Võ Động Thiên Hà

Chương 317: Chương 317: Dị nhân thần bí.






ÁVân Thiên Hà nghĩ sự tình tựa hồ có chút vượt qua dự liệu của hắn, càng lúc càng trở nên quỷ dị.

So với nói là dã nhân, còn không bằng nói bọn họ là dị tộc, khi tiểu bạch viên huy động cánh tay, tựa hồ là muốn kéo Đường Linh Toa tiến vào trong sơn độc, lúc này mới có hai dã nhân không mặc quần áo chặn trước lối đi của tiểu bạch, đồng thời đề phòng cẩn thận.

Hơn nữa làm cho Vân Thiên Hà vô cùng kinh ngạc chính là, hai dã nhân không mặc quần áo này cư nhiên lại là nữ nhân. Trước ngực có một đôi song phong chỉ dùng một mảnh lá cây che phủ, động thêm lân phiến che khuất một chút, còn lại toàn bộ hầu như đều bị lộ hết bên ngoài, hơn nữa vật phẩm trang sức trên người hai dã nhân này đều là các loại như khớp xương, chỉ có nơi riêng tư là dùng một mảnh da rắn che giấu, chạy tới trước chắn đường.

Da của hai người này có màu xanh biếc, càng kinh khủng hơn nữa, trong động phủ có thêm hai nữ nhân đi ra, trên cổ bọn họ có màu sắc ban lan, nhưng bộ dáng dữ tợn giống như độc xà, mà độc xà đều hướng về phía bọn họ thè lưỡi.

- Không được nhìn!

Đường Linh Toa thấy đột nhiên xuất hiện mấy quái nhân như vậy, cộng thêm thấy trên người bọn họ hầu như không mặc quần áo, lúc này xấu hổ đỏ mặt, trợn mắt liếc nhìn Vân Thiên Hà, sẵng giọng.

Chi chi!

Tiểu bạch viên đối với những quái nhân này hình như rất quen thuộc, nhảy tới trước mặt mấy quái nhân, chi chi khoa chân múa tay kêu loạn, dùng bàn tay nhỏ bé chỉ chỉ vào Đường Linh Toa. Hai dã nhân chắn trước cửa động cũng dùng đôi con ngươi màu trắng thỉnh thoảng liếc nhìn Đường Linh Toa, từ địch ý ban đầu dần dần trở nên hiền lành. Vân Thiên Hà quan sát mấy người này, vừa quan sát bọn họ vừa thuận tiện chú ý tới hoàn cảnh địa hình xung quanh. Ở nơi này có rất nhiều độc xà, nhất là chính giữa sơn động kia, Vân Thiên Hà cảm giác trong đó còn có nhiều độc xà hơn nữa, chỉ là mấy quái nhân này qua lại giữa đám độc xà, thậm chí chân bước ngay bên cạnh chúng, tựa hồ không có bất cứ ảnh hưởng nào.

Căn cứ vào kinh nghiệm phán đoán, Vân Thiên Hà nghĩ tại thế giới này chỉ có dị tộc mới có hình dạng như vậy, chỉ là những người này rốt cuộc là chủng tộc nào? Hắn còn có chút không rõ ràng, lấy kiến thức của hắn đối với dị tộc cùng khổ nhất, cũng không nguyên thủy tới mức như vậy, cho dù là giao lưu ngôn ngữ cũng chỉ là một vài phát âm giai đoạn rất nguyên thủy.

Trải qua tiểu bạch viên làm kẻ trung gian giao lưu câu thông, một người đeo đầy vật phẩm trang sức bằng khớp xương các loại trong mấy nữ quái nhân bước về phía trước hai bước. Đề phòng trừng mắt liếc nhìn Vân Thiên Hà, rồi đưa tay lên, chi chi nói một đoạn ngôn ngữ loạn thất bát tao, bộ dạng vừa nói vừa dùng cánh tay biểu đạt, thực giống như những tên khất cái ăn xin bên đường.

