhã Khinh. "Cái này tặng em, lúc nãy vô tình nhìn thấy."
Đây xem như hối lộ trọng tài phải không?
Trừ ba tuyển thủ dự thi, dĩ nhiên còn có ba trọng tài.
Ba người Trang Nhã Khinh, Thấm Tuyết còn có Phá Thương cũng không dự thi, thuận lợi hợp lại làm trọng tài cuộc tranh tài nấu ăn tối nay.
Trang Nhã Khinh mở hộp ra ở trước mặt mọi người. Lúc mới vừa cầm cái hộp thì thật sự rất nặng. Đại khái Trang Nhã Khinh có thể đoán được bên trong là gì. Hắc hắc, đồ có thể làm cho Nhị sư huynh đã trễ cũng phải mua được thì tuyệt đối không có gì để nói. Không biết lại tốn bao nhiêu tiền, haizz.
Mở ra, gần như ánh mắt tất cả mọi người muốn hoa. Dưới ánh đèn, ánh vàng rực rỡ liền phản xạ ra ngoài.
Bên trong rõ ràng là một món hàng mỹ nghệ bằng hoàng kim (vàng).
Hoàng kim tinh khiết, điêu khắc thành chiếc thuyền, hơn nữa giống thuyền như đúc. Bao gồm khách trên thuyền, mái chèo, buồm, nghĩ đến trình độ thiết kế, thậm chí phía trên cột buồm bởi vì thường xuyên giương buồm lên xuống đều có vết cắt. Đây quả thực chính là không một sản phẩm mỹ nghệ không chê vào đâu được. Quả thật quá tuyệt vời, thật sự rất thích. Đặc biệt là màu hoàng kim, quá thuần khiết. Thuần khiết không giống như thật.
"Nhị sư huynh, thật là yêu anh đến chết mất." Trang Nhã Khinh hưng phấn ôm lấy Hạ Tĩnh Thiên, hôn lên mặt Hạ Tĩnh Thiên một cái.
Thật ra thì động tác như thế vẫn tương đối thường thấy trong mắt những người khác. Chỉ là Cố Triệt nhìn thấy thì trong lòng không có vị gì.
Thấm Tuyết, Phá Thương và Phá Trần cũng biết, Trang Nhã Khinh vui mừng thật sự sẽ như vậy, cũng không có gì quá kỳ quái, duy nhất chỉ có Phá Trần cảm giác sao anh đi ra ngoài lại không nhìn chung quanh, nói không chừng có thể có một sản phẩm điêu khắc bắn tỉa không kém Hạ Tĩnh Thiên.
Trước kia đều vì để cho Trang Nhã Khinh vui vẻ, bọn họ thu góp những thứ đồ này khắp nơi.
Cố Triệt cũng không biết Trang Nhã Khinh thích hoàng kim đến mức độ nào, quả thật chính là không kiểm soát được, thích cất giữ hoàng kim.
Trang Nhã Khinh không nghĩ tới, một động tác rất bình thường của cô lại làm lòng Cố Triệt gợn sóng, về sau Cố Triệt sẽ làm như thế nào.
Lúc nãy cô thật sự rất vui mừng, huống chi trước kia đều như vậy, cho nên nhất thời không có chú ý, thuận nước đẩy thuyền nên. . . . . . Tới bây giờ Trang Nhã Khinh mới có thể nhớ đến là còn có một Cố Triệt.
"Triệt. . . . . . Ặc, các anh mau đi vào tranh tài đi, em đi lên trên một lát."
Trang Nhã Khinh lên lầu, mở tủ bảo hiểm thật to của cô ra. Mở chốt an toàn của tủ, mà có thể nhìn thấy bên trong cũng không phải tiền, không phải chi phiếu ..., bên trong, tất cả đều là một vùng ánh vàng rực rỡ. Có vàng thỏi, đúng, là vàng thỏi. Còn có một vài vật bằng vàng tương đối nhỏ một chút. Một vài cái hộp tuyệt đẹp, trong hộp cũng là đồ trang sức hoàng kim tương đối thuần khiết mà Trang Nhã Khinh ưa thích mua được ở chợ đen. Cẩn thận dọn một vị trí khá lớn cho chiếc thuyền trong tay, Trang Nhã Khinh để vào, sau đó nhìn những vật cô sưu tập rất lâu, còn sờ sờ cái này một chút, sờ cái kia một lát mới đóng tủ bảo hiểm.
