- Một đám ngu xuẩn, đều vây quanh bọn họ làm gì, trở lại tiếp tục lục xoát cho ta!
Tiếng gào khóc của gã tráng hán cũng đã đưa vị đường chủ Hắc Thần Bang kia tới.
Trung niên nhân này coi như ổn trọng, đi tới trước mặt gã tráng hán nằm dưới mặt đất gào khóc, nhìn thoáng qua, nhất là khi nhìn thấy xương tay của hắn đã nát bấy, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, nhãn thần liền rơi xuống người Vân Thiên Hà.
Dựa vào ánh sáng đuốc lửa, trung niên nhân không chút biểu tình, nói với Vân Thiên Hà:
- Ngươi là ai, vì sao lại bóp nát xương hắn?
Vân Thiên Hà thản nhiên nói:
- Ta là ai ngươi không cần phải biết, ngươi chỉ cần biết rằng chúng ta không phải là người các ngươi muốn tìm là được, về phần bóp nát xương tay hắn, cũng chỉ là một điểm nghiêm phạt nho nhỏ đối với hắn vì dám vô lý với thê tử của ta!
Nghe xong lời này, đôi lông mày trung niên nhân không khỏi nhíu lại, trong lòng hắn tuy rằng rất phẫn nộ, thế nhưng hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì hắn không nhìn thấu người trước mắt này, cảm giác giống như một đoàn sương mù dày đặc.
Nhưng hắn có một loại trực giác, người trước mắt này, hẳn là một cao thủ, huống hồ Hoắc Dương bên cạnh hắn cũng đã từng nghe tiếng, hiện tại đã là Võ Sư cấp chín, nếu như trở mặt, bọn họ sẽ rất khó có hội, chính hắn bất quá cũng chỉ đạt tới cảnh giới Võ Sư cấp chín mà thôi.
Thế nhưng, thủ hạ của chính mình bị người khác tiện tay đánh nát xương tay, trở thành phế vật, đường chủ như hắn nếu không vì người mình chủ trì công đạo, sau này sẽ rất khó phục chúng, trong lòng suy nghĩ, liền trầm giọng nói:
- Ngay cả thủ hạ của ta có cử động vô lý đối với thê tử ngươi, nhưng ngươi vừa ra tay liền bóp nát xương của hắn, biến hắn thành phế nhân, việc này có phải nên cho huynh đệ cúng ta một công đạo?
- Vậy ngươi muốn thế nào?
Vân Thiên Hà thản nhiên nói:
- Ngươi cho rằng cánh tay đã bị chặt đứt còn có thể nối trở lại sao?
- Ngươi!
Lúc này, một thủ hạ dưới trướng trung niên nhân chạy tới nói:
- Đường chủ, không phát hiện được đầu mối kẻ đó trong làng, tất cả thôn dân đã xem xét kỹ, cũng không có!
- Người thanh niên, có đôi khi làm việc quá xung đột, nhất định phải trả giá lớn!
Trong lòng trung niên nhân phẫn nộ, tiểu tử này rõ ràng không biết tốt xấu, không để Hắc Thần Bang bọn hắn vào mắt.
Trung niên nhân thật sâu liếc mắt nhìn Vân Thiên Hà, lập tức xoay người hạ lệnh nói:
- Phân công nhau truy đuổi, hắn bị thương, không chạy xa được!
Đúng lúc này, phía sau lại truyền tới một tiếng kêu thảm thiết, chỉ thấy có một người lảo đảo chạy ra, dừng lại trước mặt trung niên nhân nói:
- Đường chủ, trong phòng có một con bạch viên, nhanh cứu ta, móng vuốt của bạch viên này có độc…
Người này nói tới đây liền đột nhiên sùi bọt mép, lập tức ngất đi.
