Vân Thiên Hà bạo rống một tiếng, khi hắn phát hiện lão đầu giảo hoạt này rốt cuộc bắt được một kẽ hở chân chính thực thi đánh lén đối với Đường Linh Toa, hai con mắt hắn lập tức đỏ bừng, dùng hết tất cả lực lượng điên cuồng lao đi.
Thế nhưng, hắn không thể như Đồ Nguyên Đồ và Đồ Nguyên Tán lại Xà Bàn Sơn đối kháng với Giang Thụ Hùng phát động một kích đánh lén trí mạng, hắn không hề có ngoại lực trợ giúp, chỉ có thể sử dụng lực lượng của chính mình để hóa giải âm mưu có thể tạo thành uy hiếp trí mạng đối với Đường Linh Toa.
Thế nhưng, hắn vẫn chậm hơn lão đầu giảo hoạt kia!
Vết máu nơi khóe miệng lão đầu giảo hoạt chưa khô, mang theo tiếng cười điên cuồng, thân thể giống như quỷ dị nhanh chóng nhào tới Đường Linh Toa phía sau, tại lúc một gã bang chúng mặc hắc y thực thi công kích đối với Đường Linh Toa, lão đầu giảo hoạt lợi dụng lúc Đường Linh Toa né tránh, đôi bàn tay khô gầy kia đã tiếp cận yết đầu Đường Linh Toa, giống như đôi liêm đao tử thần.
Lúc Đường Linh Toa ý thức được có một uy hiếp trí mạng tiếp cận với chính mình, nàng tại giờ khắc này ngược lại không hề thất kinh, thân thể nàng nhẹ nhàng theo nhịp vũ bộ, lui về phía sau mấy bước.
Chính vì mấy bước lui về sau trong hoàn cảnh uy hiếp trí mạng mà không hề thấy hoảng loạn của Đường Linh Toa đã để nàng chiếm được một chút thời gian quý giá.
Lúc này, một đạo bạch ảnh đang kéo tới chỗ lão đầu giảo hoạt cực nhanh, lão đầu giảo hoạt điên cuồng kêu to:
- Súc sinh to gan, chết!
Một tay tụ thành chưởng chém ra, mang theo lượng lượng đầy cuồng bạo phun trào, thân thể tiểu bạch viên lập tức bị đánh bay ngược trở lại.
Mà lúc này, dư thế của đầu chưa dừng lại, nhưng trên bầu trời lại có một đạo bóng đen lướt tới, lão đầu cảnh giác, theo bản năng thiểm điện né một chút, một trảo cương mãnh đã hung hăng chụp mạnh vào vai lão đầu, xé rách một mảnh quần áo, để lại trên thân thể khô gầy một vết thương chảy máu tươi.
Chính là tiểu bạch viên và Vân Tường giờ khắc này tiến hành quấy rầy, động tác của lão đầu chậm lại, thế nhưng hắn bị quấy rầy như vậy, khiến cho hắn nổi giận, quên mất ý niệm bắt sống Đường Linh Toa trong đầu, cuối cùng thế tiến công ban đầu trở thành một kích uy hiếp mạnh mẽ tới tính mạng, sớm điên cuồng phun trào về phía Đường Linh Toa, ba gã bang chúng Hắc Thần Bang xung quanh dưới cơn phẫn nội của lão đầu cũng bị cuốn vào trong.
Ầm…
Trước tiên bị đánh bay chính là thi thể bang chúng Hắc Thần Bang, những người bên cạnh cũng bị lực lượng kinh khủng này liên lụy, mà Đường Linh Toa đối mặt chính diện với một kích cuồng bạo này, nàng muốn tránh cũng không được.
Chỉ là khi khí kình cuồng bạo oanh kích đi qua cơ thể nàng, nàng liền thoáng nhìn qua Vân Thiên Hà cách đó một trượng, trong ánh mắt bao hàm tình yêu say đắm và không muốn, lập tức thân thể giống như diều đứt dây, theo cơn gió cuồng bạo thổi tung đi.
- Linh Toa!
