Ác Xà Phong cư nhiên có thân ảnh con người, thân ảnh này có phải là dã nhân, hoặc là người tới thăm dò Ác Xà Phong, tất cả tạm thời không thể kết luận.
Bất quá có một điều Vân Thiên Hà có thể khẳng định được, kẻ này có thể ẩn dấu khí tức, đồng thời còn làm cho chính mình không cảm nhận được, chỉ sợ không phải là người bình thường, Vân Thiên Hà lên tiếng nhắc nhở Đường Linh Toa, hai người tiếp tục thăm dò, lần này tâm thần Vân Thiên Hà càng thêm tập trung, càng thêm cẩn thận.
Đi xung quanh hình tam giác kia, vị trí tọa độ chỉ chính là tiến vào trong thâm sơn, bắt đầu vào địa phương nham thạch, mà lần này vị trí tiêu ký mới tương đối dễ nhìn thấy, Vân Tiên Hà rất dễ dàng tìm thấy đồ án hình tam giác bắt mắt.
Bất quá cũng có một chút kỳ quái, Vân Thiên Hà cảm ứng thăm dò phát hiện ra, khi bọn họ theo tọa độ vị trí đồ án chỉ tìm kiếm, xung quanh tự hồ không có xà tinh thú, hoặc là ngụy tinh thú xuất hiện, điều này càng làm cho Vân Thiên Hà cảm thấy nơi này vô cùng cổ quái.
Dựa theo tốc độ của bọn họ, lúc này đã tới vị trí tọa độ thứ năm, thế nhưng ba người vẫn đi theo sau bọn họ đã sớm bị bỏ lại thật xa phía sau, triệt để không cảm ứng được nữa, nhất thời nửa khắc phỏng chừng bọn họ không thể nào theo kịp.
Đúng lúc này, Đường Linh Toa đột nhiên kinh hô một tiếng nói:
- A, Thiên Hà, huynh xem kia là vật gì?
Vân Thiên Hà cảnh giác, lập tức nhìn theo phương hướng ngón tay Đường Linh Toa chỉ, nhưng biểu tình trên mặt nhanh chóng trở nên cổ quái, bởi vì khi bọn họ quay đầu nhìn, cái gì cũng không thấy, vì vậy liền nói với Đường Linh Toa:
- Nàng nhìn thấy gì, ta cư nhiên không cảm ứng được một chút động tĩnh nào, thực sự kỳ quái!
Đường Linh Toa nói:
- Muội thấy được cái bóng theo như lời huynh nói là con người, vừa rồi muội phát hiện cái bóng của hắn có đuôi, hình như không phải là con người!
- Không phải người?
Trong lòng Vân Thiên Hà càng cảm thấy kinh ngạc, lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ lại là hầu tử, hoặc là loại tinh tinh nào đó?
Nói xong, Vân Thiên Hà lại bắt đầu nghiên cứu đồ án trên thạch bích, chuẩn bị tìm tiếp tọa độ tiếp theo, nhưng lúc này Đường Linh Toa lại đột nhiên kêu lên nói:
- Thiên Hà, mau nhìn nơi đó, nó lại đi ra rồi, còn hướng về muội trêu đùa!
Vân Thiên Hà cấp tốc quay đầu, rốt cuộc hắn đã bắt được cái bóng với tốc độ cực nhanh này, hắn thực sự phát hiện được cái bóng này có đuôi, chỉ là trong lòng Vân Thiên Hà mười phần buồn bực nói:
- Linh Toa, nó hướng về phía nàng trêu đùa, vậy nàng hẳn là thấy được nó là gì đúng không?
Đường Linh Toa nói:
- Đó là một con bạch viên, bất quá đầu của nó không quá lớn, lông màu tuyết trắng. Khuôn mặt của nó so với tiểu oa nhi không khác biệt nhiều, nhưng thoạt nhìn rất khả ái, muội cũng không biết vì sao lại trêu đùa muội, nhưng huynh quay lại liền không thấy bóng ảnh rồi, rất kỳ quái!
- Không phải là nó bị mỹ sắc của nàng hấp dẫn rồi?
Vân Thiên đột nhiên cười, lộ ra hai chiếc răng cửa trắng noãn.
