Trên mặt đất, hai con ngựa cấp bách phi nhanh, tại cánh đông tuyết trắng mang mang, theo phương hướng dọc theo Hạ Gia Lạp Sơn, giống như con kiến nho nhỏ bò sát mặt đất, hướng về phía đuôi con cự long khổng lồ.
Dưới chân dãy núi trùng điệp, một trấn nhỏ tọa lạc nơi đây, không gian một màu bạc trắng.
Gió lạnh hiu hiu, trong trấn nhỏ có vẻ hoang vắng, cũng chỉ có hơn mười hộ gia đình, rất nhiều phòng ốc bị tuyết đọng áp thấp, thoạt nhìn đã thật lâu không có người ở, mà tại phía nam có một dãy phòng ốc các loại đã thành phế tích, chỉ còn lại có dấu vết cháy xém, thật lâu cũng không có người thanh lý qua.
Phía sau thôn trấn, chính là núi hoang sương khói mịt mờ, bị một tầng mây mù bao phủ, có vẻ thần bí mỹ huyết.
Hai con ngựa đạp tuyết chạy tới, lúc tiến vào trong thôn trấn này, nhìn thấy thôn trấn vô cùng yên tĩnh và hoang vắng, trong lòng người cưỡi ngựa không khỏi trầm xuống, nơi này liệu có người sống?
Dọc theo đường đi, thương thế của Đường Linh Toa tuy rằng được Vân Thiên Hà dựa vào nội tức tinh thuần khống chế được, thế nhưng khí tức của nàng vẫn vô cùng yếu ớt như cũ, hình như tùy thời đều có thể chết đi, nàng đã hoàn toàn thu hút sự tập trung của Vân Thiên Hà.
Vốn là một trái tim bình lặng như nước, trong lần ma luyện lo được lo mất này, bắt đầu xuất hiện sự vội vàng xao động.
- Đại ca ca, căn nhà phía trước có ánh đèn, đệ tới hỏi xem trong thôn trấn này có người nào điều trị được thương thế hay không, trong thôn trấn có rất nhiều tòa nhà trống không, huynh trước tiên đưa tỷ tỷ chọn chỗ nghỉ tạm!
Khi Thiên Mang Ô tiến vào trong thôn trấn, nói với Vân Thiên Hà một câu, liền nhảy xuống ngựa chạy về phía tòa nhà phát ra ánh sáng đèn.
Vân Thiên Hà tìm một tòa nhà không người ngay gần đó, ôm Đường Linh Toa đi vào, đơn giản thanh lý bụi bặm một chút, rồi lấy áo choàng của chính mình trải ra, đặt Đường Linh Toa lên trên, lại chuyển vào người nàng nội tức duy trì khí huyết vận chuyển, tìm củi đốt lửa, lại tìm một khối đá bên cạnh móc ruột đổ nước ra đun nóng.
Tại Ác Xà Phong Vân Thiên Hà đã tìm được một viên tim sen Thất thải yên liên, vốn định để cho Đường Linh Toa ăn vào, thế nhưng hắn còn chưa rõ ràng tác dụng cụ thể của tim sen như thế nào, nên chưa dám dùng loạn.
Đợi khi nước được đúng ấm, Vân Thiên Hà lại lấy ra một viên tinh nguyên đan tốt nhất, trước tiên ngậm tinh nguyên đan trong miệng chính mình làm mềm hóa, sau đó mới đút vào miệng Đường Linh Toa, dùng nước ấm cho nàng dễ nuốt vào bụng, tiếp tục vận chuyển nội tức vào cơ thể nàng, nhanh chóng thúc đẩy tnih nguyên đan phát huy hiệu dụng, có thể giúp nội thương của nàng được xoa dịu.
Lúc này, Thiên Mang Ô từ bên ngoài chạy tới, nói:
- Đại ca ca, bách tính trong trấn này nói ở đây không có y sư, ngay cả vu y cũng không có, cho dù là dược liệu thì phần lớn đều là mua từ bên ngoài về dùng, bất quá một vị đại thẩm cho đệ một ít gạo, làm sao bây giờ?