Những vàng thỏi kia, thật ra thì đều là lúc trước Trang Nhã Khinh thắng được tiền ở "Thiên đường của nhân gian", sau đó thông qua đá đen chứ không phải hoàng kim. Cô xét nghiệm đích thực là hoàng kim. Cho nên ban đầu nói muốn mở tiệm thì lại đi tìm Tiêu Dật Phàm đòi tiền, chủ yếu là trên tay thật sự không có nhiều tiền mặt như vậy.
Phải nói, bên trong tủ bảo hiểm này vẫn tính là ít, trong tủ ở Lăng Thiên Môn của cô trang bị vô cùng đầy đủ. Phần nhỏ là cô tự mình đào bới, phần lớn cũng là các sư huynh phát hiện, sau đó mang về cho cô.
"Em rất thích hoàng kim?" Cố Triệt đứng sau lưng Trang Nhã Khinh một lúc lâu, tận mắt thấy Trang Nhã Khinh thâm tình vuốt ve những hoàng kim đó, thậm chí anh cảm thấy được anh có chút ghen tỵ với những thứ vàng kia rồi, anh cũng muốn biến thành hoàng kim đặt ở chỗ đó mặc cho Trang Nhã Khinh vuốt vuốt.
Trang Nhã Khinh quay đầu lại, đã sớm biết Cố Triệt ở phía sau. "Đúng vậy, rất thích luôn."
Die nda nl equ ydo n<3
Lúc này mới là lần đầu tiên ánh mắt Cố Triệt đặt ở những đồ trang sức mà Trang Nhã Khinh đeo. Trước kia anh luôn không chú ý tới, lắc tay còn có dây chuyền của Trang Nhã Khinh đều là vàng.
Lắc tay là do rất nhiều hạt trân châu chạm rỗng xâu liên tiếp thành chuỗi, nói đơn giản nhưng những hoa văn kia lại rất phức tạp, nói phức tạp thì toàn bộ lại chính là do hạt châu xuyên thành, cũng không có quá nhiều cách thức trang trí khác.
Dây chuyền cũng không khác bao nhiêu, phía trên dây chuyền tinh tế xâu một hạt châu, đơn giản, hào phóng.
Bình thường mấy cô gái trẻ tuổi bây giờ đều thích trang sức bạc hoặc là bạch kim, bởi vì có thể là sẽ đẹp đẽ hơn một chút. Có rất ít cô gái thích hoàng kim. Hoàng kim, lại nói thật sự rất tầm thường trong mắt rất nhiều người nên xem ra, đeo đồ trang sức hoàng kim thông thường đều là phụ nữ tuổi trung hoặc già đến gần chừng năm mươi trong gia đình tương đối giàu có đeo.
Nhưng Trang Nhã Khinh lại đeo những đồ trang sức hoàng kim này, thoạt nhìn lại xinh đẹp như vậy, cảm giác chính là đặc biệt vì Trang Nhã Khinh mà tạo ra. Không có già chút nào, không lộ vẻ tầm thường. Xem ra đặc biệt có khí chất.
Thật ra thì chính là đặc biệt vì Trang Nhã Khinh mà được tạo ra mà. Lắc tay còn có dây chuyền là do cô hy sinh vàng thỏi của cô, đích thân thiết kế, sau đó nhờ Bạch Ninh làm. Tay nghề Bạch Ninh thì khỏi bàn cãi, cô vẽ hình hoa văn tỉ mỉ, phức tạp như thế, Bạch Ninh thật sự đều làm được tất cả, hơn nữa không có một chút tỳ vết nào, Trang Nhã Khinh cực kỳ hài lòng.