Trong lòng Vân Thiên Hà buồn bực, động tác của những người này, hẳn là muốn hướng về hắn hỏi về vật gì đó, thế nhưng hắn cũng không hiểu là cái gì, vô cùng khó hiểu. Lúc này tiểu bạch viên chạy tới, hướng về phía Vân Thiên Hà nhe răng nhếch miệng chi chi kêu loạn vài tiếng, sau đó liền tìm trên mặt đất một hình tam giác.

Vân Thiên Hà nhìn thấy đồ án hình tam giác kia nhất thời hiểu ra, vì vậy liền lấy từ trong lòng một khối ngọc thạch hình tam giác, đưa lên phía trước để nữ nhân kia có thể nhìn thấy rõ ràng, thế nhưng cũng không giao vào tay nàng.

Lúc nữ nhân này nhìn thấy ngọc thạch hình tam giác, trong đôi mắt hiện lên một tia kinh hỉ, vì vậy liền lập tức quỳ gối trước mặt Vân Thiên Hà liên tục cúng bái, làm cho Vân Thiên Hà ngạc nhiên tới mức hơn nửa ngày cũng không lấy lại được tinh thần.

- Thiên Hà, các nàng đây là đang làm gì nha?

Đường Linh Toa nhìn thấy những nữ nhân dị tộc này đều quỳ xuống cúng bái Vân Thiên Hà, cảm thấy mười phần lẫn lộn.

Chi chi!

Lúc này, tiểu bạch viên lại hướng về phía Vân Thiên Hà làm bộ giả quỷ, rồi trực tiếp lao tới, nhảy lên trên bờ vai hắn, đôi bàn tay nhỏ bé sờ loạn trên đầu hắn chơi đùa. Còn kéo lỗ tai, thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi liếm liễm, tựa hồ giờ khắc này không hề coi hắn như một người ngoài. Trong lòng Vân Thiên Hà càng kinh ngạc, tiểu vật này trước đó còn không hiểu hắn, hiện tại thế nào lại thân thiết thành bộ dạng này, chẳng lẽ là nguyên nhân do ngọc thạch hình tam giác này sao?

Đúng lúc này, bên trong sơn động đột nhiên có một lão giả dị nhân tay cầm quải trượng đi ra, lão giả này lưng còng gầy gò cúi thấp, da mang theo nhiều vằn, cởi trần nửa người, chỉ khoác một bộ xà y che lại bộ phận cơ bản, hạ nhân mặc nửa đoạn đoản bào da rắn, trên đầu đội chiếc mũ điêu khắc hình hình xương sọ, dưới cằm là bộ râu màu xanh, thoạt nhìn rất cổ quái.

Lão giả dị nhân này nhìn Vân Thiên Hà vài lần, sau đó ngửi ngửi, nhíu nhíu mày, lập tức nhìn vào ngọc thạch hình tam giác trên tay Vân Thiên Hà, lúc này nhãn thần mới sáng lên, dùng ngôn ngữ lắp bắp, hơn nữa mười phần trúc trắc, Vân Thiên Hà miễn cưỡng có thể hiểu được nội dung cơ bản.

- Tôn, kính, khách nhân, vinh quang, thạch, về, hiến, lễ vật, đến…

Nói xong lão giả vươn tay nhường đường cho Vân Thiên Hà, tựa hồ muốn hắn tiến vào trong sơn động.

Mí mắt Vân Thiên Hà nhảy lên, nhìn đàn độc xà bên dưới cảm giác da đầu tê dại, mà Đường Linh Toa thì chặt chẽ ôm lấy cánh tay hắn, tựa hồ đối với sơn động có chút sợ hãi, hai người chậm chạp không chịu vào.

Lúc này, lão giả quay đầu nhìn hai nữ dị nhân nha nha nói cái gì đó, hai dị nữ liền tiến vào trong sơn độc phát ra tiếng rít quái dị, rất nhanh nhìn thấy đàn độc xà dần dần rút lui, chốc lát đã không còn bóng dáng, lão giả lần thứ hai thủ thế ý bảo Vân Thiên Hà tiến vào.

Nhìn thấy không còn độc xà, trong lòng Vân Thiên Hà cảm thấy thoải mái hơn nhiều, vì vây liền dẫn theo Đường Linh Toa cùng với lão giả tiến vào trong sơn động. Tiểu bạch viên đã đi tới mặt Vân Thiên Hà, tựa như một tiểu hài tử, lúc nhảy bên này lúc nhảy bên kia, lắc lư trái phải, rất nghịch ngợm bướng bỉnh.