Vân Thiên Hà đợi khi hơi thở của Đường Linh Toa bình ổn lại một chút, lúc này mới thấp giọng nói:
- Ngươi ra bên ngoài tìm kiếm xem Lão Cái có ở chỗ này hay không, nếu như không có, vậy thì tỉ mỉ lục soát một chút xem hắn có lưu lại đầu mối gì hay không. Nếu như không có gì, chúng ta liền lập tức rời khỏi đây, nếu như cao thủ càng mạnh trong Hắc Bang truy đuổi tới nơi, sẽ làm ta phải lo ngại rất nhiều!
Thiên Mang Ô hiểu rõ ý tứ của Vân Thiên Hà, liền cấp tốc rời khỏi cửa.
Vân Thiên Hà nhìn thấy Thiên Mang Ô cầm tới một ít gạo, tìm ngay trong nhà một cái bình, đơn giản dùng nước đun từ tuyết rửa sạch, cho gạo vào, đổ thêm nước, liền đặt lên trên đống lửa nấu cháo.
Đêm đã phủ xuống, một vầng trăng rằm treo trên bầu rời xa xa, quần tinh vờn quanh, hơn nữa trong thế giới thuần một màu tuyết trắng, đêm cũng không phải rất tối.
Thiên Mang Ô hành tẩu trong trấn nhỏ vắng lặng, giống như một tiểu u linh, lắc đông nhảy tây, lần lượt không ngừng ra ra vào vào khắp các căn nhà đã bị bỏ hoang thời gian dài truy tìm cái gì đó.
Kỳ thực Thiên Mang Ô biết, Lão Cái sẽ không ở trong thôn trấn nhỏ này, nếu như có mặt mà nói, tại lúc hắn và Vân Thiên Hà tiến vào trấn, Lão Cái đã nhất định nhận thấy được, đồng thời chủ động tới tìm bọn họ.
Vì vậy hắn chỉ tập trung truy tìm xung quanh trấn, nhìn xem có đầu mối nào đó lưu lại hay không.
Mãi tới khi lục xoát tới đống phế tích phía nam, Mang Thiên Ô nhìn nơi này, toàn bộ nhà cửa đều đã sụp đổ, coi như là khất cái cũng sẽ lựa chọn một căn nhà không người tương đối hoàn hảo làm chỗ cư trú, vì vậy sau khi dạo qua một vòng nơi này, vẫn như cũ không có thu hoạch gì, dưới sự nổi giận, liền chuẩn bị quay trở lại.
Thế nhưng khi hắn vừa mới bước mấy bước trở về, lúc này đột nhiên một đạo bóng hình quỷ mị thổi qua bên cạnh, lập tức khiến cho Thiên Mang Ô cảnh giác.
Thiên Mang Ô tỉ mỉ quan sát bốn phía, cũng không phát hiện điều gì, tưởng rằng chỉ là một con chim bay qua, không quá chú ý, xoay người tiếp tục bước đi.
Nhưng mà…
Ngay trong sát na hắn quay đầu lại, con mắt Thiên Mang Ô nhất thời trừng lớn, thấy một thứ gì đó chỉ có nửa thân thể, diện mục xấu xí dữ tợn, như ảo như thực, phập phềnh lướt qua trước mặt hắn.
Hơn nữa, trong sát na, thứ gì đó giống như ác quỷ kia cư nhiên quay đầu lại, dùng đôi con ngươi huyết hồng kinh khủng trừng mắt liếc nhìn hắn, hắn phảng phất như thấy tình cảnh núi thây biển máu, xương trắng buồn thiu.
- Quái vật a!
Nhất là khi Thiên Mang Ô phát hiện ra thứ đó tiến về phía chính mình, mở đôi răng nanh dữ tợn, trong lòng kinh hãi, quát to một tiếng, xoay người bỏ chạy.
Dù sao vẫn là thiếu niên tâm tính non nớt, Thiên Mang Ô quát to một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy, lúc này cũng đã kích động tới Vân Thiên Hà trong tòa nhà gần đó.
Vân Thiên Hà nghe được Thiên Mang Ô hét lớn yêu quái, chỉ bước ra khỏi nhà một chút, rồi nhảy lên trên đỉnh, cũng không dám đi quá xa, chỉ thấy cách đó có một cái bóng chạy về phía chính mình rất nhanh, tựa hồ không có điều gì dị thường.