Giờ khắc này, Vân Thiên Hà phảng phất như đứng dưới bầu trời sấm sét, đã toàn bộ tâm thần hắn run rẩy, hắn phát ra một tiếng bi rống âm vang chấn động thiên địa, tất cả đau đớn và bi thương toàn thân, tại giờ khắc này hóa thành một cỗ lực lượng điên cuồng bạo tạc muốn hủy diệt tất cả mọi thứ, khiến cho huyết mạch toàn thân hắn sôi trào đến mức tận cùng, mạnh mẽ truyền tới thanh Vân Tru kiếm nắm chặt trong tay.
Vân Tru tựa hồ cảm giác được nội tâm bi thương và cỗ ý chi cuồng bạo muốn hủy diệt đất trời của chủ nhân. Nó phát sinh ra sự chấn động cộng hưởng rồi biến thành một loại nổ vang, tại lúc có một cõ ý chí cuồng bạo không thể gánh chịu truyền tới, trên thân kiếm tỏa sáng quang mang, càng thêm chói lòa nhức mắt, lại làm cho phiến thế giới màu trắng bạc càng thêm nổi bật, càng thêm gai mắt.
Cùng với Vân Thiên Hà bi nội truyền tới lực lượng cường đại, tại sát na lão đầu giảo hoạt nhe răng nhếch miệng, một đạo cự nhận phảng phất do thiên địa tự nhiên sinh thành, mang theo một đạo ngân mang cường liệt, hoàn toàn thôn phệ lão đầu đang nhe răng cười, hoàn toàn thôn phệ thân thể hắn.
Lão đầu vốn đã thụ thương, lại dùng toàn lực đánh lén Đường Linh Toa, lúc này căn bản không có bất cứ khả năng phòng ngự nào, dưới một kích này, thân thể bạo liệt thàn vô số mảnh nhỏ bị đóng thành băng, hoàn toàn bị đánh nát bấy.
Mà trên mặt đất băng tuyết mang mang, để lại một rãnh sâu hơn mười trượng, làm người khác nhìn vào liền kinh hãi, tất cả không gian xung quanh đều triệt để bị đóng băng.
Hoa tuyết tại giờ khắc này trong nháy mắt bị đông kết hóa thành hàn băng, dưới ánh dương quan chiếu xuống, lóe ra hàn mang bức người.
Thi thể đầy mặt đất, cùng với bông tuyết hóa thành hàn băng hòa thành một thể, Vân Thiên Hà đứng trong thế giới hàn băng bị hắn đông cứng lại này, thân thể cứng còng, nhãn thần thẳng tắp nhìn vào giai nhân ngã xuống mặt tuyết cách đó không xa.
- Nghìn vạn lần không thể có việc gì, không thể có việc gì!
Hắn lẩm bẩm nói, ý thức rốt cuộc đã khôi phục lại một chút, hắn cuồn cuộn chạy về phía trước, trong lòng không ngừng cầu khẩn, thẳng cho tới khi hắn quỳ xuống nâng giai nhân, lúc này liền ngây người.
Khóe miệng Đường Linh Toa có tơ máu tràn ra, hắn vươn tay, cũng không ngừng run rẩy, hắn rất sợ kết quả sẽ làm cho hắn rơi vào vực sâu thống khổ không thoát ra được.
Cuối cùng, kết quả thật may mắn, hắn rốt cuộc đã tìm được một tia sáng le lói trong bóng đêm mịt mờ, tay hắn tra xét toàn bộ thân thể Đường Linh Toa, phát hiện nàng còn hơi thở, tim nàng còn đập, tuy rằng không quá mức lạc quan, thế nhưng không cần bàn cãi đã mang tới cho hắn hy vọng.
Nâng nàng lên, hắn ôm nàng vào lồng ngực, liều mạng đẩy nội tức tinh thuần của chính mình vào cơ thể nàng, để nàng có thể duy trì sinh cơ, hắn rất sợ sẽ lại một lần nữa mất đi nàng.