Trang Nhã Khinh không thiết kế, đây là thiết kế duy nhất của cô. Cũng không phải là kiểu dáng nghệ thuật gì, chỉ là vẽ hoa văn mà thôi. Những hoa văn này là trước kia Trang Nhã Khinh gặp ở đâu đó, cảm thấy vô cùng đẹp, liền nhớ kỹ rồi để Bạch Ninh làm ra. "Tại sao lại thích hoàng kim? Sao không thích kim cương hay bạch kim?" Cố Triệt hỏi.
"Em không có nói không thích bạch kim hay kim cương, em đều thích. Chỉ là thích hoàng kim hơn mà thôi. Bây giờ người thích bạch kim, kim cương, ngọc phỉ thúy, trân châu thật sự quá nhiều, ngược lại vòng hoàng kim tương đối ít. Em không thích thích giống người khác, huống chi hoàng kim thật sự rất đẹp mắt, còn không lo lắng mất giá, cất trữ thật tốt đó. Trừ hoàng kim thì thích bạch ngọc. Chỉ là bạch ngọc càng khó tìm hơn hoàng kim, trong những vật sưu tập của em cũng chỉ có một miếng ngọc bội bạch ngọc." Hơn nữa còn tìm rất lâu mới tìm được.
Cố Triệt nghe Trang Nhã Khinh nói thì chợt nghĩ đến, hình như nhà anh có hai thứ này rất nhiều. Về sau cách một đoạn thời gian lại đưa Nhã Nhã một cái, nếu không có phải đi tìm, đưa toàn bộ những thứ đó tìm được cho Nhã Nhã, để xem Sư huynh cô đi chỗ nào tìm để lừa gạt nụ hôn của cô nữa.
Suy nghĩ của Cố Triệt thật sự vẫn rất ngây thơ, nhưng rất thực dụng. Có thể trong giới hạn, chỉ những người có năng lực như Cố Triệt vậy.
"Đúng rồi, sao anh lại ở đây? Anh không cần làm món ăn sao? Còn có mười hai phút thôi đó." Ặc. . . . . . Mình mới vừa nhìn mấy thứ bao lâu vậy.
"Chuẩn bị rồi, cũng sắp rồi, chúng ta đi xuống là xong."
"À, vậy chúng ta đi xuống đi. Ở trên này mà em đã ngửi thấy được mùi thơm rồi, nước miếng cũng muốn chảy ra." Trang Nhã Khinh không có nói cô chỉ nghe được hai mùi thơm quen thuộc, biết là hai sư huynh làm, cũng không có nghe được mùi thơm khác.
"Ờ." Cố Triệt dắt tay Trang Nhã Khinh đi xuống lầu.
Thấy mười ngón tay Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt đan xen, trong lòng hai người Phá Trần cùng Hạ Tĩnh Thiên thật không có mùi vị gì hết.
"Nhã Nhã, anh đã xong." Phá Trần hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên.
Phá Trần vừa mới nói xong, Hạ Tĩnh Thiên cũng hoàn thành.
Cuối cùng, hai người cùng nhau không chớp mắt nhìn một nồi áp suất bên cạnh, trong mắt khinh thường. Lúc nãy bọn họ thấy được quá trình Cố Triệt nấu ăn. Thật không hiểu như vậy cũng gọi là biết nấu ăn sao. Rõ ràng chính là tùy tiện ném loạn đồ vào mà. Cố Triệt mua rất nhiều thứ, trên căn bản mỗi một thứ mua ột chút. Hơn nữa, cứ đổ toàn bộ vào trong nồi áp suất, để gia vị rồi bắt đầu nấu.
Chẳng lẽ không biết đồ ăn không thể quá tạp sao? Như vậy làm ra được món gì, có thể ăn không? Trong lòng Phá Trần và Hạ Tĩnh Thiên nghĩ vậy.
Mặc dù Thấm Tuyết cùng Phá Thương không có thấy quá trình của Cố Triệt, nhưng nhìn thấy nồi áp suất của Cố Triệt, sau đó nhìn món ăn vừa thơm lại đẹp mắt của Phá Trần còn có Hạ Tĩnh Thiên một chút, trong lòng cũng cho Phá Trần và Hạ Tĩnh Thiên thêm một điểm, Cố Triệt , không trừ điểm là tốt rồi.
