“Được rồi, ở đây đi tôi giúp em bắt nó” Thái Trạch Dương còn tưởng cô xảy ra chuyện gì làm anh một phen hú vía.
Anh tiến vào phòng tắm của cô giúp cô bắt con gián ra, Tư Lam đứng từ xa nhưng người cô rung cả lên, cô chưa bao giờ vướng phải tình trạng này bao giờ.
“Xong rồi đấy, tôi về đây” Thái Trạch Dương định đi thì Tư Lam kéo tay của anh lại, không biết cô có làm lỗi gì với anh không mà khiến cho anh có lúc khó tính với cô như vậy hay là anh ghét cô.
Cô nhất định phải hỏi cho ra lẽ, nếu thật sự là vậy cô sẽ không làm phiền đến anh nữa.
“Thầy, có phải em làm gì không vừa lòng với thầy không?” Tư Lam nhẹ hỏi.
“Không có gì” Thái Trạch Dương quay đầu đi lạnh lùng nói.
“Sao em thấy dường như thầy rất ghét em” Tư Lam giọng rung rung.
Thái Trạch Dương quay lại nhìn cô, Tư Lam đột nhiên ôm chặc lấy anh, anh hơi bất ngờ nhưng không hiểu sao mình lại quan tâm cô như vậy, thấy không thích cô mỗi khi tiếp xúc thân mật với Trí Nam.
Anh đưa tay lên ôm lấy vòng eo của cô, Tư Lam lấy hết can đảm của mình hôm nay cô phải nói ra tất cả.
“Thầy, em thích thầy”
“....” Thái Trạch Dương đứng hình vài giây, tim của anh bắt đầu đập nhanh hơn, có lẽ cô sẽ nghe được nhịp tim của anh vì cô đang áp vào lồng ngực của anh.
“Xin lỗi, chắc tôi đã làm em hiểu lầm gì đó, tôi không ghét em, nhưng tình cảm của em tôi không thể nhận” Thái Trạch Dương lấy lại bình tĩnh buông cô ra.
“Vâng không sao, em hiểu mà” Tư Lam vẻ mặt u buồn, thì ra cảm giác bị từ chối là như vậy, nhưng cô sẽ không bỏ cuộc có lẽ anh nghĩ là cô vẫn còn nhỏ, không sao cô sẽ tỏ tình với anh lần nữa.
Đột nhiên chuông điện thoại của anh vang lên, là mẹ của anh gọi, không biết lại có chuyện gì đây.
“Con nghe đây”
“Ơ... con ở nhà với ai đấy” mẹ của anh nhìn thấy bóng dáng của cô phía sau anh liền hỏi.
“Bạn của con thôi ạ”
“Mau quay cho mẹ xem!!” Dường như bà phát hiện ra điều gì đó liền bắt anh quay cận mặt Tư Lam.
“Bạn gái của con, cô ấy vừa tắm xong để cô ấy thay quần áo rồi sẽ nói chuyện với mẹ nhé” Thái Trạch Dương vừa nói vừa ra hiệu cho cô, mặc dù Tư Lam không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cô cũng làm theo lời anh đi thay quần áo chỉnh tề, vì phải đối diện với mẹ của anh nên phải nghiêm túc một chút.
Thay quần áo xong, Thái Trạch Dương gọi cô qua ngồi cùng với mình, Tư Lam hơi rung vì cô không biết phải phối hợp với anh như thế nào.
“Thầy em phải làm sao?” Tư Lam nói khẽ vào tai anh.
“Giúp tôi!! Giả làm bạn gái tôi” Tư Lam ngỡ ngàng tại sao lại là cô, cô có nên vui không nhưng đây chỉ là giả vờ mà thôi.
“Cháu là bạn gái của Trạch Dương đấy phải không?” Bà nhìn cô cười hiền nói.
“Dạ phải” Tư Lam giọng rung rung hồi hợp nói.
“Thật xinh xắn, hôm nào đến thăm bác nhé, bảo Trạch Dương đưa con về đây ăn bữa cơm với bác nghe chưa”
“Cháu biết rồi thưa bác”
“Làm phiền hai đứa rồi, mẹ định nói gì với con mà quên mất rồi, thôi hôm nào đưa con bé về đấy!!!” Bà nói rồi cúp máy.
Tư Lam vuốt ngực thở phào, Thái Trạch Dương giải thích đầu đuôi câu chuyện cho cô nghe, không ngờ anh lại lấy ảnh của mình đưa cho mẹ của anh còn nhận là bạn gái nữa.
“Cho nên khi nào rảnh em có thể giúp tôi cùng tôi ăn bữa cơm với bà ấy được không?”
“Tất nhiên rồi, em sẽ giúp thầy”
“Thầy ăn cơm chưa? Em nấu cho thầy ăn”
“Chưa”
“Thầy ở đây đợi em nhé” Tư Lam nói rồi vui vẻ đi vào bếp.