Lúc này, Thiên Mang Ô đứng quan sát xa xa nhìn thấy địch nhân đã bị tiêu diệt, đương nhiên cũng nhìn thấy một màn Đường Linh Toa bị đánh lén. Hắn liền vội vã chạy tới, thấy Vân Thiên Hà truyền nội tức cho Đường Linh Toa, cũng chạy tới bên cạnh, kiểm tra tiểu bạch viên bị đánh trúng một chưởng.
Tiểu bạch viên bị lão nhân kia đánh trúng, lúc này chỗ bờ vai đã bị đánh gãy xương, bất quá hoàn hảo không trí mạng, cẩn thận kiểm tra bộ phận khác, thấy rất rắn chắc, không có vấn đề nào khác, lúc này Thiên Mang Ô mới thở phào nhẹ nhõm, lấy nẹp gỗ băng bó cánh tay cho tiểu bạch viên, rồi ôm lên.
Vân Thiên Hà không dám đưa vào quá nhiều nội tức chữa thương vào Đường Linh Toa, lúc này ôm nàng bình ổn lại, chỉ thấy Thiên Mang Ô ôm tiểu bạch viên đã hôn mê tới, thuận miệng nói:
- Tiểu bạch viên có chuyện gì hay không?
- Chỉ là bị gãy xương, bị chút nội thương, vấn đề hẳn là không lớn!
Nói xong, Thiên Mang Ô nhìn Đường Linh Toa sắc mặt tái nhợt, có chút lo lắng, nói:
- Đại ca ca, ở đây không có y sư, cũng không có người nào khác, bất quá cách Nghênh Tuyết Trấn tương đối gần, chúng ta hãy chạy tới đó trước, tìm một địa phương an toàn, rồi trị thương cho Linh Toa tỷ tỷ, nơi này không thích hợp ở lâu!
Vân Thiên Hà gật đầu, phất phất tay!
Lúc này Vân Bôn chạy tới, dùng mặt ngựa cọ cọ cánh tay Đường Linh Toa, phát ra tiếng thở phì phì trong lỗ mũi, lập tức bốn vó quỳ xuống, thân thể ép sát mặt đất, đợi khi Vân Thiên Hà ôm Đường Linh Toa lên ngựa, lúc này mới đứng lên, tê rống một tiếng, bình ổn cước bộ nhẹ nhàng chạy chậm trên con đường phủ đầy tuyết trắng.
Mà Vân Thiên Hà tại lúc Vân Bôn chạy chậm, nhìn Đường Linh Toa trong lòng chính mình, lại quay đầu nhìn hơn hai mươi cỗ thi thể dần dần khuất khỏi tầm mắt xa xa, trong ánh mắt hiện lên một đạo sát khí băng lãnh tới cực điểm:
- Hắc Thần Bang, ta chắc chắn cho các ngươi phải trả giá thật lớn!
Trong tuyết trắng, hai kỵ đi xa.
…
Tuyết, tựa hồ càng lúc càng rơi xuống nhiều hơn, tại phương bắc đóng băng, tất cả vết tích tựa hồ đều bị hoa tuyết băng lãnh nhưng thuần khiết che giấu.
Trong gió tuyết, trên tuyết địa mang mang, lúc này ba chiếc xe ngựa chậm rãi chạy đi, mang đến cho phiến thế giới màu trắng bạc này một tia cảm giác đột ngột.
- Oa, thật lạnh nha, đây là cái địa phương quỷ quái nào, mỗ mỗ (bà ngoại), chúng ta rốt cuộc muốn đi đâu, cháu nhớ nhà!
Trong xe ngựa, Thần Hoa Đóa Đóa mặc bộ áo lông dày, bên ngoài còn có áo tuyết nhung, lại càng lộ vẻ kiều mị.
Nàng xoa xoa tay, trong miệng không ngừng phun ra vụ khí, khuôn mặt trắng trẻo trong suốt, nhưng lại không ngừng oán giận lẩm bẩm. Oán niệm trong lòng nàng, làm cho nàng hận không thể tìm được kẻ nàng muốn tìm, hung hăng phát tiết đối với hắn.