Đường Linh Toa nghe xong lời này, không khỏi ngượng ngùng liếc mắt nhìn hắn, trên mặt tỏ vẻ phong tình vạn chủng, mê hoặc hút hồn, sẵng giọng:
- Đáng ghét, ai hấp dẫn nó chứ!
- Hắc, nghĩ không ra vừa mới thấy một mặt nữ nhân yêu mị, liền học được bản lĩnh câu dẫn của người ta, nếu không phải thân trong hiểm địa, nàng không phải là câu dẫn ta sao?
Vân Thiên Hà cười cười nói, nhãn thần lại lưu ý xung quanh.
- Không đứng đắn!
Đường Linh Toa giận dữ thất, quay mặt đi, nhưng nụ cười trên mặt lại bán đứng nội tâm của nàng, đúng lúc nàng không chú ý, lúc này Vân Thiên Hà đột nhiên hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng một cái.
Coi như lúc Đường Linh Toa muốn phát tác, lúc này đột nhiên Vân Thiên Hà nháy mắt nhìn nàng, Đương Linh Toa theo cái nháy mắt này, không khỏi nhìn theo hướng nhãn thần chuyển động của Vân Thiên Hà.
Lúc này đây, Vân Thiên Hà vì động tác đột nhiên này, chân chính thấy đầu tiểu bạch viên kia, chỉ thấy con vật nhỏ này đang ngồi xổm trên thân cây, xèo xèo kêu loạn, vò đầu bứt tai, tựa hồ có vẻ rất mất hứng. Hướng về phía Vân Thiên Hà nhe răng nhếch miệng, phát sinh tiếng hô xuy xuy, bộ dáng thoạt nhìn vô cùng khả ái. Đây cư nhiên là một con tuyết viên đã sinh ra linh trí. Trong lòng Vân Thiên Hà vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng hơi yên long, con tiểu bạch viên này thoạt nhìn còn rất nhỏ, hơn nữa cũng không có địch ý tỏa ra, chỉ là một hài tử nghịch ngợm bướng bỉnh mà thôi, nếu như nữ hài tử nhìn thấy nó sợ rằng không thể nào chống đỡ được vẻ đáng yêu này.
Nhưng Vân Thiên Hà cẩn thận quan sát phát hiện ra, mỗi khi tiểu bạch viên này đi đến đâu, những con độc xà nơi đó đều giống như gặp phải thiên địch cấp tốc chạy trốn, thậm chí ngay cả một số xà tinh thú cường đại cũng không ngoại lệ. Trách không được trên đường bọn họ tìm kiếm theo đồ án kia tới nơi này, không hề gặp phải xà tinh thú cường đại nào, nguyên lai là do con vật nhỏ này tác quái.
Suy nghĩ một chút, trong lòng Vân Thiên Hà đột nhiên khẽ động, nói:
- Linh Toa, con vật nhỏ này hình như rất có cảm tình tốt với nàng, chúng ta tạm thời không cần để ý tới nó, phỏng chừng nó vẫn đi theo chúng ta, nàng lấy từ trong người một chút thức ăn thử giao tiếp nới nó xem sao, có lẽ có tiểu bạch viên này chỉ dẫn, tiến trình thăm dò của chúng ta sẽ có thể tăng tốc lên nhiều.
Đường Linh Toa suy nghĩ một chút, nhìn về phía đầu tiểu bạch viên kia, liền từ trong bao quần áo lấy ra một ít thực vật, hướng về phía tiểu bạch viên vẫy vẫy tay, tiểu bạch viên trên cây đại thủ lập tức nhấp nhổm, hình như đang do dự.
Vì vậy Đường Linh Toa liền tiện tay vứt thực vật tới gần, động tác của tiểu bạch viên lại mười phần linh hoạt nhanh chóng, chớp mắt liền tiếp được thực vật, rồi lại nhảy lên trên một thân caya, trước tiên ngửi ngửi thực vật, sau đó nhìn Đường Linh Toa vài lần, sau đó thử cắn một miếng nhỏ nhai nhai, cuối cùng lập tức một giống như kẻ nhịn đói nhiều này, chỉ vài miếng liền ăn hết sạch sẽ, ăn xong còn quay về phía Đường Linh Toa làm mặt quỷ, nhảy sang một thân cây khác, khoảng cách tới hai người gần hơn một chút.