Nhưng mà sau khi tên thuộc này ngất đi ngã xuống, lúc này một đạo bóng trắng đột nhiên lóe lên, rồi nhảy tới trên vai Vân Thiên Hà, quay về mấy người Hắc Thần Bang nhe răng nhếch miệng, tràn đầy địch ý, hiển nhiên những người này đã quấy rối mộng đẹp của nó, làm cho tiểu bạch viên rất mất hứng.
- Vu Linh Hương Tuyết Viên!
Sau khi trung niên nhân nhìn thấu tiểu bạch viên, suy nghĩ một chút, không khỏi biến sắc, thầm hít một ngụm lương khí, kinh hô một câu. Người có thể thu phục được thần viên này, tất nhiên thực lực không thể tầm thường, liếc mắt nhìn Vân Thiên Hà, trong mắt hiện lên một tia quái dị, liền quay về phía đám thủ hạ phất tay nói:
- Chúng ta đi!
Những người này đi rồi, trong thôn trấn nhất thời khôi phục lại sự yên tĩnh, tiểu bạch viên vẫn ngồi xổm trên vai Vân Thiên Hà, lấy tay xoa đầu nghịch loạn, rồi lại nhảy lên vai Đường Linh Toa, chơi đùa đồ trang sức trên đầu nàng, có vẻ yêu thích không muốn buông tay.
Chỉ là Vân Thiên Hà nhìn tiểu bạch viên chơi đùa hăng hái với Đường Linh Toa, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, tiểu vật này quả nhiên đưa tới phiền phức, vừa rồi, trong mắt trung niên nhân kia hiện lên vẻ tham lam. Hắn đã cảm nhận được rõ ràng, hắn biết, những người này nhất định còn có thể trở lại.
Sau khi các thôn dân sợ bóng sợ gió một hồi, lúc này cùng tản ra trở về nhà, Hoắc Dương xoay người nói:
- Thiên Hà huynh đệ, Vu Linh Hương Tuyết Viên chính là thánh thú sủng vật của tổ vu, trong Vu Thần Miếu có một pho tượng của nó, tại Xuất Vân Quốc rất nhiều người đều biết rõ, hiện tại đã bị Hắc Thần Bang biết được, nếu chỉ là một Hắc Thần Bang thì cũng thôi, nhưng nếu như Vu Thần Miếu nhúng tay vào mà nói, chỉ sợ nó sẽ mang tới cho ngươi rất nhiều phiền toái to lớn không tưởng nổi!
- Vu Thần Miếu có địa vị gì?
Vân Thiên Hà lần đầu tiên nghe thấy Vu Thần Miếu.
Hoắc Dương nói:
- Vu Thần Miếu kỳ thực coi như một tông phái, phân ra thuật tông và võ tông, đệ tử và tín đồ thuật tông đông đảo, mà cao thủ trong võ tông nhiều như mây. Tại Xuất Vân Quốc được hưởng danh dự và địa vị rất cao, như quốc sư hiện tại của Xuất Vân Quốc, chính là đại trưởng lão Vu Thần Miếu!
Vân Thiên Hà nói:
- Vậy còn Thiên Môn Tuyết Vực, Vu Thần Tông thì như thế nào?
- Thiên Môn Tuyết Vực là một tông phái lịch sử gần nghìn năm, mà Vu Thần Tông mới quật khởi trong vòng trăm năm gần đây, bọn họ không thể nào so sánh được với Thiên Môn Tuyết Vực, thế nhưng nói đến Thiên Môn, ta ngược lại còn nghe thấy nhiều tin tức, có người nói thánh nữ của Vu Thần Tông hình như quan hệ rất mật thiết với Thiên Môn.
Nghe xong những lời này, trong lòng Vân Thiên Hà đã hiểu rõ, vì sao gã tráng hán kia lại muốn vạch khăn che mặt của Đường Linh Toa, vì sao gã đường chủ nhìn Đường Linh Toa lại có nhãn thần quái dị như vậy.
Thời điểm chuẩn bị vào nhà, trong lòng Vân Thiên Hà khẽ động, hướng về phía ngách nhỏ phía sau gian nhà lớn tiếng quát:
- Trốn như vậy đủ rồi!
