Võ Động Thiên Hà

Chương 286: Chương 286: Rốt cuộc chuẩn hay không chuẩn?




Trong khoảng thời gian kế tiếp, Vân Thiên Hà đã chân chính cảm nhận được bản thân mình đã bị tiểu kỳ quái kia dây dưa không dứt.

Vân Thiên Hà đã thử nghiệm qua, trên người mình thứ có thể hấp dẫn tiểu cầu này, ngoài Khôn Nguyệt Bích có chút phản ứng ra, những thứ khác cũng không có bất kỳ chút dị thường nào.

Mãi cho đến khi Vân Thiên Hà chuẩn bị ra khỏi huyệt động long quật mới ngẫu nhiên phát hiện đầu mối trọng yếu trên người mình. Đó chính là miếng ngọc bội huyết văn trên người cũng có cảm ứng với tiểu cầu kia.

Vân Thiên Hà đem miếng ngọc bội huyết văn lấy xuống để qua một bên, sau đó bản thân mang theo Khôn Nguyệt Bích đi ra xa, hắn mới phát hiện tiểu cầu kia dừng lại cách miếng ngọc bội huyết văn không quá một thước.

Nguyên lai, bí mật ở đây lại liên quan đến miếng ngọc bội huyết văn trên người mình.

Miếng ngọc bội huyết văn này rốt cuộc có lai lịch gì, trong đó bao hàm những bí mật đi. Vân Thiên Hà quả thực muốn nhanh chóng đi tìm ca ca Vân Sách của mẫu thân để vạch trần câu đố này.

Hành trình đi về miền đất phía bắc của hắn bây giờ đã là việc chắc chắn phải làm.

Vân Thiên Hà cùng An thúc không quay lại con đường trở về Tàng Long đại điện, mà thăm dò theo thông đạo Vân Thiên Hà nhìn thấy trên vách huyệt động trong ổ rồng.

Hai người dùng rất nhiều thời gian đi dọc theo thông đạo uốn lượn, càng đi ra bên ngoài, Vân Thiên Hà chú ý tới thông đạo bên trong huyệt động ngoại trừ một số tinh thạch đặc thù ra, không còn bất kỳ một chút khí tức sinh mệnh nào, trên đường đi học không hề gặp một sinh vật hay linh cầm dã thú nào lui tới.

Đến khi đi tới tận cùng của thông đạo, Vân Thiên Hà và An thúc đã có một phát hiện mới, đó là một cái động khá nhỏ, bên trong động cũng có rất nhiều long cấu tích tụ, hơn nữa còn có một số tinh thể năng lượng mà trong ổ rồng không có.

Khi An thúc gạt đi tầng long cấu trơn tuột như tấm gương làm lộ ra bức tường như ngọc, một màn khiến hai người bọn họ vô cùng kinh ngạc xuất hiện. Ngay khi bức tường ngọc hiện ra, những tinh thể năng lượng ở bên trong động tựa như đồng thời bị kích hoạt, toàn bộ sáng lên, hơn nữa quang mang chiếu ra tất cả đều hội tụ ở trên một tảng đá, Vân Thiên Hà trợn mắt há hốc mồm chứng kiến kỳ tích của một hiện tượng siêu tự nhiên phát sinh.

Trong nháy mắt ngay khi những quang mang này hội tụ lại, vách đá hơi nghiêng bên trong thạch động kín bưng, dưới tác dụng của một cỗ năng lượng kì dị tựa hồ có xảy ra biến hóa, dần dần trở nên trong suốt, cuối cùng hình thành một động khẩu kỳ dị có thể nhìn thấy được bầu trời trong xanh ở bên ngoài.

An thúc thấy một màn như vậy thì kích động hét lên:

- Ta biết rồi, bức thạch bích này chính là "Không Diệu Vân Ẩn Thạch" trong truyền thuyết. Đây là tuyệt thế chí bảo mà cái đại sư cơ quan trận thuật tha thiết ước mơ!

- An thúc, Không Diệu Vân Ẩn Thạch có tác dụng gì?

Vân Thiên Hà nhìn thấy bộ dáng An thúc giống như phát hiện ra được bảo tàng tuyệt thế, cũng có chút hiếu kỳ cất tiếng hỏi.

An thúc nói:

- Thiên Hà, ngươi còn nhớ những ngăn ngầm ẩn giấu để mở ra cơ quan trận bên trong Tàng Long bí thất không, nơi đó chính là sau khi sử dụng một chút Không Diệu Vân Ẩn Thạch sẽ hoàn toàn ẩn giấu đi, nói cách khác, Không Diệu Vân Ẩn Thạch có được hiệu quả ấn giấu cách ly không gian. Chả trách long quật vẫn còn một lối vào như vậy mà chưa hề bị người ta phát hiện, kỳ thực đó là tác dụng của tảng đá rất lớn kia. Hơn nữa bên trong động này thiên nhiên hình thành nên một ít tinh thạch năng lượng có tác dụng kích phát, cho nên cái động này vẫn luôn được ẩn dấu rất tốt!

