Hoắc Dương nghe dòng họ này, không hỏi thầm hít sâu một hơi, nói:
- Bộ Viễn thị là một gia tộc có lịch sử rất lâu đời tại thành Ca Lan, chỉ là tại tám năm trước, gia tộc bọn họ trong một đêm đột nhiên bị thế lực thần bí nào đó diệt môn, lúc đó bên ngoài nghe đồn rằng không còn người nào sống sót, ngươi làm cách nào chạy trốn được, mà tên ngươi là gì?
Thiếu niên nói:
- Ngày đó mẫu thân bị bệnh, ta liền rời khỏi nhà tìm thuốc, thế nhưng lúc ta trở về nhà, chỉ thấy tất cả phòng ốc đều bị cháy hết, lúc đó ta liền chạy tới chỗ mẫu thân, thế nhưng một vị lão bá trong phủ đã đánh ta ngất xỉu rồi mang đi, mãi tới lúc ta tỉnh lại, mới biết được gia tộc Bộ Viễn đã bị giết chết hết, mẫu thân cũng đã chết, đối với chuyện này, nhiều năm qua, vẫn như cũ không hề biết được bọn họ rốt cuộc là bị kẻ nào giết chết!
Nói tới đây, người thanh niên không tự chủ được nước mắt chảy xuôi, đồng thời nắm chặt bàn tay.
Hoắc Dương biết chuyện này, lại tiếp tục hỏi:
- Ngươi còn chưa nói cho chúng ta biết, ngươi tên là gì?
- Ta là Vô Thương, đây là cái tên lão bá mang ta đi sửa lại!
- Vậy nguyên danh của ngươi là gì?
Hoắc Dương lại hỏi.
Thiếu niên do dự một chút, trong lòng suy nghĩ, nhìn biểu tình của Hoắc Dương, tựa hồ có điều gì đó, liền do dự nói:
- Nguyên danh của ta là Thiên Mang Ô!
Hô!
Hoắc Dương vừa nghe được cái tên này, lần thứ hai hít một ngụm lãnh khí, không khỏi bật thốt lên nói:
- Ngươi chính là di cô Thiên Mang thị trước khi Bộ Viễn thị bị diệt môn một năm đã bị giết chết toàn gia, đó cũng là một trong những thế gia lịch sử lâu đời a, này rốt cuộc là làm sao chứ? Tại sao lại có thể như vậy? Trong vòng một năm, tại Xuất Vân Quốc lần lượt có ba gia tộc lịch sử lâu đời bị diệt môn!
- Ngươi nói cái gì?
Thiếu niên vừa nghe được lời này, tức thì con mắt màu lam nhạt mang theo vẻ khiếp sợ và bi thường, hỏi:
- Ta rốt cuộc cũng biết được mẫu thân lúc đó vì sao luôn gạt ta, ta rốt cuộc biết được Kiền bá vì sao trước khi lâm chung còn gạt ta, nói người thân của ta trừ mẫu thân ra, toàn bộ phụ thân, gia gia, thúc bá đều bị bệnh chết, muốn ta phải sống sót cho tốt, nguyên nhân tất cả bọn họ đều bị người sát hại, đây là vì sao, là ai làm?
Vân Thiên Hà nghe xong lời này, cũng có chút không nhịn được rung động kinh hãi, trong vòng một năm, ba thế gia có lịch sử lâu đời bị diệt môn, rốt cuộc là thế lực như thế nào mới có thực lực mạnh mẽ tới như vậy, cùng sử dụng loại thủ đoạn tàn nhân này, rốt cuộc bọn họ muốn che giấu cái gì?
Bất quá trong sự kiện này, hình như có chút liên hệ với Vân Sách, Vân Thiên Hà đã bị nổi lên lòng hiếu kỳ, liền hỏi Hoắc Dương:
- Ba thế gia bị diệt môn này có bối cảnh gì, hoặc là bọn họ đã từng đắc tội qua thế lực nào?