Cố Triệt mặc kệ người ta nhìn như thế nào, đi qua, mở miệng thoát khí trên nồi áp suất, hơi bên trong nồi áp suất liền bắt đầu tản ra ngoài. Sau đó, tất cả mọi người cảm thấy thật sự quá thơm, muốn ăn.
Hơn nữa, mùi thơm này, lúc đầu mùi thôm này được che giấu hoàn toàn, chiếm được thắng lợi áp đảo.
Đợi đến khi khí thoát hết rồi thì Cố Triệt mới mở nồi áp suất ra, sau đó lấy ra sáu chén nhỏ, múc chia đầy sáu chén nhỏ.
Mặc dù không nhìn ra đây là gì, bởi vì rất nhiều thứ trộn chung một nồi, căn bản không phân được gì là gì, mặc dù rất hỗn loạn nên cảm giác rất hỗn loạn, nhưng lại cảm thấy, thoạt nhìn rất thoải mái, màu sắc những thứ kia phối hợp lại rất đẹp.
"Thật ra thì cũng không phải là món gì, cũng có thể cho là cơm để ăn thôi." Ăn cái này, tức là món ăn cũng là cơm, dễ dàng đơn giản mau lẹ. Đây là lúc trước khi bọn anh ở Tùng Lâm nghiên cứu ra.
Khi đó căn bản là không có nồi áp suất, chỉ có dụng cụ đơn sơ, đồ ăn cũng không phải là hoàn chỉnh như vậy, đều là từ mấy rau dại tìm được, nhưng mà nói thật là khi đó ăn còn có cảm giác thơm hơn bây giờ. Không biết là bởi vì rau dại hay là do rất đói bụng mà ăn cái gì cũng thơm ngon.
Cứ như vậy, hai người Phá Thương cùng Thấm Tuyết càng cảm thấy hứng thú với Cố Triệt, càng cảm thấy muốn ăn. Vì vậy cầm cái muỗng, bắt đầu nếm .
"Ăn ngon. Không nói được mùi vị, nhưng thật sự ăn rất ngon." Thấm Tuyết nói xong, sau đó múc một muỗng tiếp tục ăn .
Phá Thương cũng gật đầu.
Ngay cả Phá Trần cùng Hạ Tĩnh Thiên nhìn cũng không nhịn được cầm lên ăn.
Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt, mỗi người cầm một chén.
Ăn xong món của Cố Triệt, trên căn bản đã ăn no, cũng không nghĩ muốn ăn nữa. Nhưng vì mục đích công bằng nên vẫn nếm món do Phá Trần cùng Hạ Tĩnh Thiên làm. Sau đó cảm thấy, Phá Trần cùng Hạ Tĩnh Thiên làm, giống như phai nhạt, không ăn ngon như vậy.
Cuối cùng, nhất trí quyết định là hoà. Bởi vì giám khảo vốn cũng không công bằng. Không phải nói cố ý thiên vị người nào, mà bởi vì tất cả mọi người ăn quen món do Phá Trần cùng Hạ Tĩnh Thiên làm, trên căn bản hai người làm thì vừa nghe cũng biết người nào làm món nào rồi, không có một chút cảm giác mới mẻ. Cho nên ăn món ăn chưa từng có thưởng thức qua một lần, đương nhiên có thể cảm thấy của Cố Triệt vẫn dễ ăn hơn. Cho nên cũng không công bằng cho lắm.
Nhưng sau cuộc tranh tài, ấn tượng của Phá Trần cùng Hạ Tĩnh Thiên đối với Cố Triệt cũng tốt hơn một chút. Trước đây cũng chính là nghĩ như vậy, bây giờ nghĩ lại, Cố Triệt biết làm những thứ này, mùi vị không tồi, cũng không cần lo lắng sau này Nhã Nhã gả đi còn phải nấu cơm cho Cố Triệt, phục vụ Cố Triệt, đây không phải là tương đối tốt rồi sao.