Vân Thiên Hà nói:

- An thúc, chúng ta ra ngoài từ động khẩu này, chẳn hẳn sẽ đứng ngay tại vị trí lối ra, khi đó còn có thể nhìn được lối vào này nữa không?

- Việc đó tuyệt không có khả năng!

An thúc lắc đầu nói:

- Một khi chúng ta từ động khẩu này đi ra ngoài, việc này cũng tương đương với chúng ta đã bị cách ly với nó, muốn tìm lại cái động khẩu này chỉ sợ cũng hết sức khó khăn. Trừ khi bản thân ngươi có được năng lực cảm nhận đặc biệt cường đại, hơn nữa còn có thể điều khiển thiên địa nguyên lực thì may ra sẽ tìm được, nhưng những việc này cản bản không phải người thường có thể làm được!

Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút, nói:

- Đã như vậy, An thúc, chúng ta ra ngoài thôi!

Nhưng lúc này An thúc đột nhiên cải biến chủ ý, lắc đầu nói:

- Thiên Hà, có lẽ ngươi ra ngoài một mình đi, An thúc muốn nhờ ngươi một việc, mang một bức thư cho Nhạc Nhi, thuận tiện đem cả bọc đồ này cho Nhạc Nhi, cho nó biết ta vẫn còn sống, cho nó biết trong lòng ta luôn thương nhớ nó, sau này chắc chắn sẽ trở về tìm nó, để cho nó an tâm!

Vân Thiên Hà tiếp nhận bọc đồ, vô cùng kinh ngạc nói:

- An thúc, vì sao ngươi lại không muốn đi ra?

An thúc nói:

- Thiên Hà, hẳn ngươi có thể hiểu được, mỗi người đều có sự truy cầu suốt đời của họ, cũng tựa như ngươi truy cầu theo con đường võ đạo vậy. Tinh lực nửa cuộc đời ta đã hao tổn trên cơ quan trận thuật, trước kia khi chưa phát hiện ra tảng Không Diệu Vân Ẩn Thạch này, có thể ta vẫn còn phải tiếp tục truy tìm, thế nhưng sau khi phát hiện ra nó, trong lòng ta đã có một ý nghĩ vĩ đại!

Trong lòng Vân Thiên Hà hiểu vì sao An thúc lại cải biến chủ ý, mỗi người đều có thứ mà họ yêu thích cuồng nhiệt và ra sức truy cầu, sau khi suy nghĩ một chút bèn gật đầu nói:

- Nếu An thúc đã có chí hướng như vậy ta đây cũng sẽ không cưỡng cầu, bất quá An thúc ngươi yên tâm, Nhạc Nhi ở Đồ Thị, người Đồ gia sẽ coi nó như con của mình mà bảo vệ chiếu cố!

- Thiên Hà, từ nơi này ra ngoài, cũng không biết là sẽ ở đâu, hiện tại bên ngoài có rất nhiều cao thủ tìm kiếm ngươi khắp nơi, mọi việc nhất định phải cẩn thận, nếu như không đánh lại được, tốt nhất hãy rời khỏi Đại Đường Quốc một khoảng thời gian, lịch lãm một chút rồi hãy trở về!

An thúc dặn dò.

Vân Thiên Hà gật gật đầu nói:

- Bây giờ ta ra ngoài, sẽ không quay trở về Lợi Châu. Mẫu thân ta từ nhỏ đã cô đơn thương nhớ người anh trai thất lạc, ta sẽ trực tiếp đi lên phương Bắc để tìm người anh trai duy nhất còn lại trên thế giới này của mẫu thân ta!

Nói xong,, Vân Thiên Hà ôm quyền thi lễ cáo biệt với An thúc, hướng về phía cửa ra đi nhanh tới, ngay khi hắn đứng ở trên tảng đá kia, thân ảnh lập tức biến mất bên trong huyệt động.

Đã sắp tới cuối thu, khí trời cũng dần dần chuyển lạnh.

Mặt nước Long Hồ xanh xanh, cảnh trí vẫn ưu mỹ như xưa, du ngoạn thưởng thức cảnh hồ thu, nếm thử món long ngư thơm ngon, khiến cho Long Hồ trong lúc này cũng bắt đầu trở nên náo nhiệt.

Nhưng mà...

Trong thời khắc này, bên trong khoang thuyền, dường như ngay cả người có tính tình nhẫn nại như Thần Hoa Diệu, tâm tình cũng dần trở nên buồn bực.

- Nam Minh Khai, tính toán lão thất phu ngươi đến khi nào thì mới chính xác hả, chúng ta đợi ở Long Hồ này vài tháng rồi, vì sao tên kia vẫn không xuất hiện, không phải là tính toán của ngươi mất linh rồi đấy chứ?

- Hừ, không thể tin tưởng được lão già này được, theo ta thấy, cho dù chúng ta có chờ đến bạc tóc thì cái tên đáng ghét kia cũng không xuất hiện đâu!

Thần Hoa Đóa Đóa tâm tình cũng cực kỳ buồn bực, trong mồm không ngừng thấp giọng lẩm bẩm, mà trong lòng này lúc này đối với Vân Thiên Hà đã tới mức hận không thể cắn chết được hắn.

