Ngày đông giá rét gần trôi đi, trong Nguyệt Miểu Sơn tràn trề màu xanh hoa cỏ, nhưng đỉnh núi vẫn là đóng băng nghìn dặm, linh động mà xinh đẹp tuyệt trần, băng tuyết màu trắng bao trùm, hình thành một bức hoa cuộn tròn thần kỳ vẽ cảnh núi non.
Trong gió tuyết bên ngoài núi, ba chiếc xe ngựa giống như sơn dương lạc dường, dừng lại tại địa phương bao phủ trong màn sương mù, tựa hồ thủy chung không tìm được phương pháp vào núi.
- Nam Minh Khai, lão thất phu ngươi có thể cho người khác một chút tín nhiệm và hy vọng? Chúng ta đã vòng vo tại nơi này một ngày một đêm rồi, Nguyệt Miểu Sơn kia rốt cuộc là nơi nào, thôi toán chi thuật của ngươi thực quá làm ta thất vọng rồi!
Thần Hoa Diệu coi như tu dưỡng và tính tình tốt hơn nữa, trong đoạn thời gian này liên tục lăng qua lăng lại, cũng có chút thiếu kiên nhất rồi.
Không phải nàng đối với một việc mất đi kiên nhẫn, mà nàng đối với thôi toán chi thuật của lão đầu Nam Minh Khai này thực sự là cực điểm coi thường, vì vậy lão đầu từ khi gặp phải Vân Thiên Hà, thôi toán chi thuật của hắn, không hề chứng minh được chính mình chính xác không sai lầm.
Nam Minh Khai chỉ biết cười khổ, hắn biết giải thích cũng đã vô ích rồi, chỉ có nhìn về phía chất nữ và sư điệt của chính mình, hi vọng bọn họ có thể thông cảm.
Nam Minh Tuyết vẫn không chút biểu tình, chỉ có trong đôi con ngươi như thu thủy, có chút điểm nóng nảy. Mà Vũ Phương Khinh Thần sớm đã không có tính tình, hắn cũng lười nói thêm cái gì, ở trong lòng hắn, hắn biết thôi toán chi thuật của sư thúc vô cùng linh nghiệm, thế nhưng những ngày gần đây, hắn bắt đầu nghi ngờ, sư thúc có phải đã gặp khắc tinh.
Mà trong một chiếc xe ngựa khác, Thần Hoa Đóa Đóa cúi đầu, trong đoạn thời gian gần đây, trong phần nóng nảy còn có phẫn nộ, sớm đã không còn hình bóng nữa rồi. Hiện tại trong lòng nàng, chỉ có một ý niệm, đó chính là tìm được cái tên kia, hung hăng xé nát hắn thành mảnh vụn, tiếp tuc nuốt vào trong bụng, để tiết hết mối hận trong nửa năm vừa qua.
Vì một người không hề quen biết, vì một người gọi là tinh mệnh chi nhân gì đó, bọn họ tại phiến thổ địa Đông vực này đã lăn qua lăn lại nửa năm rồi, cho dù là du ngoạn cũng không dùng tới thời gian lớn tới như vậy.
Thần Hoa Đóa Đóa không rõ, rốt cuộc là cái tinh mệnh chi nhân kia là cái gì, sẽ làm cho nhiều người kiên nhẫn vì hắn như vậy, không ngừng truy đuổi theo cước bộ của hắn.
Mọi người ở đây bắt đầu vì chuyện không tìm được Nguyệt Miểu Sơn mà có chút nôn nóng, đột nhiên trong màn sương mù dày đặc, có năm chiếc xe ngựa chở hàng hóa chạy tới.
Dẫn đầu đội ngũ này, là một vị hán tử trung niên áo khoác da, lưng mặc áo choàng thêu ánh trăng, bên cạnh hán tử còn có một vị thiếu niên lớn lên khỏe mạnh kháu khỉnh, sau khi tiến vào trong màn sương mù, hán tử vẫn chưa hề thay đổi phương hướng, thẳng hướng Nguyệt Miểu Sơn.
Thiếu niên bên cạnh hình như là lần đầu tiên tới, lộ vẻ hiếu kỳ, không giải thích được hỏi:
- Trát Tháp thúc thúc, từ bên ngoài nhìn, ở đây căn bản không có núi a, chúng ta có thể lạc đường trong sương mù dày đặc rồi hay không? Người có còn nhớ rõ đường tới Nguyệt Miểu Sơn? Cữu cữu của ta sẽ đến tiếp đón chúng ta sao?
- Lâm Lôi tiểu thiếu gia, Nguyệt Miểu Sơn trước nay đều là nơi thần bí mờ ảo, cho dù nơi đó tọa lạc giữa Xuất Vân Quốc và Tuyết Vực, nhưng người trong Xuất Vân Quốc biết tới không nhiều, Nặc Nhĩ gia tộc chúng ta từ trước tới nay đều có quan hệ mật thiết với Nguyệt Tông, làm thế gia ngoại môn, không chỉ bảo mật, mà còn phải cung cấp vật tư sinh hoạt cho đệ tử Nguyệt Tông cần, chính vì như vậy mà Nặc Nhi gia tộc chúng ta hơn trăm năm nay cường thịnh không suy!
Nặc Nhĩ Lôi Lâm nói:
- Trát Tháp thúc thúc, như vậy ngoại trừ gia tộc chúng ta, Nguyệt Tông hẳn là còn có thế gia ngoại môn khác đúng không?
Trát Tháp gật đầu nói:
- Một tông phái nghìn năm lớn nhưu vậy, đâu chỉ có một gia tộc chúng ta, thân tộc thế gia các trưởng lão và đường chủ đếm không hết, trải rộng khắp nơi thất vực. Nguyệt Tông cứ năm năm chọn lựa đệ tử, đều ưu tiên tiến hành chọn lựa tại các thế gia ngoại môn này, mà chọn lựa đầu xuân năm nay cũng sắp bắt đầu ồi, lần này mang ngươi tới đây, gia gia cũng là muốn ngươi tới tham gia lần khảo hạch chọn lựa này, ngươi cần phải nỗ lực lên, giống như cữu cữu của người vậy, tranh thủ trở thành đệ tử nội môn, cứu cữu ngươi chính là niềm kiêu ngạo của Nặc Nhĩ gia tộc chúng ta!
- Thế nhưng, Trát Tháp thúc thúc, ta muốn bái người khác làm sư phụ, vậy làm sao bây giờ?
Trên mặt Nặc Nhĩ Lôi Lâm có vẻ có chút mê man.
Sắc mặt Trát Tháp có chút xấu xí, trầm giọng nói:
- Lôi Lâm, người thần bí phi phàm kia, ngay cả gia gia cũng nói là kỳ nhân, ngươi ngay cả mặt người ta còn chưa nhìn thấy, người ta còn không nhất định thu nhận ngươi, ngươi hãy nghe lời gia gia nói, tham gia lần chọn lựa của Nguyệt Tông này đi, bằng không chẳng phải phụ kỳ vọng của mọi người sao? Phải biết rằng mấy ca ca của ngươi đều tranh thủ cơ hội này, tất cả đều hết sức cố gắng!
- Trát Tháp thúc thúc, phía trước hình như có người, có thể là cữu cữu ta tới đón!
Đột nhiên, Lôi Lâm chỉ về những điểm đen có chút không rõ ràng phía trước nói.
Trát Tháp quay sang, tinh tế quan sát nơi này, chỉ thấy phía trước là ba chiếc xe ngựa, trang phục bên ngoài cũng tương đối kỳ quái, thuận miệng nói:
- Những người này thoạt nhìn không giống như người Đông vực!
Có thể đoàn xe ngựa cũng bị đối phương phát hiện ra, lúc này bên kia có một người thanh niên từ trên xe xuống, đi tới gần có lễ nói:
- Tại hạ là Vũ Phương Khinh Trần, Thiên Đảo vực tới, xin hỏi các vị vận chuyển vật tư tới Nguyệt Miểu Sơn sao?
- Ngươi là ai, ngươi thế nào biết?
- Lôi Lâm, không nên nói lung tung!
Trát Tháp lập tức ngăn Lôi Lâm lại, quan sát Vũ Phương Khinh Thần vài lần, nói:
- Chúng ta chỉ là đi ngang qua mà thôi, hơn nữa cũng chưa từng nghe qua cái gì là Nguyệt Miểu Sơn, ở đây sương mù dày đặc, chúng ta cũng là trong lúc vô ý đi vào!
Vũ Phương Kinh Trần là một người thông minh, hắn nghe được thiếu niên kia bị ngăn lại, đã biết nhất định những người này tới Nguyệt Miểu Sơn, liền mỉm cười nói:
- Chúng ta định tới Nguyệt Miểu Sơn bái phỏng tông chủ Nguyệt Tông, chỉ là không ngờ lạc đường ở đây, cho nên muốn thỉnh giáo một chút, thỉnh không nên hiểu lầm, chúng ta không có địch ý!
Trát Tháp dù sao cũng là người từng trải, hắn quan sát Vũ Phương Khinh Trần, nhìn ra là người ôn hòa, thế nhưng cũng không dễ dàng tin lời hắn nói, không tiếp tục để ý tới hắn, đội ngũ bọn họ ngừng lại, trực tiếp ngồi tại chỗ nghỉ ngơi, ăn chút lương khô.
Vũ Phương Khinh Trần thấy vậy, nhẹ nhàng cười, hắn hiểu đối phương cẩn thận, sau khi khẽ thi lễ, liền quay trở về nói với Nam Minh Khai:
- Sư thúc, những người này là thế gia ngoại môn tiếp tế vật tư cho Nguyệt Tông, chỉ là bọn họ rất cảnh giác, không chịu nói cho biết, cũng không chịu đi trước, xem ra, chúng ta chỉ có thể đợi Nguyệt Tông hạ sơn tiếp ứng đệ tử rồi!
- Cũng được, vậy thì chờ ở chỗ này vậy, nếu có đệ tử Nguyệt Tông nới, có thể dễ dàng hơn, bằng quan hệ của gia gia ngươi và tông chủ Nguyệt Tông, nói vậy Lộng Nguyệt tiền bối kia hẳn là sẽ tiếp kiến chúng ta!
Nam Minh Khai gật đầu nói.
Mọi người ở dưới chân núi chờ đợi nửa canh giờ, đúng lúc này, trong sương mù dày đặc có hai con ngựa trắng xuất hiện, chỉ thấy hai vị nam tử mặc nguyệt xam bạc xám giao nhau từ trong màn xương mù đi ra, từ xa xa bọn họ đã nhìn thấy ba chiếc xe ngựa đám người Nam Minh Khai, liền nhíu mày, nhưng thấy đám người vận chuyển Trát Tháp cũng chờ đợi, trên mặt lộ thần sắc nghi hoặc.
Trát Tháp thấy hai người đi ra, nhất thời đứng lên, mà Lôi Lâm lập tức xuống ngựa, có vẻ rất hưng phấn, hoan hô một tiếng kêu lên:
- Cữu cữu, người tới đón chúng ta rồi!
Nặc Nhĩ Duy Kiệt nhìn thấy Lôi Lâm, đôi lông mày nhăn tít lại hơi thả lỏng, trên mặt nở nụ cười, đi tới trước, sờ sờ vào cái đầu nhỏ bé của Lôi Lâm, cười nói:
- Năm nay thế nào tên nghịch ngợm ngươi lại lên núi tham gia chọn lựa a?
Nói xong, hắn chuyển mắt qua nhìn Trát Tháp, nói:
- Biểu huynh, huynh có nhận ra những người phía trước hay không? Bọn họ đang làm gì?
Trát Tháp nói:
- Những người đó đến từ Thiên Đảo vực, nói muốn tới bái phỏng tông chủ Nguyệt Tông, ta sợ có trá, cũng không dám tiếp tục đi về phía trước, việc này Duy Kiệt đệ định đoạt đi!
Nặc Nhĩ Duy Kiệt nói với một đệ tử Nguyệt Tông khác:
- Liên sư đệ, đệ đi thăm hỏi ý đồ những người đó một chút, nhớ kỹ lấy lễ đối đãi, nhất thiết không được xung động, nếu như đối phương có thể đưa ra được tín vật nào đó, đệ liền mang về giao cho sư tôn định đoạt!
- Được rồi!
Liên sư đệ lên tiếng trả lời, gật đầu với Trát Tháp, thân mật sờ sờ vài cái đầu nhỏ bé của Lâm Lôi, liền đi về phía Nam Minh Khai.
Vũ Phương Khinh Trần thấy đối phương tới tìm hỏi, liền bước lên mấy bước, hành lễ nói:
- Tại hạ Vũ Phương Khinh Thần, đến từ Thiên Đảo vực Nam Minh Quang Thiên, lần này tới Đông vực Nguyệt Miểu Sơn là muốn bái kiến tông chủ Lộng Nguyệt, vị huynh đệ này có thể truyền lại một chút?
Liên sư đệ mới gặp gỡ Vũ Phương Khinh Thần, đối với vẻ khiêm tốn lễ nghĩ của hắn có cảm tình rất tốt, thuận miệng nói:
- Các ngươi có tín vật nào hay không, ta sẽ mang lên núi báo cáo gia sư!
- Thỉnh Liên huynh đệ chờ, ta sẽ hỏi lại sư thúc!
Nói xong, Vũ Phương Khinh Thần liền đi tới trước xe ngựa, nói:
- Sư thúc, đối phương muốn tín vật, chúng ta có hay không?
Nam Minh Khai vừa nghe, cũng có chút khó khăn, nói:
- Chuyến này tới đây, cũng không dự định đến Nguyệt Miểu Sơn, sư tôn cũng không dặn dò qua việc này!
Lúc này, Thần Hoa Diệu từ trong xe ngựa bước ra, lập tức lấy từ trong túi của mình một nguyệt hoàn không rõ là tài liệu gì chế tạo thành, đưa cho Vũ Phương Khinh Thần nói:
- Ngươi cầm vật này giao cho hắn mang lên núi, trưởng lão Nguyệt Tông hẳn là có thể nhận ra được!
- Lãnh Nguyệt Long Hoàn!
Nam Minh Khai hơi động dung liếc mắt nhìn nguyệt hoàn kia, nói:
- Nghĩ không ra, sư tổ của ngươi thực nhìn ra, cư nhiên phương diện này cũng nghĩ tới!
Thần Hoa Diệu nói:
- Vật này vốn là tín vật Thương Nguyệt tiền bối tặng tổ sư, tự nhiên có giá trị quan trọng!
Vũ Phương Khinh Thần có điểm không giải thích được, nhưng tiếp nhận nguyệt hoàng, lần thứ hai trở lại đưa cho Liên sư đệ nói:
- Huynh đệ, nguyệt hoàn này chính là tín vật, nếu lệnh sư tôn không biết, có thể giao cho tông chủ quý môn nhận rõ, tại hạ tạ ơn trước!
Liên sư đệ tiếp nhận nguyệt hoàn, cảm thấy bên trong có một cỗ năng lượng thần bí bắt đầu khởi động, lúc này cũng không dám sơ ý, sau khi thi lễ, liền cấp tốc cưỡi ngựa chạy đi.
Qua chừng nửa canh giờ, lúc này Liên sư đệ đã cấp tốc trở về, bên cạnh hắn còn có một vị trung niên nhân, vị trung niên nhân này không phải ai khác, chính là Triển Lâm Phong lần trước nghênh đón dẫn Vân Thiên Hà vào núi. Triển Lâm Phong mang theo độ đệ tới chân núi, sau khi xuống ngựa, bước tới truwos mặt Nam Minh Khai và Thần Hoa Diệu nói:
- Hai vị tiền bối, đệ tử vãn bối có chỗ nào chậm trễ, xin được thứ lỗi, gia sư hiện đang ở trong đại điện chờ đợi, thỉnh các vị theo vãn bối lên núi!
Nói xong, Triển Lâm Phong liền nói với Nặc Nhĩ Duy Kiệt gần đó:
- Duy Kiêu, ngươi vẫn bọn họ lên sau, Lạc phó đường chủ Cung Nguyệt Đường sẽ bàn bạc, sau khi hoàn tất, ngươi an trí bọn họ tại biệt viện của ngươi nghỉ ngơi là được!
- Dạ, sư tôn!
Nặc Nhĩ Duy Kiệt khom người thi lễ, hướng về phía Nam Minh Khai nhìn thoáng qua, liền dẫn theo đội ngũ xe ngựa Trát Tháp đi sâu vào trong màn sương mù dày đặc, rất nhanh đã không còn bóng dáng.
- Hai vị tiền bối, mời đi theo vãn bối vào núi!
Triển Lâm Phong lại một lần nữa nhận nhiệm vụ dẫn dường, dẫn đoàn người vào sâu trong núi.