Hoắc Dương lắc đầu:
- Điều này ta cũng không rõ ràng lắm, bất quá ba thế gia đều có một điểm chung, đó chính là bọn họ đều là thế gia tại thời kỳ đại tan biến Vu tổ nương nương truyền thừa tới hiện nay!
- Cái gì là thời kỳ đại tan biến?
Vân Thiên Hà lần đầu tiên nghe được cách nói này.
Hoắc Dương nói:
- Thời kỳ đại tan biến, tại truyền thuyết Xuất Vân Quốc vào khoảng năm sáu trăm năm trước đây, thần linh đã đánh xuống thiên phạt, làm cho toàn bộ thiên địa kịch biến. Khắp đại lục, toàn bộ sinh linh đều trải qua một lần hạo kiếp, rất nhiều chủng tộc cường đại từ xa xưa, cùng với thượng cổ Vu tộc và Linh Tộc đều bị diệt tộc, còn có một số chủng tộc mới diễn sinh ra. Từ đó mới có bố cục nhân tộc hiện tại chiếm đại vị trí thống trị đại lục, mà Vu tổ nương nương chính là tại thời điểm này may mắn còn tồn tại, truyền thừa xuống hậu đại Cổ Vu tộc!
Điển cố này, để Vân Thiên Hà nghĩ tới thời điểm trước kia tại Xà Bàn Sơn, lời Thương Nguyệt đã từng nói qua, đại tan biến xác thực tồn tại, chỉ là nguyên nhân nó hình thành, cũng không phải là thiên thần nào đó đánh xuống thiên phạt, đó chỉ là một đoạn lịch sử bị phủ bụi, cho tới nay truyền lưu thuật lại, nhưng có bao nhiêu phần chân thật trong đó?
Mà lời nói của người thanh niên trước mắt này, đã làm cho Vân Thiên Hà có được một ít tin tức quan trọng. Vân Sách đi qua thành Ca Lan, sau đó lại rời đi, mà ngay sau đó không lâu Bộ Xa thị bị diệt tộc.
Nghĩ tới đây, Vân Thiên Hà hỏi:
- Hoắc huynh đệ, như vậy gia tộc cuối cùng bị diệt môn trong ba gia tộc là gia tộc nào, bọn họ ở đâu?
Hoắc Dương nói:
- Trước hết là Thiên Mang thị, bọn họ ở tại thành Hán Tư phía bắc, tiếp theo chính là Bộ Xa thị, bọn họ ở thành Ca Lan, cuối cùng chính là Vệ thị, bọn họ ở tại một tiểu trấn cạnh Hạ Gia Lạp Sơn, tiểu trấn này gọi là Nghênh Tuyết Trấn, rất gần với Tuyết Vực rồi!
- Xem ra ta cần phải đi tới Nghênh Tuyết Trấn một chút rồi!
Vân Thiên Hà nói.
- Có thể mang theo ta cùng đi hay không?
Thiên Mang Ô đột nhiên chen vào hỏi.
- Cho ta một lý do để dẫn theo ngươi đi!
Vân Thiên Hà nhìn thiếu niên này hỏi ngược lại.
Thiên Mang Ô nói:
- Ta điều tra đầu mối những gia tộc này bị diệt, bởi vì hai gia tộc này cùng với gia tộc của ta có sự quan lại thân mật, tuy rằng võ công của ta thấp, nhưng công phu chạy trốn của ta là do một vị gia gia dạy, người bình thường sẽ không thể nào bắt được, ta sẽ không kìm sau chân ngươi!
Nói xong, thiếu niên lại từ trong người lấy ra một bọc nhỏ, nói:
- Mặt khác, ta còn có thứ này, đây là do ta trộm được từ trong phân đà Hắc Thần Bang, bọn họ chuẩn bị mang thứ này tới Vương đô!
- Đó là cái gì?
Vân Thiên Hà nhìn bọc nhỏ nói.
- Ta cũng không biết đây là cái gì, có tác dụng gì, cũng chỉ biết nó là một khối lệnh bài!
Thiếu niên nói, liền mở bọc nhỏ ra, cầm vật trong bọc nhỏ giao cho Vân Thiên Hà.
