Võ Động Thiên Hà

Chương 620: Chương 620: Bổn Nguyên Thủy






Mọi người của Thiên Tháp khi nghe thấy lời nói tối hậu của Liên Ngân La đều cảm thấy chấn động rất lớn.

Ngay cả vị thánh chủ đại tháp bình thường là thần long thấy đầu không thấy đuôi cũng chính miệng nói mình không phải đối thủ của người kia, như vậy thì hôm nay, trong tháp còn ai có thể đối phó được.

Một ngày này Thiên Tháp bị tổn hại vô cùng nghiêm trọng, nhưng bọn họ xem ra chỉ có thể nuốt buồn bực khó chịu vào trong bụng.

Huống hồ người này còn có một người cường đại đến khó tưởng tượng theo hầu, nếu như bọn họ thực sự muốn động thủ thì kết cục của Thiên Tháp chắc chắn là bị hai người này diệt môn.

Thế nhưng, Khương thủ các nói ra một câu, lại càng khiến người khác suy nghĩ. Nghe ý tứ của hắn, là Thiên Tháp hôm nay phải nịnh bợ Tạo Hóa Thần Điện, muốn cùng Tạo Hóa Thần Điện đạt được hợp tác.

Lúc này ngoài trừ bốn vị các chủ có địa vị cao, cùng với Khương Tề Sâm và Liên Ngân La mấy ngày này ở tầng tháp cao ra, những người khác ở dưới chân tháp, phàm là người biết suy nghĩ, đều bắt đầu suy ngẫm.

Ngay cả Khương Các chủ còn có ý nịnh bợ Tạo Hóa Thần Điện có vẻ rất thần bí kia, như vậy có thể đoán được Tạo Hóa Thần Điện này mạnh đến thế nào. Nếu là trước đây khi Thiên Tháp và Thiên U Ám điện còn liên minh lại, nói không chừng còn có thể chống chọi.

Thế nhưng hiện tại Thiên Tháp và Thiên U Ám Điện quan hệ tan vỡ, đối với Tạo Hóa Thần Điện thần bí này chỉ sợ cũng không phải là đối thủ, cho nên Khương thủ các mới có ý nịnh bợ đối với thanh niên này.

Chỉ là mọi người trong lòng cũng không hiểu nổi, người thanh niên này ngoại trừ thực lực cường đại ra, sao lại khiến Khương các chủ nịnh bợ đến như vậy, lẽ nào hắn mới là chủ nhân chân chính của Tạo Hóa Thần Điện?



Trên Bắc Vực nghìn dặm lạnh như băng, Bạch tuyết trắng ngần.

Gió lạnh gào thét thổi qua, tại không trung bay phất phới, núi non kéo dài đến nơi đây đã là tận cùng, sau đó là sông băng mệnh mông không bờ bến.

Lúc này, trên không trung xuất hiện hai chấm đen, chậm rãi hướng dải đất phía núi non mà bay đến. Bọn họ bay rất nhanh, chỉ chớp mắt đã bay đến trên một đỉnh núi.

- Chủ nhân, ta có thể ở nơi này cảm thụ được một ít tin tức long tộc lưu lại, nhưng đây cũng không phải là không gian bọn họ lựa chọn để sinh sống, trên đỉnh núi, ta có thể cảm thụ được, trên chúng ta một tầng, còn có một không gian nữa, đến được không gian đó chúng ta mới an toàn.

Trữ Vọng đứng trên đỉnh tuyết phong, nhẹ thở hắt ra sau, toàn thân bởi vì đột nhiên thở ra, nhất thời run nhẹ, mà vết thương trên người nàng, dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ khép miệng và hồi phục cấp tốc của nó.

Vân Thiên Hà nhìn qua chỗ đất phủ đầy băng tuyết mình đang đặt chân, nói:

- Vùng không gian kia, chúng ta gọi là Di Sinh thế giới, là nơi thiên đường của cường giả, bọn họ có thực lực đi tới thế giới này, thế nhưng người của thế giới này không có thực lực thì không thể đi đến thế giới kia. Từ lúc kinh lịch thế giới tan vỡ, ta mới dần dần minh bạch, nơi Di Sinh thế giới này, bất quá chỉ là một mảnh không gian vỡ vụn, nhưng nó cùng thế giới này có liên quan chặt chẽ, bọn chúng trong dòng xoáy không gian lực lượng rất yếu, chỉ là thế giới này sở dĩ không thể tiến nhập nơi nào bởi vì trong dòng xoáy không gian, bọn chúng trong lúc đo đã bố trí một tầng phong bế.

Trữ Vọng nói:

- Vậy chủ nhân chỉ cần đánh vỡ tầng phong bế này thì hai vùng không gian sẽ nhập vào nhau rồi.

Vân THiên Hà lại lắc đầu nói:

- Ta không dự định làm như vậy, nếu như ta đích thật là Thiên Thù Ngự do trời định sẵn, như vậy ta phải vì sau này mà làm trước một ít dự định, vấn đề ta lo lắng là toàn cục, kết quả cuối cùng, sau đó mới trở lại sắp xếp chi tiết.