- Đóa Đóa, trên đường cháu lải nhải không dưới nghìn lần, trải qua thời gian dài như vậy, lòng của cháu vì sao lại càng dần càng táo bạo, mỗ mỗ vẫn có câu nói kia, người phải có kiên trì mới được!
Trên mặt Thần Hoa Diệu mang theo biểu tình điềm đạm nói.
Thế nhưng, trong lòng Thần Hoa Diệu lại có chút hoài nghi, nhóm phương bắc có phải thực sự có điều thu hoạch nào đó, vì vậy liền hướng về phía người ngồi sát vách xe nói:
- Nam Minh Khai, lão thất phu ngươi không có một lần tính toán chuẩn xác, ta cũng chỉ có một lần nhãn lại cuối cùng đối với ngươi, lần này nếu không chuẩn, chúng ta liền tự giải minh ước đi thôi, ta sẽ tự dùng phương thức của chính mình để xử lý chuyện này!
Trong xe ngựa, Nam Minh Khai mở mắt, nghe được lời nói của Thần Hoa Diệu, nhìn về phía Nam Minh Tuyết và Vũ Phương Khinh Trần, không khỏi cười khổ nói:
- Ai, lão phu bình sinh là lần đầu tiên sử dụng tất cả tuyệt chiêu trên người tên tiểu tử như vậy. Bất quá lần này ngươi yên tâm, lão phu dẫn các ngươi tới Nguyệt Miểu Sơn trước, tự nhiên là có thể khẳng định nơi nào là khởi điểm của hắn, chúng ta chỉ cần đợi tại nơi đó là được rồi, tất cả định cục đều sẽ phát sinh hoặc cải biến tại nơi đó.
- Hai lão già Lỗ Cốt A Đạt và Đông Lâm Toại Khê kia nếu nguyện ý đi theo chúng ta hợp tác một lần, ngươi thấy thế nào, bọn họ có thể còn giống như trước đây, lặng lẽ đi theo?
Thần Hoa Diệu hỏi.
Nam Minh Khai lắc đầu nói:
- Hai lão thất phu này trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu như bọn họ không chịu hợp tác, chỉ sợ cái gì bọn họ cũng không làm được, lần này bọn họ thực sự không theo tới, lưu lại Đại Đường Quốc đấu với đám người kia!
Thần Hoa Diệu đột nhiên thở dài.
- Ở đây tựa hồ còn có một vị tỷ muội của thái sư tổ năm đó, bất quá nghe đồn người đã tạ thế nhiều năm, ta lại không tin, nhất định người ở nơi nào đó lánh đời, thiên triệu thương nguyệt, ta không tin người không có bất cứ phản ứng nào!
- Cố sự phát sinh nơi này, theo ta được biết, hình như có rất nhiều, đều là về nam tử đa tình kia, chỉ là hắn lưu lại một ít mối họa, rất có khả năng để tên tiểu tử kia đến gánh chịu rồi!
Nam Minh Khai thở dài một tiếng.
- Chỉ là ta nghĩ kỳ quá, vì sao sư tổ lại đề cập tới chuyện tình đã bị phủ bụi nhiều năm, lúc đó rốt cuộc xảy ra cái gì, ngươi tin tưởng là thiên phạt sao?
Thần Hoa Diệu nói.
- Sư tôn đã nói cho ta biết, tin thì có, không tin thì không, đoạn thời gian kia là trống rống, coi như là mấy người tham dự còn sống sót, bọn họ cũng không muốn đề cập, huống hồ bọn họ sẽ khẩn trương vì một hài tử còn chưa lớn, như vậy đã nói lên, điều này cũng không phải là duyên cớ thiên phạt gì đó, tất còn có nguyên nhân khác dẫn tới!
- Vì vậy chúng ta phải nhanh nhanh có được tín nhiệm của hài tử này mới được, bằng không một ngày để mối họa tro tàn lại cháy, sợ rằng lần phá diệt tiếp theo sẽ không còn xa nữa rồi, ai!
Thần Hoa Diệu thở dài một hơi, thở than qua lại trên phiến thổ địa này, còn có thần bí nơi đây lưu lại!