Vân Thiên Hà tiếp nhận quan sát lệnh bài, khối lệnh bài này có vẻ cổ xưa, mặt trái có khắc vài loại đồ án khác nhau. Mà chính diện có khắc một chữ, hình như là “Võ”.
- Đây có phải là lệnh bài trọng yếu của Hắc Thần Bang hay không?
Vân Thiên Hà suy nghĩ nói.
- Hẳn là không phải, lệnh bài của Hắc Thần Bang ta đã từng nhìn thấy, hơn nữa đồ án của bọn họ phải là hắc lang, khối lệnh bài này rất cổ xưa, hẳn là vật của một tông phái nào đó!
Vân Thiên Hà nói:
- Ngươi mạo hiểm sinh mệnh chạy vào trong Hắc Thần Bang cũng chỉ vì muốn trộm một khối lệnh bài không biết là gì như vậy, ta thực sự hoài nghi lời ngươi nói có đúng là sự thực hay không, hơn nữa đây cũng không phải là lý do để ta dẫn người cùng đi tới Nghênh Tuyết Trấn. Còn có, chính ngươi có thể tự mình tới Nghênh Tuyết Trấn, vì sao lại phải theo ta? Ngươi không cảm thấy động cơ kỳ quái như vậy sẽ càng làm cho người khác thấy nghi ngờ hơn sao?
- Được rồi, nếu như ta nói cho ngươi biết bí mật, ngươi có thể mang theo ta đi?
Thiên Mang Ô phát hiện chính mình đấu tâm nhãn, căn bản không thể qua được người này, chỉ đành phải thỏa hiệp.
- Vậy ngươi nói đi!
Vân Thiên Hà nói.
- Hoắc thiếu gia, ngươi có thể lảng tránh một chút hay không?
Thiếu niên nói với Hoắc Dương, Hoắc Dương liếc mắt nhìn Vân Thiên Hà, thấy hắn gật đầu, liền lánh sang chỗ khác. Lúc này thiếu niên lại nhìn sang tiểu bạch viên đang chơi đùa với Đường Linh Toa, Vân Thiên Hà nói:
- Ngươi hiện tại có thể nói rồi, không nên tiếp tục kéo dài thời gian!
- Được rồi!
Lúc này thiếu niên mới nói:
- Thời điểm ta lưu lạc tại Xuất Vân Quốc, ta có đụng phải một vị lão gia gia, người nói cho ta biết, chỉ cần ta có thể tìm được cho hắn một khối lệnh bài, làm được một việc, như vậy sẽ dạy cho ta công pháp cao thâm. Tại Xuất Vân Quốc, bình dân cơ bản khó có thể học được công pháp võ đạo cao thâm, vì vậy ta rất quý trọng cơ hội chỉ có thể ngộ không thể cầu này, sau đó lão gia gia lúc gần đi có truyền thụ cho ta một bộ công pháp chạy trối chết, đã nói trước nếu như ta hoàn thành nhiệm vụ, phải đi Nghênh Tuyết Trấn chờ người!
- Vậy thì chuyện đó cùng với việc ta mang theo ngươi đi có quan hệ gì?
Vân Thiên Hà nói.
Thiếu niên trả lời:
- Bởi vì lão gia gia từng nói một việc khác chính là muốn ta tìm một người có con mắt rất kỳ lạ, giống như tinh không vô tận, sau khi tìm được nói với hắn rằng, sau khi từ biệt núi hoang, hắn không thể thực hiện lời hứa đúng hạn, cảm giác rất xấu hổ, nhưng hành trình Tuyết Vực, thời cơ còn chưa tới, dừng lại Nghênh Tuyết Trấn!
Sau khi thiếu niên nói xong lời này, thuận miệng nói tiếp:
- Vừa rồi tại thời điểm thôn dân tập trung ta đã phát hiện ra ngươi, cũng lặng lẽ quan sát một hồi, phát hiện ngươi so với người mà lão gia gia kia nói rất giống nhau, vì vậy liền dự định thử xem, rốt cuộc ngươi có phải là vị đại ca ca kia không?
Sau khi Vân Thiên Hà nghe được lời này, sắc mặt hơi đổi, nhưng nghĩ tới chuyến đi lần này còn phải tìm một người khác, liền nói:
- Lão gia gia kia có phải là hình dáng giống như tên khất cái, thế nhưng sau lưng luôn mang theo một hồ lô?
- Đúng vậy, ngươi thế nào biết?
Thiếu niên bật thốt, tựa hồ nghĩ tới cái gì, đột nhiên trừng mắt, kinh hỉ nói:
- Lẽ nào ngươi chính là vị ca ca kia, thật tốt quá, ta không cần phải tới Đại Đường Quốc rồi!
Vân Thiên Hà không tiếp tục suy nghĩ nhiều, thuận miệng nói:
- Lập tức khởi hành, đi Nghênh Tuyết Trấn!
Dưới đem tối, gió tuyết thổi mạnh, ba con ngựa có người cưỡi rời khỏi thôn trấn, chạy về phương bắc.
Bởi vì hành trình thay đổi, Vân Thiên Hà muốn tới Nghênh Tuyết Trấn trước, so với Hoắc Dương muốn tới thành Ca Lan theo hai hướng khác nhau, bọn họ phải phân chia hai đường.
Hoắc Dương cũng muốn đi cùng với Vân Thiên Hà tới Nghênh Tuyết Trấn, chỉ là trong người mang theo nhiều vật phẩm làm thuốc dẫn cứu trị người nhà, vì vậy đành phải tự mình dẫn theo hai vị tùy tùng ra đi, chạy về thành Ca Lan.
Lúc Vân Thiên Hà nói chuyện với Vân Thiên Hà, Đường Linh Toa cũng không muốn ngồi xe ngựa, Hoắc Dương liền mang tọa kỵ của chính mình tặng cho Đường Linh Toa, lại cho Thiên Mang Ô một con, chính hắn ngồi xe ngựa cáo biệt rời đi.
Chỉ là nhóm ba người Vân Thiên Hà cùng với Hoắc Dương phân chia hai đường, chạy được không tới mười dặm, trước mặt đột nhiên xuất hiện hơn mười người cưỡi ngựa chặn lối đi.
- Tiểu tử, giao ra Vu Linh Hương Tuyết Viên, còn có nữ tử kia, bằng không chỉ có một đường chết!
Trong mấy người đối phương, Vân Thiên Hà liếc mắt liền phát hiện chính là gã đường chủ Hắc Thần Bang vừa đi giờ quay trở lại, còn có một trung niên nhân khác lớn hơn hắn vài tuổi, khí tức nội liễm, khí thế có hơi chút kiệt ngạo, người này là một cao thủ Tiên Thiên Võ Sư.
Thiên Mang Ô đi theo Vân Thiên Hà đã thay đổi quần áo, đồng thời Vân Thiên Hà còn hóa trang che giấu một chút, những người này nhìn hắn không nhận ra được.
Đám người này quả nhiên tới là vì tiểu bạch viên và Đường Linh Toa, Vân Thiên Hà cũng không có bao nhiêu ý muốn chơi đùa, chỉ đạm mạc nói:
- Nếu như các ngươi có bản lĩnh thì cứ thoải mái bắt đi tiểu bạch viên này, chỉ là muốn ta giao nữ nhân của mình ra, các ngươi cho rằng có thể sao?
- Cũng không ngại nói cho ngươi biết, một vị hoàng thái tử La Lan Quốc, một vị vương gia Đại Đường Quốc dùng số tiền lớn ủy thác chúng ta muốn lấy đi mạng của ngươi, đồng thời mang đi nữ nhân này, bất quá chỉ cần ngươi giao ra tiểu bạch viên và nữ nhân kia ra, chúng ta có thể bán với cái giá tốt, sẽ thả cho ngươi một cái mạng nhỏ, bằng không, hắc hắc, chờ sau khi chúng ta chơi đùa nữ nhân này, sau đó bắt ngươi cũng vẫn có thể bán