Lúc vào trong sơn độc, bên trong có chút u ám ẩm ướt, còn có một cỗ mùi vị khó ngửi xộc vào mũi. Đường Linh Toa lấy khăn che mũi, sắc mặt có chút khó coi, bất quá tiểu bạch viên nhìn thấy chiếc khăn tay này, liền thừa lúc Đường Linh Toa không chú ý, đột nhiên đoạt mất, chạy sang bên cạnh đùa nghịch, Đường Linh Toa thấy vậy sắc mặt càng khó coi.

Bất quá Vân Thiên Hà đối với nó rất có hứng thú nói:

- Tiểu vật này rất am hiểu ý tứ nha, nó hẳn rất nhanh sẽ trả lại cho nàng!

Đang nói, chỉ thấy tiểu vật nhỏ cầm chiếc khăn tay mang theo nước miếng của nó trả lại cho Đường Linh Toa, Đường Linh Toa nhíu mày, mà Vân Thiên Hà lại nói:

- Nó làm như vậy hẳn là có dụng ý, trong động có một loại mùi ẩn chứa kịch động, hẳn là sợ nàng bị trúng độc nên mới làm như vậy, nàng tiếp nhận thử xem liền biết!

- Vậy huynh thế nào không có việc gì?

Đường Linh Toa nhìn trắng mắt nhìn Vân Thiên Hà không một chút ảnh hưởng, tiện tay cầm lấy chiếc khăn tay sau khi bị tiểu bạch viên dấm nước miếng ngửi ngửi, liền lập tức khịt khịt mũi, hơi chút khó chịu nói:

- Lại có một mùi nhàn nhạt, hiện tại cảm giác thoải mái hơn, không còn choáng váng buồn nôn như trước nữa rồi, thực thần kỳ!

Vân Thiên Hà nói:

- Ta từ sớm đã phát hiện được khí tức trên người tiểu bạch viên này không bình thường, hơn nữa độc xà rất e sợ nó, cũng bởi vì nguyên nhân có khí tức này, về phần ta, ta cũng không biết vì sao độc khí đối với mình không chút ảnh hưởng, hơn nữa ta còn không cảm giác được.

Tuy rằng nói như vậy, thế nhưng trong lòng Vân Thiên Hà rất rõ ràng, trên người của hắn có mệnh tức của Túc Dao, loại mệnh tức của Huyễn Vụ Tộc xác thực có chỗ độc đáo, khí tức dày đặc trong động này tự nhiên đối với hắn không chút ảnh hưởng, hơn nữa sự kiện với Túc Dao kia cũng là ngoài ý muốn, hắn không cần phải nhắc tới.

Sơn động rất sâu, quanh co khúc khuỷu, tới tới lui lui, thực giống như một mê cung, bên trong nhiều độc xà không kể xiết, may mắn có dị nữ đi đằng trước mở đường, đám độc xà này đều nhanh chóng lui lại, Vân Thiên Hà theo lão giả tiến vào sâu trong sơn độc, đi một lúc lâu, lúc này mới từ một cửa động đi ra.

Ra khỏi cửa động, trước mặt là một mảnh rộng rãi thoáng đãng, tuy rằng có chút tối, thế nhưng tia sáng bên ngoài có thể chiếu rọi vào trong. Nơi đây chính là một sơn động trong lòng núi, hoặc giống như một thôn trang cỡ nhỏ của người nguyên thủy.

- A!

Lúc này, Đường Linh Toa đột nhiên kinh hãi kêu lên một tiếng, Vân Thiên Hà cảnh giác, chỉ thấy trong sơn động có hai con cự mãng dài mấy trượng, đường kính thân thể lên tới bắp đùi người lớn, vừa nhìn có thể bị dọa hết hồn, cho dù là Vân Thiên Hà nhìn thấy mặt cũng không khỏi trắng bệch, cự mãng này quả thực quá mức kinh khủng rồi.