Đâu chỉ có một mình Thần Hoa Đóa Đóa là người sắp không chịu nổi, mà ngay cả hai người Nam Minh Tuyết cùng Vũ Phương Khinh Thần, trải qua ba tháng chờ đợi, trong lòng cũng đã dần dần nảy sinh một ít nghi ngờ đối với năng lực tính toán của sự thúc mình.

Nam Minh Khai biết hiện tại tất cả mọi người đã sắp không kiên nhẫn được nữa, cũng chỉ đành bất đắc dĩ nói:

- Những việc lão phu tính toán cũng phải có đến bảy phần chuẩn xác, thế nhưng khi đến tiểu tử này thì lại không linh, người mang tinh mệnh, mệnh số chính là thiên cơ, quả thực cũng không phải việc ta có thể dễ dàng tính ra, sợ rằng cũng chỉ có Thái sư tổ mới có thể tính ra được thôi!

- Sư thúc, vậy có thể nào Thiên Hà tiểu huynh đệ đã sớm trở về Lợi Châu hay không, mà chúng ta thì vẫn còn mệt mỏi chờ ở chỗ này!

Vũ Phương Khinh Thần nói.

Nam Minh Khai không nói lời nào, chỉ trầm tư!

Thần Hoa Diệu lúc này nói:

- Đông Lâm Toại Khê cùng Lỗ Cốt A Đạt ở Lợi Châu cũng không đạt được bất kì tin tức gì, bất quá trong thời gian này bọn họ cũng đã điều tra ra được chút đầu mối, hài tử kia là đệ tử của Đồ Thị Lợi Châu, tuy rằng cháu gái của Đông Lâm Toại Khê cùng với con gái của tộc trưởng Đồ Thị có quan hệ không tệ, nhưng cũng không đạt được bất kì tin tức gì tử nơi này, Đồ Thị không hề đề cập gì đến chuyện của hài tử này, luôn có ý giấu diếm, ngay cả hai lão già giảo hoạt Đông Lâm Toại Khê cùng Lỗ Cốt A Đạt cũng không tìm thêm được đầu mối quan trọng nào. Hành tung của hài tử kia, chỉ sợ ngay cả người nhà nó có lẽ cũng không biết được!

Thần Hoa Diệu dứt lời, Nam Minh Khai liền lên tiếng nói:

- Mấy lão già Đông Vực lợi dụng quan phủ Đại Đường cùng với lực lượng tông môn của Đông Vực, gần như đã lật từng tấc đất, nhưng cũng không tìm được hành tung của hài tử kia, điều đó có thể chứng minh hài tử kia chưa hề lộ diện, chắc là vẫn còn ở phụ cận vùng này. Lão phu tuy rằng tính không ra hành tung cụ thể của hài tử kia, nhưng hành tung của mấy lão già Quách Canh Đà cùng Hạ Tà Chi, lão phu vẫn có thể tính chuẩn bảy phần, nếu bản thân bọn họ đã có điều kiện thuận lợi như vậy, chúng ta có thể gián tiếp lợi dụng họ một chút!

- Ý của ngươi là, nếu như Quách Canh Đà cùng Hạ Tà Chi có động tĩnh gì, như vậy chúng ta có thể lần theo đầu mối của họ để lại?

Thần Hoa Diệu hiểu ra ý tứ của Nam Minh Khai. Nam Minh Khai gật đầu nói:

- Đúng vậy! Sở dĩ chúng ta một mực chờ ở đây, chính là đã cho bọn họ một chút tín hiệu rằng chúng ta cũng không có đầu mối, bằng không khi chúng ta có động tĩnh gì đó, mấy lão già này nhất định sẽ nhảy ra ngăn cản. Các người cho rằng trên Long Hồ không có cơ sở ngầm của họ sao, lấy hiểu biết của lão gia hỏa Quách Canh Đà kia với ta, hắn biết được ta có thuật thôi diễn (tương tự bói toán), sao hắn lại không cho người giám thị chúng ta?

Thần Hoa Diệu chợt nói:

- Thì ra là thế, lão gia hỏa nhà ngươi quả thực cũng thật giảo hoạt!

Đúng lúc này thần sắc Nam Minh Khai khẽ động, Lập tức trong lòng lặng lẽ tính toán. Đột nhiên đứng lên, thần sắc phấn chấn nói:

- Ra rồi, ha ha ha, tiểu gia hỏa này rốt cuộc cũng đi ra rồi...

- Ở nơi nào?

Mọi người vừa nghe thần sắc cũng phấn chấn, đồng thanh hỏi.

Nam Minh Khai lại nói:

- A, chẳng qua lão phu chỉ tính ra được hai lão cáo già Đông Lâm Toại Khê và Lỗ Cốt A Đạt hướng về phía Đại Đường Định Châu mà đi, chứ không thể nào xác định được vị trí của tiểu gia hỏa kia. Còn là ở nơi nào, ta cũng không biết có chuẩn hay không nữa!

- Vậy rốt cuộc là chuẩn hay không chuẩn?

Mọi người nghe xong, suýt chút nữa thì té xỉu tập thể.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.