Trữ Vọng cũng không hỏi lại, nàng chậm rãi vận chuyển một cỗ long tức đến thân thể bản tôn của Vân Thiên Hà, nói:

- Chủ nhân, thể trạng của thân thể người là do tinh lực ngưng luyện mà thành, cho nên ta nghĩ tìm được địa tâm linh nhũ là tốt nhất, thế nhưng nhìn đến hoàn cảnh và sinh mệnh nơi đây, ta lại nghĩ nếu như tìm được địa tâm linh nhũ, sẽ phải có rất nhiều sinh mệnh chết đi, chỉ có thể lựa chọn cách thứ hai, nếu như chúng ta có thể tìm được một cái tinh phách thạch tự nhiên cũng sẽ không thua gì địa tâm linh nhũ. Ta cảm giác thế giới này có điều kiện để ngưng tụ ra tinh phách thạch, vật ấy, trong không gian này nhất định có, hơn nữa ta nghĩ phong ấn dị linh trong không gian bắt đầu có dấu hiệu buông lỏng, sợ rằng thời gian không còn nhiều, chủ nhân phải mau chóng nâng cao thực lực mới được.

Thiên Hà suy nghĩ một chút, nói:

- Ngươi từng nói với ta, trong không gian nát vụn này, từng có ngũ phượng bổn nguyên lực do Thiên Thù Ngự lưu lại, ta một mực lo lắng nếu ta lấy đi ngũ phượng nguyên bổn lực này, phong ấn dị linh trong không gian tất sẽ bị đánh vỡ. Thế nhưng ta bây giờ còn chưa chuẩn bị tốt để đáp lại sự chuẩn bị vạn toàn của dị linh, ta không muốn dĩ lực thông qua phá hủy thế giới làm bị thương những sinh linh tìm kiếm không gian sinh tồn thích hợp, bởi vì ta nghĩ, không gian nát vụn này, đều thích hợp, chỉ là không hợp với bọn chúng mà thôi. Ta muốn để cho bọn họ biết, bọn họ muốn sinh tồn được, nhát định phải có ý thức nguy cơ, phải đoàn kết với nhau, mà không phải khi nguy hiểm đến thì tự mình chạy trốn, không để ý đến người khác. Nếu được như vậy, vô luận là hủy diệt không gian nhiều hay ít, cũng có khả năng giải quyết nguy cơ này. Thiên Thù Ngự không phải đã nói, những dị linh này căn bản là không thể triệt để tiêu diệt được.

- Suy nghĩ của chủ nhân, Trữ Vọng khó theo kịp. Bất quá lúc chúng ta ở Thiên Tháp, ta cảm giác được địch ý của những người đó đối với chủ nhân đều rất mạnh, nhất là cái người vừa cười vừa nói kia, ta cảm giác rất âm hiểm. Nếu chủ nhân đối với họ có ác cảm, vì sao không tiêu diệt mấy con kiến hôi yếu đuối nhu nhược đó đi, miễn cho sau này bọn họ lại mang phiền phức đến cho chủ nhân.

Vân Thiên Hà lắc đầu, nhìn Trữ Vọng nói:

- Trữ Vọng, ngươi trải qua năm tháng vô tận, nhưng lại cực ít tiếp xúc với sinh mệnh, đối với đặc tính của bọn họ ngươi cũng không thể lý giải, chờ sau này ngươi tiếp xúc nhiều hơn, ngươi sẽ minh bạch, kỳ thực chủng tộc nhân loại là sinh mệnh sở hữu trí tuệ mà kẻ khác khó có thể nắm lấy. Bọn ta không cường đại như long tộc các ngươi, nhưng trí tuệ của bọn ta, ngay cả long tộc các ngươi cũng tuyệt đối không thể khinh thường. Thiên Tháp này, trước đây ta có gặp, thực sự ta cũng đã từng muốn tiêu diệt bọn họ, thế nhưng sau lại trải qua một việc, ta lại nghĩ, tổ chức tông môn này tuy rằng tác phong hành sự có chút đê tiện, nhưng bọn họ cũng vì sự tồn tại của chính mình, cho nên ta mới không động thủ với bọn họ.

Trữ Vọng bừng tỉnh nói:

- Ta đã quên mất, chủ nhân cũng là nhân tộc. Sau này nếu Trữ Vọng nói cái gì sai, hi vọng chủ nhân nhắc nhở.

Vân Thiên Hà khoát tay áo, nhìn sông băng mênh mông, thần sắc lạnh lùng, trầm giọng nói:

- Tạm thời không đề cập tới chuyện này nữa. Hiện tại người trong thiên hạ căn bản là không ý thức được dị linh mang đến nguy hiểm lớn cỡ nào, nội bộ vẫn còn tranh đấu, ngươi lừa ta gạt, cho nên ta phải để cho bọn họ nhìn thấy một chút, chỉ có đã trải qua mới có thể chân chính cảm nhận được sự lợi hại của chúng, biết được cái gì là đau như cắt. Ta đã từng trải qua thế giới hắc ám lúc tan vỡ, càng cảm thấy được không gian này có bao nhiêu tốt đẹp. Ta không chỉ muốn quý trọng nó, ta còn muốn mọi sinh linh sở hữu nó phải quý trọng nó. Bọn họ không cần cứu vớt, mà là cần dẫn đường và giúp đỡ, đây là việc sau này ta muốn làm.

Trữ Vọng nói:

- Đã như vậy, trước hết chủ nhân nên lấy lực lượng của bổn nguyên Thủy đi. Bổn nguyên Thủy không chỉ có tác dụng trấn áp dị linh, mà còn để cho bọn họ lợi dụng lực lượng của bổn nguyên Thủy làm sinh sôi nảy nở, người ta nói U Tuyền Huyết Hà kia, kỳ thực hơn phân nửa đều là sức mạnh của bổn nguyên Thủy bị ô nhiễm hình thành.

Nghe xong lời này, Vân Thiên Hà bừng tỉnh:

- Thì ra là thế. Tuy rằng ta chưa từng biết U Tuyền Huyết Hà kia là bộ dáng gì nữa, cũng không biết nó ở nơi nào, nhưng ta biết, ở nơi này, nguyên nhân lực lượng thâm nhập, bọn họ tại bên ngoài có rất nhiều người vì cố gắng đánh vỡ phong ấn mà triển khai hành động, không nghĩ tới nguyên nhân chủ yếu là do lực lượng bổn nguyên Thủy bị ô nhiễm tạo thành.

Trữ Vọng nói:

- Chúng ta muốn tìm kiếm lực lượng của bồn nguyên Thủy, phỏng chừng còn tốn một chút thời gian, thế nhưng dấu hiệu phong ấn buông lỏng đã bắt đầu rồi, hay là chờ thân thể chủ nhân khôi phục đến trạng thái cường thịnh. Kỳ thực hiện tại tâm thần ý cảnh và sức mạnh ý chí của chủ nhân đã mạnh hơn lực lượng bản thân đến mấy lần, cho nên thân thể bản tôn của chủ nhân đích xác là một gông cùm xiềng xích cần đánh vỡ, đến lúc đó, sau khi hoàn thành thiên nhân hợp nhất, chủ nhân có thể thuận lợi hoàn thành phá hư mà nhập vào một người mới.

Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút, nhắm mắt lại một lúc lâu mới mở ra, tựa hồ đã có quyết định, lúc này mới nói:

- Đã như vậy, chúng ta trước đến Lưu Tinh Thiên Nguyên đã. Ta nghĩ nơi đó nhất định có tinh phá thạch ta cần.

Trữ Vọng gật đầu, từ phía sau hội tụ lực lượng vào một chỗ bí mật, kéo mở đôi ngọn núi ra, dùng sức mạnh của mình dò tìm bên trong, sau đó lập tức đem thân thể của Vân Thiên Hà, chậm rãi thả vào trung tâm của sơn phúc, để hắn ở nơi này tĩnh dưỡng, sau đó lại khép ngọn núi lại, nhìn không ra chút vết tích nào.

Vân Thiên Hà thấy Trữ Vọng đơn giản xé mở một ngọn núi, sau đó lại đơn giản mà khép lại, cũng không có kinh ngạc, chỉ là đối với thực lực của Trữ Vọng lại lý giải thêm một tầng sâu mới.

Lúc mọi chuyện xong xuôi, Vân Thiên Hà và Trữ Vọng hóa thành một đạo lưu quang, hướng phía tây bay tới.



Lưu Tinh Thiên Nguyên, trong truyền thuyết nói, là nơi lưu tinh rơi xuống hội tụ lại.

Ở chỗ này cách mặt đất mấy nghìn dặm, là nguyên nhân khiến lưu tinh trở nên tĩnh mịch hoang vu.

Chẳng qua là nơi này bị thiên bỏ quên, hơn nữa thời gian dài tích tụ nước mưa và bão cát, những nơi người có thể ở đều bị biến thành ao đầm với hố cát, người nếu đi trên đất bằng, hơi không chú ý, sẽ rơi vào hố cát hoặc ao đầm, vạn kiếp bất phục.

Cho nên vùng phụ cận quanh đây đều trở thành một mảnh tử địa hoang vu, bất luận là người hay động vật nhỏ cũng không sinh tồn được ở nơi này, nếu có cũng chỉ là cỏ dại và thực vật.

Vân Thiên Hà mang theo Trữ Vọng, hai người đi dọc theo đại lục, từ đông sang tây, trực tiếp đi qua phía tây của sông băng rộng ngàn dặm, lại đi qua một dải đất hoang vu rộng ngàn dặm, dùng mất nửa tháng thời gian mới đi tới cực tây của đại lục, cũng là nơi được gọi là Lưu Tinh Thiên Nguyên.

Đối với Vân Thiên Hà và Trữ Vọng, bọn họ đi từ phía đông đến cực tây, mất nửa tháng thời gian. Nếu như đổi thành người thường, bọn họ nếu muốn đến nơi đây, xuyên qua ngàn dặm sông băng và tử địa hoang vu, nếu đường đi thông suốt ít nhất cũng phải mất nửa năm thời gian.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.