Không có động tĩnh!
Vân Thiên Hà thấy người này còn không chịu đi ra, chỉ cười lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục để ý tới, liền nói với Hoắc Dương:
- Hoắc huynh đệ, xem ra chúng ta nên rời khỏi trong đêm thôi, ta không muốn vì chuyện khác mà liên lụy tới thôn dân bách tính!
Nói xong, Vân Thiên Hà vừa chuyển, nhỏ giọng:
- Bất quá đối với ngươi mà nói, ta cũng không muốn ngươi bị liên lụy vào, có một số việc, không nên để ngươi phải gánh chịu.
Hoắc Dương vừa nghe, cũng có chút không đồng ý, nói:
- Thiên Hà huynh đệ, Hoắc Dương ta có thể là hạng người không sợ chết sao? Ngươi đã cứu mạng của ta, như vậy mạng Hoắc Dương này là của ngươi, cho dù dám Hắc Thần Bang tới tìm phiền phức thì cũng không vấn đề!
Vân Thiên Hà lắc đầu nói:
- Hoắc huynh đệ, nếu như ngươi lẻ loi một mình, tình nghĩa này của ngươi ta xin nhận, thế nhưng sau ngươi còn có một gia tộc, ngươi nên suy nghĩ vì đại cục gia tộc, nếu vì ta mà đẩy cả gia tộc ngươi rơi vào hiểm ảnh, điều này thực không đáng, hơn ta cũng không hy vọng gia tộc ngươi cũng bị cuốn vào trong chuyện thị phi này!
- Thế nhưng!
Hoắc Dương còn muốn tranh biện, thế nhưng Vân Thiên Hà xuy tay ngắt lời, nói:
- Bất quá ta còn có một thỉnh cầu, hy vọng Hoắc huynh đệ có thể trợ giúp!
Hoắc Dương vừa nghe, lúc này mới nói:
- Thiên Hà huynh đệ có chuyện gì, cứ phân phó là được!
Vân Thiên Hà nói:
- Ta muốn thông qua quan hệ của Hoắc huynh đệ, giúp ta hỏi thăm tin tức đầu mối một người tên là Vân Sách, mà mục đích chính ta với Xuất Vân Quốc cũng chính là vì muốn tìm kiếm người này!
- Vân Sách?
Hoắc Dương thấp giọng lẩm bẩm một câu, liền yên lặng ghi nhớ.
Mà đúng lúc này, góc gian nhà đột nhiên có một bóng người đi ra, chỉ là người còn chưa tới, thanh âm đã đến trước:
- Ngươi là ai, ngươi tìm Vân Sách làm cái gì?
Đây là thanh âm của một thiếu niên, khi hắn nhảy tới gần, Vân Thiên Hà thấy rõ người thiếu niên này mới mười bốn mười năm tuổi, quần áo tả tơi, vóc người có chút gầy, trên người còn có vết thương, mặt hiện rõ một khối xanh tím, bộ dạng thoạt nhìn giống như thiếu niên nhà nông, thế nhưng hắn có đôi mắt màu lam nhạt, có vẻ rất đặc biệt.
Vân Thiên Hà đã sớm nhận ra thiếu niên này, cũng không lưu ý nhiều, thế nhưng hắn không nghĩ tới thiếu niên vừa mới nghe thấy cái tên Vân Sách liền tự mình chạy ra, lúc này Vân Thiên Hà nói với thiếu niên:
- Ngươi biết tung tích của Vân Sách sao?
Thiếu niên đề phòng nhìn Vân Thiên Hà nói:
- Ngươi còn chưa nói cho ta biết, ngươi vì sao lại nhắc tới cái tên Vân Sách, vì sao muốn tìm, mà tìm người này làm cái gì?
Nghe xong liên tiếp ba vấn đề, tâm tình Vân Thiên Hà có chút kích động, thuận miệng nói:
- Nói như vậy ngươi biết được tung tích của người này, rốt cuộc là ở đâu?