Bất quá Vân Thiên Hà cảm ứng khí tức của cự mãng này, cũng đối đa chỉ là tinh thú thượng đẳng, chỉ là hắn không nghĩ ra vì sao cự mãng này có thân hình to lớn tới như vậy mà mới chỉ là tinh thú thượng đẳng, theo như hắn biết thì thể hình song đầu xích quan xà so với nó còn nhỏ hơn vài lần, nhưng đã là linh thú xà vương, điều này có chút kỳ quái.

Hai con cự mãng này tựa hồ tương đối ngoan ngoãn, khi lão giả tiến vào trong, cự mãng liền thả lỏng đề phòng, cúi đầu xuống như nằm ngủ, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh. Vân Thiên Hà tiếp tục tiến về phía trước, bất quá khi đi qua hai con cự mãng này, trong lòng hắn vẫn có chút bồn chồn. Đường Linh Toa thì vùi đầu vào trong lòng hắn, không dám mở mắt ra nhìn.

Trong không gian sơn động rộng rãi này có rất nhiều kiến trúc thấp bé giống như địa huyệt, đều mười phần đơn sơ, hơn nữa đại bộ phận là sơ động nhỏ, có một số người đang ở lại. Khi lão giả và Vân Thiên Hà tiến vào, những người này đều nhanh chóng bước ra, hiếu kỳ đề phòng nhìn vào hai người xa lạ xông vào gia viên của bọn họ.

Đại đa số người ở đây đều mặc quần áo rất rách rưới, nhất là những nam nhân ôm tiểu hài tử, đại đa số không mặc đồ che hạ thân, Đường Linh Toa vô cùng xấu hổ che kín mắt lại, hoàn toàn tựa đầu vào lòng Vân Thiên Hà không dám mở mắt nhìn.

Oa di mao!

Lúc này, lão giả dị nhân đứng tại chỗ lớn tiếng quát một câu, mọi người đứng xung quanh đột nhiên hoan hô, cả đám đều chạy tới vây xung quanh Vân Thiên Hà rung rung lắc lắc, cảm giác như hung khí rung động, làm Đường Linh Toa sợ đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Trong lòng Vân Thiên Hà cũng không quá tự nhiên, hắn không biết những dị tộc này rốt cuộc muốn làm gì, bất quá cũng may thoạt nhìn không hề có địch ý.

Sau khi những người này hoan hô xong, lão giả còn nói vài câu, những người này đều bắt đầu bận rộn chuẩn bị công việc gì đó, tựa hồ là chuẩn bị nghi thức tế tự.

Vân Thiên Hà chờ đợi tại địa phương cổ quái này ước chừng nửa canh giờ, lúc này lão giả dị nhân đột nhiên lần thứ hai hướng về phía Vân Thiên Hà làm tư thế mời nói:

- Khách nhân, đến!

Nói xong, liền đi về phía một sơn động khá lớn.

Lúc vào sơn động, nơi này không hề có độc xà, bên trong rất ngăn nắp sạch sẽ, mà sơn động này tựa hồ là do tự nhiên hình thành, bên trong có một số cảnh quan rất thần dị, mười phần xinh đẹp. Trên đỉnh còn có giọt nước mưa rơi xuống, phía dưới giống như là dòng suối nhỏ chảy suôi, Vân Thiên Hà theo lão giả đi qua một tảng đá, liền tới một động thính khác.

Ánh sáng trong động thính này có chút ảm đạm, thế nhưng Vân Thiên Hà phát hiện ra nơi này có một cỗ khí tức nguyên thủy mà thần bí, bên trong có một khối thạch thai phát quang, xung quanh thạch thai này có rất nhiều vật phẩm tế tự, hình như nơi đây là địa phương những dị nhân này dùng để tế tự.

Chỉ chốc lát sau, khi những dị nhân đều tiến vào trong động thính, mang lên vật phẩm tế tự, liền thành kình quỳ gối dưới đất, lão giả ngâm xướng hồi lâu, cuối cùng liền dẫn Vân Thiên Hà tới trước thạch thai.

Khi Vân Thiên Hà đi tới trước mặt thạch thai, thấy đồ án bên trên thạch thai, nhất thời không thể tưởng tượng được trừng lớn con ngươi. ại?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.