Ngày hôm sau, sau buổi học thêm trên lớp cô phải ở lại trực lớp nhưng hôm nay Tiêu Phàng không thể ở lại cùng cô được vì phải về nhà gấp có công việc.
Cô phải ở lại một mình, trong lúc đang lau bảng, vì cô không cao lắm nên đành phải kéo ghế để đứng lên lau, sau khi lau xong thì cô tiếp tục lau sàn lớp.
“Sao còn ở đây?” Trí Nam từ văn phòng xuống lớp để lấy đồ bỏ quên thì nhìn thấy cô.
“Tớ phải trực lớp”
“Ừm, ở một mình không sợ sao?” Trí Nam ngồi xuống chỗ ngồi của mình nhìn cô đang siêng năng làm việc.
“Tôi không sợ đâu, cậu về đi!!”
“Thật sự không sợ? Trời sắp tối rồi đấy” Trí Nam đứng dậy đi ra khỏi cửa không quên quay đầu lại hù doạ cô, mặc dù Tư Lam có hơi nhát gan nhưng trời vẫn còn sớm.
“Cậu về đi!!” Tư Lam vẫn tiếp tục làm việc, Trí Nam nhìn cô sau đó rời đi, cuối cùng cũng xong, Tư Lam dọn lại ngăn bàn của mình rồi đóng cửa ra về.
Lúc về không hiểu sao cô cảm thấy ớn lạnh sóng lưng, có tiếng bước chân đều đều theo cô, Tư Lam như sắp khóc cô quay lại xem thử thì thấy không có ai.
Cô chạy một mạch xuống cầu thang thì liền bị ai đó kéo lại bịt miệng làm cô không thể kêu lên, thì ra là Trí Nam còn tiếng bước chân lúc nãy là của bác bảo vệ đang kiểm tra lại từng phòng học.
“Tớ... tớ sợ” Mặt của Tư Lam có hơi xanh vì chuyện lúc nãy, cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại ôm chặc lấy Trí Nam.
“Vậy lúc nãy ai bảo không sợ nhỉ?” Trí Nam đưa tay vỗ về cô, nhưng vẫn không quên trêu chọc cô.
“Đừng có cười tớ” Tư Lam nhẹ đẩy cậu ra sau đó quay mặt đi.
“Nhìn cậu kìa, thôi về nào, tớ đưa cậu về” Trí Nam nắm lấy tay cô kéo ra xe, Tư Lam nhẹ ngồi phía sau yên xe cả hai cùng nha lướt qua từng con đường, suốt cả quãng đường cả hai trò chuyện rất vui vẻ.
Không ngờ Trí Nam lại là người rất hài hước mà trước đây cô chưa từng nghĩ cậu lại vui vẻ hoà đồng như vậy, từ năm lớp mười cậu trông có vẻ khó gần cô cũng ít nói chuyện với cậu.
Đến lớp mười một cô đã nói chuyện được nhiều hơn một chút, nhưng vẫn chưa gần gũi được với cậu, Trí Nam đột nhiên nhẹ giọng hỏi cô.
“Cậu có bạn trai chưa?”
“Sao cậu hỏi vậy?” Tư Lam ngạc nhiên hỏi, không nghĩ cậu sẽ hỏi như vậy.
“Tớ hỏi vậy thôi, vì chuyện hôm trước đã nhận cậu là bạn gái tớ sợ ảnh hương tới cậu” Cậu trầm giọng nói.
“Chưa” Cô nhẹ đáp.
“Đến chỗ đó là nhà cậu đúng không?” Trí Nam không ngờ lại biết nhà cô mà cô từ nãy đến giờ quên chỉ đường cho cậu, sao cậu lại biết nhà cô nhỉ.
Trí Nam dừng xe lại trước nhà cô, cả gai cùng chào tạm biệt nhau, cảnh thân mật của hai người đã lọt vào mắt của ai đó, người đó vẻ mặt bực tức vô cùng.
“Thầy Thái, sao thầy ra đây?” Tư Lam nhìn thấy anh đang đứng ở ngoài cổng liền lại chào hỏi.
“Tôi tập thể dục về” Thái Trạch Dương nói rồi đi thẳng vào nhà đóng rầm cửa, Tư Lam không hiểu chuyện gì đã xảy ra, sao vẻ mặt này trông có vẻ khó chịu hơn hôm trước.
Tư Lam quay vào nhà, trong đầu vẫn thầm thắc mắc cô đã làm gì sai mà sao trông anh có vẻ khó chịu với cô như vậy, cô đi vào phòng tắm, trong lúc đang tắm thì đột nhiên lại xuất hiện con gián.
Tư Lam không sợ con gì cả chỉ sợ con gián, cô hét lên thất thanh, quấn khăn tắm ngang người chạy ra khỏi phòng tắm, Thái Trạch Dương đang ở trong phòng nghe tiếng hét của cô liền chạy sang nhà cô.
Anh không nói gì liền đẩy cửa vào, Tư Lam thấy Thái Trạch Dương liền chạy đến ôm lấy anh khóc lớn, mặc dù anh vẫn chưa hiểu ra chuyện gì nhưng vẫn vỗ về cô.
“Có chuyện gì? Nín đi đừng khóc”
“Có con gián, em sợ nhất là con gián” Tư Lam nằm trong vòng tay của anh cảm thấy an toàn hơn.
“Được rồi, ở đây đi tôi giúp em bắt nó” Thái Trạch Dương còn tưởng cô xảy ra chuyện gì làm anh một phen hú vía.