Vân Thiên Hà đi lên mấy bước, nhưng người thiếu niên đề phòng lùi lại mấy bước.
Nương theo ngọn đèn mờ ảo trong phòng, Hoắc Dương đã có thể nhìn thấy dung mạo thiếu niên, lúc này giật mình nói:
- Hình như tại thành Ca Lan ta đã gặp qua ngươi, lúc đó ngươi ăn trộm túi tiền của muội muội ta, đúng rồi, chính là ngươi. Đôi con mắt màu lam này, thế nào ngươi lại ở chỗ này?
Mà Vân Thiên Hà tay nhanh mắt lẹ, lập tức nhảy tới, bất quá hắn cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng, công phu chạy trốn của thiếu niên này rất cao, linh hoạt giống như con báo nhỏ, hắn vừa chuyển kình, liền bắt được cánh tay thiếu niên, thiếu niên ra sức giãy dụa, nhưng không tránh thoát khỏi, liền lớn tiếng kêu:
- Buông, ta sẽ nói cho ngươi biết Vân Sách ở chỗ nào?
Vân Thiên Hà nói:
- Cho dù ngươi có là trộm vặt, ta cũng không tính toán, ta chỉ muốn biết tung tích của Vân Sách, ngươi hãy nói cho ta biết đi, bất quá có một số chuyện tạm thời ta không tiện nói cho ngươi biết!
Dứt lời, Vân Thiên Hà liền thả thiếu niên.
Lúc thiếu niên bị buông ra, sự đề phòng đối với Vân Thiên Hà đã thoáng giảm đi một ít, cũng khẩn trương nhìn Hoắc Dương, Vân Thiên Hà xem thấu tâm tư của hắn, thuận miệng nói:
- Chuyện này hắn cũng sẽ không làm khó dễ ngươi, ngươi hãy mau nói cho ta biết đi!
Hoắc Dương nói:
- Chuyện trước đây, ta sẽ không tính toán, ngươi biết cái gì nói cho hắn. Nếu như sau này sinh hoạt gặp phải khó khăn gì, ta sẽ trợ giúp ngươi một chút, chỉ hy vọng ngươi có thể tín nhiệm chúng ta.
Thiếu niên tựa hồ có biết Hoắc Dương, nghe xong lời nói của Hoắc Dương, lúc này mới yên tâm, thả lỏng cảnh giác nói:
- Tại thời điểm ta mới chín tuổi, có một ngày, buổi tối, mẫu thân dẫn ta chuẩn bị tới thành Ca Lan tìm thân thích nương tựa, ta không biết xảy ra cái gì, theo mẫu thân rời đi. Chỉ là trên đường, chúng ta gặp phải mấy kẻ muốn giết chúng ta, lúc đó có một người che mặt đã cứu chúng ta, cũng tiện dường dẫn chúng ta tới thành Ca Lan. Chỉ là không nghĩ tới vị họ hàng xa kia có quen biết người bịt mặt này, sau đó chúng ta ở lại đó, vị ân nhân cứu mạng chúng ta cũng tạm thời ở cùng với chúng ta vài ngày. Chỉ là có một buổi tối, khi ta ra khỏi nhà, thỉnh thoảng nghe được lão gia gia và một người nói chuyện, liền nhắc tới cái tên Vân Sách này, sau một thời gian rốt cuộc ta cũng biết được người ân nhân cứu mạng mẫu tử chúng ta tên là Vân Sách. Nhưng từ sáng sớm hôm sau đã không còn thấy bóng dáng, người này không hề tiếp tục xuất hiện qua, ta trở về nói chuyện với mẫu thân, mẫu thân muốn ta nhớ kỹ cái tên này, tương lai nếu tìm được hắn, nhất định phải báo đáp!
Vân Thiên Hà nghe được Vân Sách đã đi qua thành Ca Lan, nhưng lại đi tìm thân thích của thiếu niên này, liền hỏi: