Nơi đây là một vùng sườn núi, bầu trời trên đỉnh đầu có một tầng mây mù nhàn nhạt, xung quanh bao trùm một tầng tuyết đọng khá mỏng, từng trận gió thổi qua, hàn ý bức người.
Đây chính là vị trí mà Vân Thiên Hà xuất hiện sau khi đi ra từ cửa bí mật của long quật, bất quá trong lòng hắn có một loại cảm giác vô cùng cổ quái, án theo không gian của Tàng Long cấm địa mà suy ra, long quật phải ở dưới lòng đất mới đúng, nhưng từ nơi đó đi ra, lại là một vùng bán sơn mạch cao hơn mặt nước biển như thế này. Hắn không thể nghĩ ra hai nơi này rốt cuộc tồn tại mối liên hệ vi diệu nào.
Đây là một vấn đề rắc rối, chẳng qua trong đầu Vân Thiên Hà chỉ thoáng hiện một chút liền bị hắn vứt ra sau đầu, hiện tại vấn đề hắn phải đối mặt chính là, phải xác định xem đây là núi gì, ở địa phương nào.
Từ trên cao nhìn lại, nơi đây núi non ngút ngàn, chỉ có thể nhìn được những địa phương thấp hơn nơi đây mà thôi, hơn nữa sơn thế hoàng tráng đồ sộ, trong lòng Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút, mơ hồ đoán rằng nơi này hẳn là Thanh Long sơn mạch, trong ấn tượng của hắn, cũng chỉ có Thanh Long sơn tú lệ và thần bí mới phù hợp với vị trí truyền tống cửa ra bí mật của long quật.
Đi thêm một đoạn tiến xuống lưng núi là có thể nhìn thấy cây cối thực vật bắt đầu khô vàng, thỉnh thoảng còn có thể thấy một vài hung cầm mãnh thú hoặc tinh thú ẩn hiện nơi này.
Vân Thiên Hà cảm ứng thấy tinh hung hãn cũng có đến vài con thường qua lại vùng phụ cận, bất quá hắn cũng không có ý định đi trêu chọc những tinh thú này, giết thú lấy đan, hôm nay hắn đã là Tiên Thiên cảnh giới, tinh nguyên đan của tinh thú đối với hắn mà nói tác dụng đã không lớn, ngược lại hắn thực sự hy vọng có thể đụng phải một con linh thú phổ thông để thử qua thân thủ xem sao.
Càng đi xuống dưới chân núi, rừng cây lại càng rậm rạp, chằng chịt cành khô bụi rậm, còn thêm cả những độc vật ẩn nấp bên trong những bụi cỏ bí mật. Vân Thiên Hà trên đường đi xuống, chỉ cần ngưng tụ tinh thần lực là có thể cảm ứng được rõ ràng những khí tức sinh mệnh tồn tại gần hắn.
Đây là một loại cảm giác thập phần vi diệu, có lẽ là do quãng thời gian ở trong Tàng Long đại điện thông qua Tụ Phách Huyền Linh trận tu luyện đã mang đến một loại thăng hoa cho linh phách của hắn.
Vân Thiên Hà rất yêu thích cảm giác có thể nắm bắt rõ ràng mọi vật xung quanh mình. Tuy rằng trong núi này có rất ít những tinh thú có thể tạo thành uy hiếp đối với hắn, nhưng với những tồn tại hung hãn cường đại như linh thú, trong lòng Vân Thiên Hà vẫn luôn bảo trì thái độ cẩn thận. Có thể gặp được linh thú đương nhiên tốt, hắn sẽ giết thú để lấy linh thú kim đan, còn nếu không gặp được hắn liền trực tiếp hạ sơn, đối với hắn cũng không có ảnh hưởng gì.
Nơi đây tuy là thâm sơn, thế nhưng trên đường đi Vân Thiên Hà không hề cảm ứng được sự tồn tại của linh thú cường đại.
Khi đi ngang qua một con suối nhỏ, thấy nước suối chảy róc rách, trong vắt đến tận đáy, Vân Thiên Hà liền vui vẻ, lấy ra túi đựng nước sớm đã cạn khô bên hông chạy tới cạnh con suối, đầu tiên lấy tay vốc một ngụm nước uống, cảm giác ngọt ngào sảng khoái không gì sánh được, đây là loại nước tự nhiên tinh thuần không hề có chút ô nhiễm. Sau đó bèn đong đầy túi đựng nước, rồi uống một trận đến no.
Vân Thiên Hà chuẩn bị tiếp tục khởi hành, bất chợt trong rừng truyền đến một loạt âm thanh đánh nhau khiến hắn trở nên cảnh giác.
Âm thanh truyền đến từ chân núi, hơn nữa trong tranh đấu còn có cả tiếng binh khí va chạm, Vân Thiên Hà dựa theo những thanh âm này một đường tìm kiếm, khi đi tới phụ cận liền lập tức nhảy lên một gốc cây cao lớn, nghiêng người liếc nhìn về phía trường tranh đấu.
Nơi này đã gần tiếp cận chân núi, có một con đường nhỏ, ở ngay lối rẽ trên con đường nhỏ đó, có ba gã võ sư đeo khăn che mặt, mặc áo bông thô, tay cầm đao kiếm trông tựa như cướp phỉ, lúc này đang vây đánh một thanh niên võ sư thân mặc giáp mềm, trên lưng có khoác theo lệnh kỳ, tay cầm tước vân đao. Thanh niên lưng khoác lệnh kỳ hiển nhiên là một tiểu tướng truyền tin trong quân đội, vậy mà lại gặp phải cướp phỉ, hơn nữa còn là ở nơi rừng sâu, tình hình như vậy khiến người ta cảm thấy vô cùng cổ quái.
Bởi vì không thể nào phân biệt được tiểu tướng truyền tin là biên chế trong quân đội nào, Vân Thiên Hà vẫn yên lặng ngồi trên cành cây quan sát trường tranh đấu của hai bên. Tiểu tướng truyền tin kia là một võ sư cấp sáu, hiển nhiên không phải là đối thủ của ba gã cướp phỉ, sau mấy hiệp trên người hắn đã bị chém ba đao, đâm một kiếm, vô lực phải kháng.
Sau khi bị chế phục, tiểu tướng truyền tin không bị giết. Trong ba tên cướp phỉ có một gã đi tới lục lọi một hồi trên người tiểu tướng truyền tin. Sau khi từ trên người tiểu tướng truyền tin móc ra một phong thư, không thèm nhìn qua, cũng không mở ra đọc, trực tiếp thấp giọng quát hai tên còn lại:
- Thư đã vào tay, diệt khẩu rồi về núi, đợi trại chủ chỉ thị bước tiếp theo!
Tiểu tướng kia sau khi nghe thấy những lời này liền cuồng tiếu nói:
- Đám sơn tặc các ngươi mà cũng dám mưu đồ can thiệp đại sự của hai nước, sớm muộn cũng có ngày bị tru di cửu tộc.
- Sơn tặc, hừ, ngươi có thể chết dưới đao của sơn tặc, cũng không tính là oan uổng, giết!
Gã trung niên cướp phỉ sau khi cười lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý đến tiểu tướng truyền tin, quay người đi vào trong núi.
Lập tức chợt nghe xoẹt một tiếng, hai gã cướp phỉ còn lại giơ đao chém xuống, chặt bay đầy vị tiểu tướng, rồi nghênh ngang rời đi.
Vân Thiên Hà trông thấy một màn này, trong lòng liền nổi lên chút hiếu kỳ, xem ra những gã cướp phỉ này cũng không phải là sơn tặc, mà có lẽ là người thuộc cứ điểm của một thế lực ẩn núp nơi này. Bọn chúng tựa hồ đang bí mật mưu đồ trù tính về đại sự chiến tranh giữa hai nước.
Nghĩ vậy, thân thể Vân Thiên Hà nhẹ nhàng hạ xuống đất, theo sát phía sau mấy gã cướp phỉ.
Theo sau khoảng chừng thời gian một nén hương, Vân Thiên Hà đã tới được lối vào của một sơn cốc thập phần thần bí.
Trong đường hầm tiến vào sơn cốc, có hai gã thủ vệ mang khăn che mặt gác ở lối vào, khi ba gã cướp phỉ kia đi tới, thủ vệ lirrfn đưa tay ngăn lại, hỏi:
- Khẩu lệnh!
Vân Thiên Hà lập tức ngưng thần lắng nghe, gã cướp phỉ trung niên nói:
- Tịch bát cật diện, xuân phong thực chúc!
Thủ vệ sau khi nghe liền tránh sang một bên, để ba người kia vào sơn cốc.
Vân Thiên Hà nấp ở gần cửa vào sơn cốc, quan sát trong chốc lát, ngoại trừ thủ vệ sơn cốc kia, sau khi nhập cốc còn phải đi qua cầu treo bắc giữa hai vách núi, hai bên đầu cầu treo đều có thủ vệ vác đao canh gác, thoạt nhìn tương đối sâm nghiêm chặt chẽ.
Suy nghĩ một chút, trong lòng có Vân Thiên Hà đã có chủ ý.
Chờ đến khi trời trạng vạng tối, sắc trời dần dần ảm đạm, trong khu rừng núi đã bắt đầu có một cơn lạnh lẽo phủ xuống, Vân Thiên Hà vẫn ẩn núp trên một thân cây bên ngoài cốc, cuối cùng cũng đã có người đi ra, tựa hồ là ra ngoài làm việc, có đi một mình.
Vân Thiên Hà tập trung theo dõi người này một hồi, sau khi hắn tiến vào trong rừng, Vân Thiên Hà dùng thế sét đánh không kịp bưng tai tập kích hắn, người này không kịp phòng bị, thậm chí còn không có chút phản ứng, Vân Thiên Hà đã phi thân từ trên cao xuống, tóm lấy cổ hắn vận kình vặn một cái, chỉ nghe một tiếng rắc lạnh lẽo vang lên, thân thể người này đã mềm nhũn, đầu vẹo sang một bên.
Sau khi nhanh chóng cởi y phục trên người hắn, Vân Thiên Hà liền mặc lên người mình, đem khối mộc bài trong lòng người này treo ở bên hông, sau đó lại dùng khăn bịt mặt che kín diện mạo, nhanh chóng biến trở thành một tên sơn tặc.
Đợi chừng nửa canh giờ, bầu trời đã tối đen, Vân Thiên Hà đem túi đồ cùng những vật phẩm trọng yêu trên người giấu đi, liền nghênh ngang hướng về phía sơn cốc đi tới.
Đi tới trước sơn cốc, nhãn thần hai gã thủ vệ có vẻ rất cổ quái, mọt người quát lên:
- Sao trở lại nhanh vậy hả, khẩu lệnh!
- Tịch bát cật diện, xuân phong thực chúc!
Vân Thiên Hà hạ thấp giọng nói.
- Không đúng, đây là khẩu lệnh buổi trưa!
Gã hộ vệ lập tức cao giọng quát.
Ngay sau khi Vân Thiên Hà nói ra khẩu lệnh, hai gã thủ vệ kia hơi sững sờ, lập tức nhãn thần của một tên liền trở nên cảnh giác.