Chỉ là với hai người nhỏ mọn, còn chưa muốn nói cho hai người biết chuyện hai người là vợ chồng sớm như vậy. Chờ hai người tự phát hiện thì tốt hơn, hừ hừ.
Sắc trời đã tối lắm rồi, theo lý thuyết thì nên mời Cố Triệt ở chỗ này ở một đêm, nhưng mà Hạ Tĩnh Thiên và Phá Trần không làm như vậy thì phải làm thế nào? Nhà là của Hạ Tĩnh Thiên, Hạ Tĩnh Thiên là lão đại, anh nói không có phòng trống thì chính là không có phòng trống, cho nên hết cách rồi, thật xin lỗi Cố Triệt, anh trở về đi thôi.
Trang Nhã Khinh không có biện pháp khi Hạ Tĩnh Thiên làm khó, vốn là cô cũng cảm thấy hại xấu hổ với tình cảm của Nhị sư huynh dành cho cô, dù sao cũng coi là Nhị sư huynh tiếp nhận Cố Triệt rồi, làm cho Nhị Sư Huynh không nổi tính khí là tốt rồi. Cho nên, Cố Triệt, uất ức. Người lớn như vậy thì đi về cũng không có chuyện gì .
"Nếu không em đưa anh đến khách sạn nhé?" Trang Nhã Khinh đề nghị. Thật ra thì trên lầu còn có rất nhiều phòng khách. Thật ra thì nếu như quả thật sự không có phòng khách, cô có thể ngủ chung với sư tỷ, để Cố Triệt ngủ phòng của cô cũng được. Thật ra thì bọn họ cũng không có gì với nhau. Nhưng mà. . . . . . dung túng Nhị Sư Huynh lần này. Sau này gả đi, còn chưa biết có cơ hội như vậy hay không nữa.
"Không cần, em đưa anh đến khách sạn, sau đó anh lại lo lắng cho em rồi đưa em trở lại, đây không phải là lắm chuyện sao hả." Cố Triệt không đồng ý đề nghị của Trang Nhã Khinh. Đây cũng là lời nói thật, khiến Trang Nhã Khinh đưa anh về, sao anh yên tâm để một mình Trang Nhã Khinh trở lại?
"Ờ, vậy anh đi đường cẩn thận." Mọi người là như thế này, tin tưởng là một chuyện, dặn dò là một chuyện khác, không thể thiếu được.
"Anh biết rồi. Sáng sớm ngày mai anh đến đón em, dẫn em đến gặp người nhà anh nhé." Nếu như không phải có chủ ý này, tối nay Cố Triệt đã về nhà. Nghĩ tới ngày mai dẫn Trang Nhã Khinh trở về nên cũng liền lười phải chạy thêm một chuyến, tối nay phải chấp nhận đến khách sạn một đêm.
"Ờ, được." Xem ra tối nay cần phải cẩn thận suy nghĩ xem ngày mai mặc quần áo gì thì tương đối thích hợp. Bình thường quần áo của cô khá nóng bỏng, xem ra không thích hợp để mặc. Haizz, người đã có bạn trai thì không thể giống trước kia được. Mặc dù nói sẽ không trói buộc mình quá mức, nhưng là dù sao vẫn phải ràng buộc bản thân một chút. Cho nên cuối cùng xuất ra một kết luận, xem ra sắp tới phải đi mua một trận thật lớn, thay đổi một chút quần áo nữ tính tương đối đàng hoàng một chút.
Sau khi Cố Triệt đi, Trang Nhã Khinh liền lên lầu tìm quần áo tương đối thích hợp một chút.