Khi Thiên Mang Ô thở hồng hộc chạy về, Vân Thiên Hà từ trên nóc nhà nhảy xuống, nắm bờ vai Thiên Mang Ô, hỏi:
- Phát sinh chuyện gì rồi?
- A!
Thiên Mang Ô hét to một tiếng, đang muốn giãy dụa chạy trốn, bất quá rốt cuộc cũng thấy rõ là ai, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nói:
- Đại ca ca, đệ tại phía nam tìm kiếm đầu mối, nhìn thấy một quái vật chỉ có nửa thân thể, nó muốn công kích đệ!
- Quái vật?
Vân Thiên Hà nhíu nhíu lông mày nói:
- Nếu như quái vật tập kích ngươi, như vậy thôn trấn này hẳn là một thôn trấn chết, sẽ không có bách tính lưu lại, ngươi có hỏi đống phế tích phía nam trước kia là nhà nào, có phải là tòa nhà Vệ thị hay không?
- A, này, đệ đã quên hỏi!
Thiên Mang Ô vừa nghe, lúc này mới lấy lại tinh thần, nói:
- Đệ lại đi hỏi người ta!
Bất quá Thiên Mang Ô chưa đi được mấy bước, lúc này một vị lão giả vóc người gầy gò, râu tóc hoa râm, ăn mặc áo bông thô đầy mụn vá, cầm môt chiếc quải trượng, dưới sự nâng đỡ của một tiểu hài đồng đi tới.
Lão giả tỉ mỉ quan sát Vân Thiên Hà, lại nhìn Thiên Mang Ô một chút, liền gật đầu, nói:
- Ta là Mạc tư, là trưởng trấn này, ta nhìn các ngươi không giống như người xấu, vì sao lại đến nơi đây?
- Lão bá, chúng ta cùng với người khác có ước hẹn, cho nên mới đến nơi đây, người có nhìn thấy một Lão Cái lưng mang hồ lô đã từng xuất hiện tại đây hay không?
Thiên Mang Ô hỏi.
Mạc Tư lắc đầu nói:
- Không phát hiện ra!
Nói xong, hắn nhìn Thiên Mang Ô nói:
- Hài tử, tiếng kêu vừa rồi của ngươi đã đánh thức ta, có phải là ngươi đã tới phế tích phía nam rồi?
Thiên Mang Ô gật đầu nói:
- Lão bá, ta tại phế tích phía nam phát hiện quái vật, có chút sợ hãi, vì vậy đã hét lên, ta nghĩ muốn hỏi lão bá, nơi này thực sự có quái vật thường xuất hiện hay sao?
Mạc Tư gật đầu nói:
- Phế tích phía nam xác thực có cổ quái, ta cũng không rõ có phải quái vật hay không, phàm là người tiếp cận phế tích phía nam, thỉnh thoảng sẽ gặp phải, bất quá chỉ cần chúng ta định kỳ mang tới chút tế phẩm, như vậy quái vật đó trong thời gian rất lâu sẽ không quấy rầy chúng ta, nhiều năm trôi qua đã thành thói quen rồi!
Vân Thiên Hà nói:
- Lão bá, tòa nhà phế tích kia, trước đây có phải là tòa nhà Vệ thị?
- Hài tử, đó là một đề tài kiêng kỵ, sau này ngươi nhất thiết không được nói lung tung, bằng không sẽ rước lấy họa sát thân a!
Vân Thiên Hà cũng không nói thêm cái gì, trong lòng hắn đã sáng tỏ, phế tịch kia xác định chính là tòa nhà Vệ thị rồi, liền hỏi sang vấn đề khác:
- Lão bá, thê tử của ta bị thương, xin hỏi phụ cận nơi này có thể tìm được y sư và dược vật trị nội thương hay không?
Mạc Tư nhìn Vân Thiên Hà vài lần, nói:
- Hài tử, ngươi yêu cầu y sư, phụ cận nơi này căn bản không có, bất quá theo lão phu được biết, thỉnh thoảng có một vị nữ thần y đi qua, đến ngọn núi phía sau thôn trấn hái thuốc, nếu như trong trấn có người bị bệnh, khi vị nữ thần y kia đi qua, nàng sẽ miễn phí trợ giúp dân trong trấn trị liệu, không có bệnh nào nàng không trị hết được, vì vậy thôn trấn đều gọi nàng là nữ thần y!