Vân Thiên Hà thấy thế trong lòng liền biết không ổn, khẩu lệnh của bọn họ đã thay đổi, vì vậy ngay trước khi một tên chuẩn bị hô lớn cảnh giới, Vân Thiên Hà liền tiên hạ thủ vi cường. Bộc lộ một cỗ uy áp cường đại, vóc người lao bắn đi như một mũi tên, đưa tay chế trụ yết hầu một gã, dùng phương thức sát thủ trực tiếp kết thúc tính mệnh của hắn.
Đồng thời trong cùng lúc đó, tay còn lại của Vân Thiên Hà cũng không nhàn rỗi, trực tiếp vươn ngón tay điểm ra một chỉ, gã còn lại không kêu lên được tiếng nào, cũng không tạo ra được bất kỳ tiếng động nào, dưới Thương Hồn Chỉ, con đường hắn có thể đi chỉ có thể là tử vong.
Hai người này không kịp phát ra được cảnh báo, Vân Thiên Hà sau khi giải quyết xong, liền đem thi thể chúng sắp đặt ở cốc khẩu dựa vào vách đá, dùng thêm cả cành cây để chống đỡ, thoạt nhìn qua chẳng khác gì bọn chúng đang dứng gác ở cốc khẩu. Sau khi sắp xếp xong, Vân Thiên Hà liền tiến vào cốc.
Khi vượt qua cầu treo, thủ vệ ở cầu treo lại một lần nữa chặn Vân Thiên Hà, quát lên:
- Lệnh bài!
Vân Thiên Hà lập tức đem mộc bài đeo bên hông chìa về phía hắn, gã kia sau khi nương theo ánh lửa xác nhận một chút liền nói:
- Thả cầu treo xuống!
Sau khi cầu treo hạ xuống, Vân Thiên Hà lập tức đi qua, quét mắt nhìn hai bên trái phải, trong lòng tính toán độ rộng giữa hai vách núi, hắn hoàn toàn có thể nhảy một cú là vượt qua, lúc này cũng trở nên yên tâm. Sau khi thuận lợi vượt qua cầu treo, bèn đi vào trong sơn cốc.
Chỉ thấy hai bên sơn cốc là hai hàng nhà gỗ, có nam có nữ ra ra vào vào, tựa hồ đang bận bịu chuẩn bị cơm tối.
Đưa mắt nhìn về phía tận cùng, ở phía sau một mảng rừng cây, nơi này có một kiến trúc hoàn toàn bằng gỗ, quy mô kiến tạo cũng lớn hơn một chút và tương đối tinh xảo, ở môn khẩu cũng có vài tên thủ vệ đứng gác, xem ra đó chính là chỗ ở của đầu lĩnh.
Vân Thiên Hà tiến về phía trước trù phòng.
Trù phòng ở đây vô cùng dễ tìm, vừa nhìn đã biết, bởi vì ở ngay cửa lúc này đang có vài đại hán ngồi đó, trông coi nồi niêu. Phía trước đám nồi niêu là hai người trong tay cầm muôi lớn, đứng phân chia đồ ăn cho mọi người, hiển nhiên đây chính là đầu bếp.
Vân Thiên Hà sau khi tiến tới, trực tiếp cầm lấy một cái bát gần đó, đi tới phía trước đầu bếp, chỉ chìa bát ra chứ không hề lên tiếng. Đầu bếp kia múc cho hắn vài muôi cơm cùng một ít thức ăn rồi không hề để ý tới hắn nữa.
Vân Thiên Hà tìm một góc ít người ngồi xuống. Đem một góc khăn che mặt vén lên lộ ra miệng, sau đó bắt đầu ăn cơm. Gần đây trong long quật chung quy chỉ ăn cá, hết cá tươi đến cá khô, hắn đã thấy rất nhạt miệng rồi, mà lúc này có cơm trước mặt, hắn tự nhiên muốn ăn trước rồi mới nói sau.
Trước tiên ăn cơm của bọn chúng, ăn uống no đủ rồi, sau đó đi giết người của chúng, buôn bán thế này tính ra lời lãi cũng không tệ!