Lục bộ đầu tiên, lửa đỏ, phía dưới hơi ngắn, mới vừa đến bắp chân, khẳng định không thích hợp gặp người nhà bạn trai. Bộ thứ hai, màu đen, chiều dài phía dưới còn tính là có thể, ít nhất dài hơn bộ nãy hai tấc, chỉ là sau lưng lộ ra hơn phân nửa. Lục một cái khác, màu tím, váy dài đến mắt cá chân. Có thể chứ, nhưng sau lưng lộ ra toàn bộ, dường như thích hợp mặc trong các hoạt động họp mặt lớn. Còn có một cái cũng là màu đỏ, cổ chữ V quá thấp. . . . . . Tìm khắp tủ quần áo của mình, toàn bộ đều là không phù hợp. Lúc này Trang Nhã Khinh mới phát hiện thì ra là cô không đàng hoàng như vậy.
Duy nhất đàng hoàng chỉ có bộ váy màu xanh ngọc, cũng chính là váy công chúa mà trước kia Hạ Tĩnh Thiên mua tặng. Mặc váy công chúa đi sẽ thích hợp không? Không hở. Đáp án dĩ nhiên là, không thích hợp. Mặc váy công chúa, nhìn trẻ con như đứa bé mới có răng, đâu giống như người có thể quyết định, lấy kết hôn làm mục đích yêu.
"Nhã Nhã, em đang làm gì đó?" Thấm Tuyết vừa đi vào liền nhìn thấy trên giường Trang Nhã Khinh bày đầy quần áo.
"Đúng rồi, sư tỷ, lần này sư tỷ mang theo bao nhiêu váy để thay vậy?"
"Có khoảng bốn bộ." Thấm Tuyết trả lời.
"Cho em mượn một cái đi."
"Ờ."
Thấm Tuyết mở tủ quần áo của mình ra, bên trong trống rỗng, đâu giống trong tủ Trang Nhã Khinh chất đầy quần áo. Tổng cộng có bốn bộ váy, ngoài ra còn có hai bộ quần áo, chỉ toàn bộ chỉ có màu trắng. Quần lót cũng màu trắng, thật không biết nói thế nào về Thấm Tuyết mới tốt đây.
Trang Nhã Khinh chọn một bộ tương đối vừa người một chút. Thay vào. Kết quả nhìn cũng rất nóng bỏng, có cảm giác bộ này còn nóng bỏng hơn những bộ quần áo của cô. Không phải lộ quá mà là bởi vì quá chống giữ.
Bởi vì cơ thể của Thấm Tuyết không tốt chút nào, vẫn luôn có bệnh, cho nên, vẫn rất gầy yếu, mặc dù chiều cao cũng không xê xích một mét sáu nên không tính là thấp, nhưng ngược lại những nơi khác không thế nào dậy thì được.
Trang Nhã Khinh mặc quần áo của Thấm Tuyết vào liền tạo ra hiệu quả như vậy. Quần áo đặc biệt ôm sát người, áp sát vào cơ thể Trang Nhã Khinh, bó sát vào eo, hoàn toàn tôn lên vòng eo thon nhỏ của cô. Nếu trên người cô có một ít thịt dư thì cũng sẽ đặc biệt rõ ràng, cũng may không có. Nhất là bộ ngực, quá chặt, cảm giác giống như muốn hung hang kéo căng váy ra vậy.
Đàn ông nhìn thấy, tuyệt đối máu nóng sục sôi.
Thấm Tuyết cũng nhìn thấy hiệu quả sau khi Trang Nhã Khinh mặc vào, sau đó hoảng sợ. "Nhã Nhã, ngực em bao nhiêu?"
Lần đầu tiên Trang Nhã Khinh cảm thấy ngực lớn cũng có thể làm cho cô cảm thấy quẫn bách .
Trang Nhã Khinh nói: "Trước kia là 34C, hình như bây giờ căng ra rồi." Gần đây lại cảm thấy áo ngực hơi chật. Lớn nhỏ thích hợp, xem ra sau này cũng không thể ăn những món ăn nâng ngực ngực nữa.
Thấm Tuyết nói: "Sao ngực em lớn như vậy? Sao to thế?" Trong lòng vẫn mơ hồ có chút hâm mộ. Thấm Tuyết âm thầm nhìn phi trường của cô một chút, tại sao ngực của cô không lớn chứ.