- A, vậy xin hỏi lão bá, người có biết nơi ở của vị nữ thần y này hay không?
Vân Thiên Hà vừa nghe có hy vọng, liền hỏi.
Mạc Tư lắc đầu nói:
- Không nói gạt ngươi, chúng ta cũng không biết nơi ở của bị nữ thần y đó, hàng năm tối đa nàng tới đây hai lần, hơn nữa cũng không có thời gian cố định, chúng ta đã từng hỏi nàng, nàng chỉ nói là từ trong núi đến, nhưng người trong trấn để cảm kích nàng, mỗi gia đình đều cất giữ dược liệu, chính là muốn khi nào vị nữ thần y đó đến hái thuốc, chúng ta có thể dùng dược liệu này để biểu đạt lòng biết ơn, bất quá năm nay vị nữ thần y kia chưa tới lần nào!
Cũng không hỏi được kết quả gì, chỉ xác được được phế tích phía nam đã từng là tòa nhà Vệ thị bị diệt tộc, Vân Thiên Hà cũng mất đi hứng thú tiếp tục hỏi thăm, nói với Mạc Tư vài câu, ngẫm lại vẫn còn đang nấu cháo trong nhà, liền quay vào trước.
Thiên Mang Ô cùng với lão trưởng trấn nói chuyện một hồi, lão trưởng trấn để đồng tử trở về nhà lấy mấy thứ dược liệu bổ dưỡng có lợi cho thân thể, nói cho vào trong cháo đồng thời cho người bị thương ăn sẽ tốt hơn một chút.
Thiên Mang Ô cảm kích thu lấy dược liệu, sau khi nói lời tạ ơn, lão giả dặn hắn không nên tiếp tục đến gần phế tích phía nam, lúc này mới quay trở về.
Bất quá Thiên Mang Ô nghĩ tới quái vật gặp phải tại phế tích, chung quy nghĩ có chút cổ quái, trở lại gian nhà, đưa dược liệu cho Vân Thiên Hà.
Sau khi Vân Thiên Hà tiếp nhận dược liệu, tỉ mỉ phân tích nhận rõ, xác thực là có thể bổ xung dinh dưỡng cho cơ thể, liền cho vào trong bình sứ nấu cùng với cháo.
Trong bình sứ toát ra bọt khí, Vân Thiên Hà thấy Thiên Mang Ô tựa hồ có chuyện muốn nói, liền hỏi:
- Có phải là phát hiện đầu mối Lão Cái lưu lại hay không?
- Đại ca ca, đệ nghĩ lão gia gia hẳn là sẽ không gạt đệ, chúng ta có nên ở chỗ này chờ đợi người vài ngày?
- Không cần chờ hắn nữa, kỳ thực hắn cho ngươi tìm ta cũng đã nói rõ một đầu mối, cộng thêm vừa rồi ta nghe lão trưởng trấn kia nói một chuyện, đột nhiên liên tưởng đến!
Lúc này, Vân Thiên Hà thấy cháo đã được rồi, còn tỏa ra mùi hương dược liệu, để Thiên Mang Ô tìm một chiếc chén bể, rửa sạch sẽ, đổ một chén, nâng Đường Linh Toa dậy, để nàng tựa đầu vào ngựa, thổi nguội cháo, rồi đút cho nàng ăn.
Thiên Mang Ô thủy chung không nghĩ ra trong lời này rốt cuộc có huyền cơ gì, một câu nói cuối cùng là để đại ca ca dừng lại Nghênh Tuyết Trấn, không nên đi Tuyết Vực, thế nhưng ước định giữa hắn và lão gia gia lúc đó, lẽ nào lão gia gia đã quên rồi hay sao?
Lúc Vân Thiên Hà đút cháo cho Đường Linh Toa ăn xong, liền để nàng nằm xuống, lại thấy bộ dáng Thiên Mang Ô uể oải, thuận miệng nói:
- Ngươi không cần uể oải, vừa rồi ta còn chưa nói xong, đáp án mà chúng ta muốn tìm, kỳ thực ở ngay trong phế tích Vệ thị phía nam!