Vân Thiên Hà lợi dụng ký hiệu trong không gian kia, lúc mở ra không gian, lại xuất hiện một cánh cửa vô hình, khi hắn mang theo Trữ Vọng bước ra khỏi cánh cửa liền cảm giác bị một cỗ lực lượng tiến vào, rất nhẹ nhàng tự nhiên mà đi ra ngoài.
Thế nhưng sau khi hắn bước ra, lại thấy tả hữu bốn phía… ít nhất… có thể nói là trăm ánh mắt cùng nhìn về phía hắn. Hơn nữa trong ánh mắt những người này mang theo một cỗ kinh ngạc rõ ràng và khó tin.
Khi đó không gian cấm địa của tháp đem Vân Thiên Hà và Trữ Vọng truyền tới một chỗ đất bằng phẳng dưới chân tháp, cho nên lúc này hắn đứng ở nơi đó, nhìn trái nhìn phải một chút, thấy nhưng người này thực lực đều là không thấp, như là xuất xứ từ đệ tử tông môn.
Thế nhưng còn chưa chờ hắn hồi phục lại tinh thần, đột nhiên từ trên đỉnh đầu một thanh âm truyền đến.
Vân Thiên Hà nghe được không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy khoảng không trên đỉnh đầu, có mấy cao thủ thuộc thiên cảnh đang lơ lửng, trong đó có một người mà Vân Thiên Hà nhận ra, điều này làm hắn vô cùng kinh ngạc.
Người đó là Khương Tề Sâm, như vậy rõ ràng là hắn từ trong Thiên Tháp xuất hiện ra.
Nói cách khác, Thiên Tháp này, cư nhiên chính là nơi vị Thiên Thù Ngự kia lưu lại thánh khí, thế nhưng lại bị đám người tông môn chiếm cứ cả ngàn năm, coi như chỗ ở.
Mà chính mình từ không gian ký hiệu kí đi ra nhưng tên kia lại nghiến răng nghiến lợi hỏi sao mình lại từ cấm địa của Thiên Tháp đi ra.
- Chủ nhân, những người ở phía trên, có năm người đối với ngươi mang địch ý rất mạnh, nhưng ý chí của bọn họ rất yếu, người có muốn Trữ Vọng xuất thủ, giáo huấn đám người đối với chủ nhân bất kính kia không?
Trữ Vọng bởi vì mới có thể nói để biểu đạt tư tưởng lại không biết khống chế âm lượng, nên khi nàng nói với Vân Thiên Hà, thanh âm giống như tiếng long ngâm, khiến thần kinh những người bên trên thần tình kinh hãi, suýt nữa thì rơi xuống. Đây là loại ý chí cường đại như thế nào, chỉ một câu nói hời hợt liền khiến cho bọn họ tâm thần tan vỡ, thất thủ, mà tiểu tử đứng bên cạnh nàng lại lộ vẻ không có việc gì.
Thế nhưng càng làm cho những người này kinh hãi chính là vị cường giả siêu cấp kinh khủng cư nhiên gọi tiểu tử kia là chủ nhân, mà thực lực của tiểu tử kia chỉ là thiên cảnh, không biết bậc mấy, thế nhưng nữ nhân này… tinh thần của nàng ít nhất đã đạt tới trình độ ở nữa cảnh giới nào đó, nàng cư nhiên lại gọi hắn là chủ nhân, cư nhiên chịu đi theo làm người hầu cho hắn, điều này…
Mọi người lúc này cảm giác trí nhớ của họ, tựa hồ không đủ dùng, bọn họ khiếp sợ không thể nào nghĩ ra rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, trong một thế giới cường giả vi tôn. Lại có một cường giả tuyệt thế chịu làm người hầu của một người yếu hơn hắn. Thế giới này rốt cuộc làm sao vậy.
Bất quá, thấy đó là một nữ nhân, mọi người lại không khỏi suy nghĩ, nhất định là tiểu tử kia quyến rũ nữ nhân, mới có thể khiến cho nữ nhân đối với hắn cam tâm tình nguyện.
Thế nhưng có thể quyến rũ một nữ nhân có thực lực cường đại như vậy, mọi người đều tự hỏi, bọn họ cắn bản không có cái loại mị lực kia, do đó không thể đoán ra tiểu tử này thực lực lớn đến thế nào. Hơn nữa với thực lực của hắn, hiện nay những người ở đây sợ rằng ngoại trừ Liên đại tháp chủ cùng mấy các chủ hợp lại, còn ai có thể là đối thủ của hắn?
Chưa kể lúc này còn có nữ nhân siêu cấp cường đại kia, chỉ sợ mọi người dù có đồng loạt xông lên thì kết cục nhận được cũng chỉ là toàn quân bị diệt, nếu như vậy thì cũng coi như bị diệt môn rồi.
Cho nên một số người rục rịch, muốn biểu hiện trước mặt Liên Ngân La cũng đều thu hồi lại tâm tư, ngoan ngoãn đứng yên.
Mà trong số các chủ, cũng có người trong lòng nổi lên suy nghĩ này, sau khi cân nhắc được mất, lợi hại, mặc dù bọn họ người đông thế mạnh, nhưng bọn hắn đối với nữ nhân kia chỉ giống con kiến hôi, hơn nữa không ai biết thực lực của Vân Thiên Hà bên cạnh sâu cạn thế nào, nếu hành động tùy tiện chắc chắn sẽ tự mình rước lấy họa sát thân.
Những người này đều là nhân vật cáo già, sau khi suy nghĩ thông suốt, Khương Tề Sâm vội vàng từ trên không trung hạ xuống, trên mặt cũng mang theo tươi cười, nói với Vân Thiên Hà:
- Nguyên lai là Thiên Hà các hạ của tạo hóa thần điện, vừa rồi môn chủ bản môn đối với các hạ có chút thất lễ, tại hạ thay mặt môn chủ hướng người xin lỗi. Chỉ là Thiên Tháp chúng ta phát sinh tai kiếp lớn như vậy, mà Thiên Hà các hạ lại vừa từ trong cấm địa của Thiên Tháp ta đi ra, cho nên muốn thỉnh các hạ giải thích một chút, miễn cho hiểu lầm một hồi, bị thương hòa khí.
Vân Thiên Hà không nói gì, thần sắc Trữ Vọng cũng có chút bực mình, nói rằng:
- Có cái gì phải giải thích, tháp này là thánh khí thuộc về chủ nhân, chủ nhân từ nơi này đi ra, đương nhiên là chủ nhân thu hồi tòa tháp này, làm thế nào nữa chứ, những người này thật phiền.
Những lời này vừa ra, không khác gì trọng pháo, một hòn đá tạo ra nghìn vòng xoáy, mọi người thuộc Thiên Tháp nghe thấy, cùng lúc hút ngụm lãnh khí.
Thật cuồng vọng, lại còn nói Thiên Tháp là một kiện thánh khí của chủ nhân nhà nàng, đây không phải là trắng trợn khiêu khích sao?
Lúc này trong số những đệ tử của Thiên Tháp, đã có người không nhịn được nữa, máu nóng xông lên, thốt ra tiếng:
- Khẩu khí thật lớn, mẹ nó, ngươi cho rằng mọi người trong Thiên Tháp ta là con kiến hôi sao, ngươi… ngô…
Người này còn nói chưa xong, Trữ Vọng đột nhiên quay lại trợn mắt, trừng lên nhìn người nọ một cái, người nọ lúc này miệng phun tiên huyết, lùi lại hơn mười trượng, đập vào một thân cây, khiến cái cây bị đụng nát bấy, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Mọi người thấy một màn như vậy, trong lòng lần thứ hai chấn động.
Người mới nói chuyện vừa rồi, là một trong mấy vị thiếu các chủ của Thiên Tháp, bình thường rất kiêu ngạo, trừ vài thủ các và môn chủ ra, để rất ít người vào mắt, hơn nữa thực lực đã ở địa cảnh bậc một, không nghĩ tới chỉ bị nữ nhân kia trừng mắt một cái liền bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh, dưới cường lực kinh sợ như vậy, không còn ai dám đứng ra nói tiếp.
Liên Ngân La và mấy thủ các nhìn một màn này, vùng xung quanh lông mày đều nhăn lại, trong lòng tức giận, nhưng bọn họ cẩn thận cân nhắc, vì đệ tử Thiên Tháp suy nghĩ, nếu như khiến nữ nhân này nổi giận dẫn đến một cuộc tàn sát, Thiên Tháp coi như kết thúc.
Bọn họ là những người đã sống mấy trăm năm, đều là đám người đã thành tinh, cũng sẽ không vì tức giận mà làm ra sự việc không suy nghĩ.
Cho nên sau khi Khương Tề Sâm đưa mắt ra hiệu cho Liên Ngân La, lại vẫn như cũ lộ ra dáng vẻ tươi cười, nói với Vân Thiên Hà:
- Thiên Hà các hạ, người nói thế nào thì cũng là một người hiểu lý lẽ, tạm thời không nói đến nguồn gốc của ngọn tháp, nhưng từ khi thành lập ngàn năm trước thì đã thuộc quyền sở hữu của bản môn, vị người hầu đi theo ngươi lại nói là kiện thánh khí của ngươi, lời này xác thực không thỏa đáng, mà người của chúng ta tuy có nói ra lời mạo phạm cũng đã bị nghiêm phạt rồi, nhưng là chuyện này, thỉnh Thiên Hà các hạ cho chúng ta một lời giải thích.
Trữ Vọng lúc này tỏ ra có phần lo lắng, tựa hồ lại muốn hành động, Thiên Hà không biết nàng sẽ trở nên bực bôi, lập tức ngăn nàng lại, dùng sóng tinh thần nói với nàng:
- Trữ Vọng, ngươi làm sao vậy?
Trữ Vọng ngay lập tức truyền sang một cỗ sóng tinh thần, nói với Vân Thiên Hà:
- Chủ nhân, chúng ta phải mau chóng tìm ra một nơi thích hợp để điều trị thân thể của người, ta cảm giác hắn càng ngày càng hư nhược rồi, hơn nữa đan dược và kim châm cứu bình thường căn bản không có tác dụng, chúng ta phải tìm được đại tâm linh nhũ và những thứ tương tự thế mới được, cho nên Trữ Vọng không muốn vì những người này mà tiêu tốn thời gian, Trữ Vọng cũng cần tiến hành tĩnh tu điều dưỡng.
Vân Thiên Hà hiểu rõ thân thể của chính mình, hắn sợ Trữ Vọng quan tâm sẽ dẫn đến bị loạn, nên thoải mái trấn an nàng vài câu, Trữ Vọng cũng dần dần bình tĩnh lại.
Hắn lúc này mới quay sang liếc mắt nhìn Liên Ngân La một cái, thản nhiên nói:
- Về việc ta đi từ trong cấm địa của Thiên Tháp đi ra, chuyện này đúng là rất khó giải thích, cũng không cần phải giải thích, các vị nếu như thấy bất mãn, có thể ra tay.
- Ngươi…
Liên Ngân La nghe xong lời này, trong lòng cực kỳ giận dữ, khiến cho khí thế cả người hắn giương lên, đang muốn phát tác, lại bị Khương Tề Sâm ngăn lại.
Khương Tề Sâm trong mắt hiện lên một tia tinh quang, nói:
- Thiên Hà các hạ, tuy rằng qua lại, Thiên Tháp chúng ta cùng ngươi xảy ra một ít hiểu lầm, nhưng mọi người đều là vì lợi ích của chính mình, việc này và đạo lý buôn bán cũng rất tương tự, tuy rằng trước đây có chút mâu thuẫn và không thoải mái, nhưng sinh ý trên hết, mọi người hòa khí phát tài, sau đó chung quy có cơ hội hợp tác. Chúng ta vẫn muốn làm tiêu trừ cảm giác ác cảm của các hạ đối với Thiên Tháp chúng ta, do đó tại rất nhiều nơi đều kìm chế, không muốn có thêm chút mạo phạm nào, nhưng điều này cũng không có nghĩa là Thiên Tháp là hạng người sợ phiền phức, nói vậy các hạ chắc hiểu được ý tứ của ta.
Vân Thiên Hà đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Khương Tề Sâm, Thiên Tháp muốn phân, hôm nay là số mệnh, tương lai có thể nhỏ nhoi, cho nên không muốn mạo phạm hắn, mọi nơi đều nhường nhịn, đó là do bọn họ khống chế Tĩnh quốc chờ khôi phục Lỗi quốc, cũng không tiến hành kế hoạch gì đối với Hạ quốc, này cũng chưa đủ để phản ánh, lúc quan hệ với Thiên Tháp bị sụp đổ tại Thiên U Ám điện, lại hướng hắn cho thấy một loại thái độ.
Suy nghĩ một chút, Vân Thiên Hà nghĩ có nói chút cũng không thể hét được, cùng lắm thì một hồi chém giết, người thắng làm vua, như vậy là có thể giải quyết vấn đề, vì vậy tùy tiện nói:
- Hôm nay dưới số mệnh, Thiên Tháp muốn phân ra một ít, hi vọng tương lai có thể sống yên ổn, đây là chủ ý của các ngươi. Bất quá ta có thể nói thằng cho các ngươi, số mệnh của hôm nay cùng số mệnh của người nói liên quan chặt chẽ. Các ngươi nếu muốn có nơi sống yên ổn, tốt nhất là lánh đời, cái gì cùng không muốn không làm, nhân quả của các ngươi càng ít, số mệnh có cơ hội phân đắc của các ngươi lại càng nhiều. Nếu như các ngươi vẫn tranh chấp với Thiên U Ám điện, nguy cơ vong tộc dị linh sống lại gần ngay trước mắt, nếu như các ngươi không thấy rõ tình thế, vậy không khác nào tự rước lấy diệt vong. Lần này Tinh Long thiên xuất hiện, chính là đại tai biến trên thế giới phát sinh, cho nên các ngươi tốt nhất là nắm lấy cơ hội, ta hiện tại cũng không có thời gian dông dài với các ngươi, nếu như muốn ngồi xuống nói chuyện, các ngươi trực tiếp phái sứ giải mang theo vật này đến tạo hóa thần điện, nếu như muốn chiến, vậy tạo hóa thần điện tất cả phụng bồi. Các ngươi chính mình quyết định đi. Cáo từ.
Dứt lời, Vân Thiên Hà dường như làm ảo thuật, trong tay xuất hiện một bài tử kỳ quái, tiện tay ném về phía Khương Tề Sâm, cũng không liếc mắt nhìn mấy người này một cái, chỉ hướng về phía Trữ Vọng gật đầu, hai người nhanh chóng lướt đi.
- Đáng giận, lần này Thiên Tháp tổn thất nghiêm trọng, lẽ nào chúng ta cứ như vậy quên đi, tên tiểu tử này cũng quá cuồng vọng rồi, hắn nghĩ hắn là ai chứ, chỉ bằng một mảnh bài tử…
- Câm miệng, sao vừa rồi ngươi không dám nói những lời này.
Khương Tề Sâm nghe được một vị các chủ nói, bỗng nhiên hét lên một tiếng, trong tay hắn cầm khối bài tử kia, cẩn thận trao cho Liên Ngân La, nói:
- Môn chủ, bài tử này thoạt nhìn chỉ là gỗ, cẩu thả bình thường, nhưng người cảm thụ ý chí bên trong một chút thì biết thực lực ý chí của người này cao bao nhiêu, ta cư nhiên chịu không nổi?
Liên Ngân La vỗn cũng có chút tức giận, nhưng vừa nghe Khương Tề Sâm nói thì bán tín bán nghi mà tiếp nhận bài tử.
Chẳng qua khi hắn vừa tiếp nhận bài tử, một cảm ứng xuất hiện, sắc mặt đại biến, lập tức trong miệng nói ra những lời khiến người ở đây thất kinh:
- Lực lượng ý chí của người này hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của ta, nếu chỉ là so đấu về ý chí thì ta không phải là đối thủ của hắn.