Vợ, Em Đừng Trốn Tôi!!!

Chương 57: Chương 57: Mối Tình Đầu Của Anh




Gửi cho anh xem, Thái Trạch Dương cũng khá bất ngờ vì sự tiến bộ của Tư Lam, anh nở nụ cười hài lòng, người con gái của anh phải như vậy mới xứng đáng chứ.

Còn cứ tưởng bao nhiêu công sức dạy cho cô mà cô chẳng tiếp thu được gì, anh để điện thoại ngay ngắn rồi sau đó làm việc, Tư Lam ngắm anh lúc làm việc rất nghiêm túc.

“Có thể anh sẽ về sớm hơn dự định” Thái Trạch Dương mắt vẫn tập trung vào màn hình máy tính.

“Vậy sao, khi nào anh về nhớ nhắn trước em một ngày nhé” Tư Lam nghe anh có thể về sớm liền muốn làm một cái gì đó để tạo bất ngờ cho anh.

“Để làm gì?”

“Bí mật, anh nghe chưa đấy!!” Tư Lam bĩu môi nói.

“Rồi rồi, anh biết rồi” Cứ thế họ chỉ có thể nhìn nhau qua màn hình điện thoại lúc này cô rất muốn ôm lấy anh, nhìn anh cứ thoải mái như vậy trông chẳng có một chút gì gọi là nhớ cô cả.

“Thôi em tắt máy đây, anh bận thì làm việc đi nhớ ngủ sớm” Tư Lam thấy anh làm việc cũng không muốn làm phiền anh, với lại cô chuẩn bị đi ngủ để mai dậy sớm đi học.

Ở chổ Thái Trạch Dương cuối cùng anh cũng làm xong việc, anh nhìn ra ngoài bầu trời đầy sao ngoài kia, lúc trước khi học xong Thái Trạch Dương cùng Yên Nhi ngắm cảnh thế này rất bình yên.

“Yên Nhi, anh đã yêu cô ấy rồi, anh sẽ quên em” Thái Trạch Dương nhìn những ngôi sao ấy mà lòng nhẹ hẳn áp lực công việc cũng vơi đi phần nào.

Cứ thế thời gian trôi qua mới đó mà cũng tới ngày Thái Trạch Dương chuẩn bị về, anh đã gọi cho cô từ sớm làm cô chuẩn bị mọi thứ để chào đón anh về.

Tư Lam từ sớm đã sang phòng của anh để dọn dẹp mọi thứ, mất khoảng một tiếng đồng hồ để dọn dẹp, Tư Lam không ngờ phòng của anh lại bừa bộn đến như vậy.

Nhưng toàn là giấy tờ để lộn xộn cả lên, cô sắp xếp mọi thứ đều ngay ngắn lại, một lúc sau ngôi nhà cũng hoàn thiện trông ưa nhìn rồi.

Tư Lam trong lúc đang hút bụi sàn nhà thì máy hút bụi vô tình đụng phải thứ gì đó ở dưới gầm giường, cô cúi đầu xuống xem thử thì có một quyển sách đang nằm bên dưới.

Cô đưa tay lấy nó ra, Thái Trạch Dương thiệt là, sao lại để quyển sách dưới gầm giường thế này vậy chứ, cô cầm quyển sách trên tay thì nhìn bên ngoài nó khá cũ kĩ.

Bụi bám đầy cả, Tư Lam mở ra xem thử thì đầu trang có dán một tấm ảnh lúc còn đi học của Thái Trạch Dương, cùng một cô gái trông có phần rất giống Tư Lam nhưng cô gái này có vẻ xinh đẹp hơn Tư Lam.

Nét mặt của cô gái ấy rất trầm tĩnh, dịu dàng thật trái ngược với Tư Lam, cô tò mò lật những trang sau xem thử, thì ra đây là nhật ký của Thái Trạch Dương.

Mặc dù biết đọc nhật ký của người khác là sai nhưng cô không kiềm được mà lật từng trang để đọc, vì cô muốn biết cô gái đó là ai.

“Vào một ngày đẹp trời tôi và em đã gặp nhau tại thư viện, chợt nhận ra chúng ta học chung chuyên nghành, phải nói tôi đã bị em thu hút bởi cái nhìn đầu tiên, em quay sang cười với tôi liệu đây có phải định mệnh của chúng ta” Tư Lam xem thử một trang, thì ra người con gái này là mối tình đầu của Thái Trạch Dương.

“Để ý mới biết rằng em rất trầm tính, thử bắt chuyện mới nhận ra em có rất nhiều thứ rất giống tôi, cả hai chúng ta rất hợp nhau từ tính cách đến sở thích, đây nhất định là ông trời đã sắp đặt cho chúng ta”

“Tuần thứ 50 đột nhiên em mở lời nói thích tôi, không thể nói được cảm xúc lúc đấy của tôi vậy là chúng tôi chính thức trở thành một đôi”

“Em thích trà hoa cúc, em thích socola,em thích ngồi ở quán cà phê đọc sách, em thích chụp ảnh dưới mưa, và chụp ảnh ở công viên, đi nhà ma, phải nói những điều rùng rợn kỳ bí em rất thích”

Tư Lam chợt dừng lại, không muốn đọc tiếp nữa, cô rơi một giọt lệ, kể từ khi gặp cô anh đã xem cô là cô ấy rồi, hẹn hò giả lần đầu tiên anh muốn đến công viên chụp ảnh cũng là vì cô ấy, chuyến đi gần đây đi nhà ma cũng là vì cô ấy, trà hoa cúc mà anh hay uống cũng là vì còn nhớ cô ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.