Đường Linh Toa nhìn kỹ cử động của tiểu bạch viên, cảm giác rất giống với con người.
- Thiên Hà, nó thực đáng yêu, có muốn tiếp tục cho nó ăn hay không?
Đường Linh Toa nhìn thấy tiểu bạch viên nhảy tới một cành cây gần hơn, còn hướng về phía nàng trêu đùa, thỉnh thoảng quệt quệt cái mông, vô cùng khả ái, nàng biết Vân Thiên Hà có một số biện pháp thuần dưỡng động vật rất hiệu quả, vì liền liền hỏi Vân Thiên Hà.
Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút nói:
- Trí tuệ của loài viên hầu so với tinh thú bình thường còn cao hơn nhiều, bất quá lòng cảnh giác của chúng theo đó mạnh hơn, nàng cho nó ăn, tuy rằng nó có tình cảm tốt đối với nàng, thế nhưng phương pháp này không thể nào tiếp tục, chúng ta đi về phía trước, nhìn xem nó còn theo chúng ta hay không, nếu như có theo mà nói, nàng không cần đùa với nó, nếu như nó chán nản bỏ đi, như vậy nói rõ nó chỉ muốn chơi đùa chúng ta mà thôi!
- Uhm!
Đường Linh Toa gật đầu vì vậy liền đi theo bước tiến của Vân Thiên Hà, tiếp tục đi về phía trước, nàng vốn định quay đầu lại nhìn, thế nhưng Vân Thiên Hà nhắc nhở nói:
- Không nên quay đầu nhìn nó, nếu như nó vẫn đi theo chúng ta, ta sẽ cảm ứng được!
Vừa nói, Vân Thiên Hà căn cứ vào tiêu ký trên thạch bích, nhẹ nhàng thả người, liền thoải mái nhảy lên trên một thạch thai, quan sát trên dưới trái phải một phen, liền phát hiện gần đó có một con ngụy tinh thú chiếm giữ trong một bụi cỏ, xung quanh chính là đàn rắn. Bất quá hắn không quá tiếp cận địa phương này, ngược lại đàn rắn cũng không phát hiện ra hắn.
Lúc này, Đường Linh Toa cũng đi lên, Vân Thiên Hà phát hiện ra đàn rắn này giống như bị kích động, cấp tốc bỏ chạy tứ tán không còn bóng dáng, cười cười nói:
- Xem ra tiểu gia hỏa kia vẫn đi theo chúng ta!
Bất quá Vân Thiên Hà cũng không nhắc nhở thêm, Đường Linh Toa cũng khắc chế không quay đầu nhìn tiểu bạch viên, hai người tiếp tục đi về địa phương có địa thế cao hơn.
Qua ước chừng trên dưới nửa canh giờ, Vân Thiên Hà đứng trên một thạch thai, rốt cuộc phát hiện được tiêu ký thứ sáu, bất quá khi hán muốn dẫn Đường Linh Toa tiếp tục đi về phía trước, lúc này một đạo bóng trắng giống như thiểm điện từ một thân cây nhảy lên chắn đằng trước. Chỉ thấy tiểu bạch viên dùng sắc nhe răng lắc đầu với Đường Linh Toa, bộ lông tuyết trắng trên người dựng thẳng, hình như phía trước có một địa phương nào đó khiến cho vô cùng sợ hãi, như muốn ngăn cản Đường Linh Toa tiếp tục tiến lên.
Quả nhiên là một tiểu tử thông minh, Vân Thiên Hà nhìn về phía tiểu bạch viên chỉ chỉ, thấy nơi đó sương mù dày đặc, địa thế không thể phân biệt rõ ràng, mà có rất nhiều đại thụ và dây leo các loại lộ ra ngoài, trong đó cũng có thể nhìn thấy rất nhiều độc xà. Hơn nữa xà tinh thú chiếm đa số, còn có mấy ngụy linh xà phụ cận, xem ra nơi đó hẳn là một xà huyệt, nói không chừng chính là sào huyệt của con song đầu xích quan xà vương kia.
Thế nhưng tiêu chí trong khe đá chỉ ngay bên cạnh xà huyệt kia, nếu như dừng lại tại chỗ này, trong lòng Vân Thiên Hà chung quy có chút không cam, liền nói với Đường Linh Toa:
- Linh Toa, nàng đùa với nó, tiếp tục lấy chút thức ăn cho nó, nhìn xem có thể tiếp cận hay không?