Trang Nhã Khinh nói: "Ặc. . . . . . Em thường ăn món ăn nâng ngực đó, cho nên. . . . . . Sư tỷ có muốn thử một chút hay không? Em nghiên cứu sách dạy nấu ăn, rất hữu ích, nhìn bộ dáng của em thì biết rồi."
Thấm Tuyết bị Trang Nhã Khinh nói đến đỏ mặt: "Vẫn. . . . . . Vẫn không cần đâu." Dáng vẻ của cô, lại không thể lập gia đình, ngực to gì chứ.
"Sư tỷ, chị hãy yên tâm đi, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, phẫu thuật nhất định có thể thành công. Chúng ta chỉ cần tìm được trái tim thích hợp là có thể tốt rồi." Trang Nhã Khinh ôm Thấm Tuyết, nói.
Đúng vậy, thật ra thì đã sớm đi kiểm tra, chỉ là vẫn không có trái tim thích hợp để làm phẫu thuật. Loại này lại không giống như thận mà có thể quyên tặng, có thể cho người khác mua. Không có tim thì không có mạng sống, cho nên cũng không dễ dàng lấy được. Huống chi còn nhất định phải có nhóm máu ... Các phương diện đều phải thích hợp, không thì sẽ phải xuất hiện hiện tượng phản ứng dây chuyền. Cho nên đây cũng là nguyên nhân trì hoãn không phẫu thuật, vẫn dùng thuốc kéo dài.
Thấm Tuyết cười khổ: "Trái tim thích hợp sao dễ tìm đây chứ." Nếu dễ tìm thì sư phụ đã sớm đưa cô đi phẫu thuật rồi.
Trái tim gốc là phải chờ lúc có người qua đời, tim khỏe mạnh, lại phải thích hợp với thân thể cô, tiếp đến và quan trọng nhất là thân nhân người chết còn phải đồng ý, tập hợp đủ yêu cầu trở lên, sao sẽ dễ tìm như vậy đây. "Sư tỷ, chị yên tâm, em nhất định sẽ giúp chị tìm được trái tim thích hợp." Trang Nhã Khinh cam kết nói.
"Ừ, chị tin tưởng tiểu sư muội của chị có bản lĩnh đó. Sư tỷ sẽ chờ trái tim của em mang đến." Thấm Tuyết cười nói. Thật ra thì chính cô cũng buông tay rồi. Cứ như vậy đi qua hết những ngày còn lại của mình là được rồi. Mặc dù cuộc đời cô ngắn hơn người khác một chút, nhưng ít nhất sống vui vẻ hơn rất nhiều người một chút. Là nguyện ý sống lâu dài trong khổ sở hay là sống ngắn ngủi trong hạnh phúc, cô lựa chọn thứ hai. Trang Nhã Khinh ôm Thấm Tuyết thật chặt. Trong lòng âm thầm thề, nhất định phải tìm được trái tim thích hợp cho sư tỷ.
Lúc này, một chuyện vô cùng phá hư không khí hiện tại xảy ra.
Không khí bây giờ tuyệt vời cỡ nào, thúc giục người rơi lệ cỡ nào, lại bị một âm thanh phá hỏng.
Trang Nhã Khinh chấn động, lập tức buông Thấm Tuyết ra, sau đó nhìn áo ngực màu đỏ thẩm của mình, đặc biệt im lặng.
Lúc nãy, không cẩn thận, quần áo, nơi ngực rách ra rồi.
Thấm Tuyết cũng nhìn thấy bộ dạng tức cười này, che miệng nhẹ nhàng nở nụ cười.
Nhìn Thấm Tuyết cười thục nữ như thế, Trang Nhã Khinh khổ sở một hồi. Cô nghĩ xa xôi, Thấm Tuyết có thể vui vẻ cười to như bọn họ, cười đến tất cả nước mắt chảy ra ngoài, cười đến lăn lộn trên đất, nhưng không thể.
Trước kia vừa tới Lăng Thiên Môn từng có một lần. Bởi vì Trang Nhã Khinh thấy Thấm Tuyết không cười, vì vậy trêu chọc cho Thấm Tuyết cười. Kết quả, Thấm Tuyết hôn mê.