Đường Linh Toa đã sớm nghĩ tới điều này, vì vậy liền gật một sợi dây leo, chỉ chỉ về phía tiểu bạch viên, nhất thời tiểu bạch viên phát ra tiếng cười hắc hắc vui vẻ, bắt đầu né tránh sợi dây leo, chơi đùa rất vui vẻ.
Chơi một hồi, Đường Linh Toa lại lấy ra thực vật, tiểu bạch viên vừa thấy, lập tức hài lòng, vui vẻ xèo xèo kêu to, càng không ngừng phất tay, Đường Linh Toa liền ném tới, nó nhanh chóng tiếp được, từng ngụm từng ngụm nuốt ăn.
Sau khi tiểu bạch viên ăn xong, Đường Linh Toa lại lấy ra thực vật, nhưng lần này còn không chờ nàng vứt ra, tiểu bạch viên liền nhảy tới giật lấy, rồi ngồi xổm tại gần Đường Linh Toa ăn ngon lành, Đường Linh Tòa thử bước vài bước về phía tiểu bạch viên, thấy nó không đề phòng, vì vậy liền vươn tay.
Tiểu bạch viên phát hiện Đường Linh Toa đưa tay tới, đầu tiên là có chút đề phòng, lông trắng toàn thân dựng thẳng lên, nhưng lại nhìn Đường Linh Toa một chút, bộ lông dần dần thả long, đợi khi Đường Linh Toa xoa xoa vào bộ lông trắng mềm mại, thân thể có chút sợ hãi căng cứng, nhưng thấy Đường Linh Toa không có động tác nguy hiểm nào, liền để nàng tùy ý vuốt ve.
Đường Linh Toa xoa xoa vài cái, thấy Vân Thiên Hà lắc đầu nhìn nàng, vì vậy hội ý thu tay lại, quay trở về.
Bất quá tiểu bạch viên trải qua một đoạn thời gian chơi đùa vui vẻ với Đường Linh Toa, cảnh giác đối với Đường Linh Toa đã giảm đi rất nhiều, chờ khi nó ăn xong thực vật trong tay, vỗ vỗ cái bụng, trừng mắt nhìn Đường Linh Toa, giống như bộ dáng còn chưa ăn no, Đường Linh Toa lại lấy ra thực vật đưa cho nó.
Đến khi Đường Linh Toa lấy hơn phân nửa thực vật trong bao quần áo đưa cho tiểu bạch viên, lúc này nó mới thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng căn tròn, hướng về phía Đường Linh Toa làm mặt quỷ chơi đùa. Đường Linh Toa tiếp tục chơi đùa với tiểu gia hỏa một hồi. Vân Thiên Hà kiên trì chờ đợi, mà sự cảnh giác của tiểu bạch viên đối với hai người thả lỏng một lần nữa, tiểu bạch viên đột nhiên nhảy lên trên một cành cây, sau đó hướng về phía bọn họ huy huy cánh tay, hình như muốn dẫn hai người tới một chỗ nào đó.
- Theo nó đi!
Vân Thiên Hà rốt cuộc nhìn thấy tiểu bạch viên có điểm hồi báo rồi, hướng về phía Đường Linh Toa cười cười, hai người liền đi theo tiểu bạch viên tới sườn núi, nhưng phương vị lại là lòng núi tạo với xà huyệt thành hình bình hành.
Mãi cho đến khi Vân Thiên Hà và Đường Linh Toa đi theo tiểu bạch viên đi tới vị trí mấy cây đại thụ rậm rạp, nơi này có một sơn động, tiểu bạch viên tới trước sơn động liền đừng lại, đột nhiên có một cái bóng lướt qua, Vân Thiên Hà nhất thời cảnh giác.
Lúc này đây, Vân Thiên Hà chân chính phát hiện ra cái bóng này, đây mới chính là hình bóng con người, hơn nữa trong nháy mắt hắn nhìn thấy, bộ dạng người này rất cổ quái, cư nhiên chính là dã nhân!
Tiểu bạch viên thế nào dẫn tới hắn địa phương dã nhân ở lại?