Tối qua nếu không phải anh ấy dùng sức quá thì chân tôi cũng sẽ không bị trật thế này đâu.
Lý Huyền San nhìn nụ cười bẽn lẽn nhưng lại toát lên vẻ hạnh phúc của Cố Tiên Thu, trong đầu cô bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh: trên giường lớn, chăn đệm ngổn ngang, Phí Thành Vương và Cố Thiên Thu lăn lộn trên giường…Phí Thành Vương dùng sức...
Trong lòng đột nhiên hơi khó chịu, Lý Huyền San nhắm chặt mắt lại. Stop! Stop! Cô là một cô gái ngây thơ trong trắng. Những hình ảnh cấm trẻ em này không thích hợp với cô.
Phí Thành Vương cầm sợi dây buộc tóc đi tới, nhìn thấy khuôn mặt của Lý Huyền San đỏ bừng còn Cố Tiên Thu thì đang cười dịu dàng, trong lòng hơi sửng sốt: Sao anh lại có cảm giác như là Cố Tiên Thu đang đùa bỡn Lý Huyền San chứ?
“Là cái này phải không?” Phí Thành Vương không đưa dây buộc tóc cho Cố Tiên Thu mà là đưa thẳng cho Lý Huyền San.
Lý Huyền San cũng không nhìn Phí Thành Vương, giật mạnh lấy sợi dây buộc tóc, sau đó liền rời đi.
Cô đi quá gấp, bước chân lảo đảo, cơ thể bỗng ngã sang một bên.
“Cẩn thận!” Phí Thành Vương vội vàng vươn tay ra đỡ cô, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của anh phản chiếu trong mắt cô.
Tâm trạng của Lý Huyền San không tốt, người nhạy cảm như Phí Thành Vương sao có thể không nhận ra được chứ?
Lý Huyền San hững hờ, vẫn không nhìn Phí Thành Vương, lạnh lùng quăng ra câu nói cảm ơn sau đó vội vàng đi ra cửa.
“Thành Vương? Cô Lý sao vậy?” Cố Tiên Thu vô cùng nghi ngờ nhìn Phí Thành Vương.
Phí Thành Vương nhún vai tỏ vẻ không biết.
Cố Tiên Thu do dự một hồi: “Thành Vương, sao em cảm thấy…dường như…có phải cô ấy thích anh không?”
Trong lòng Phí Thành Vương hơi sững lại, một lúc lâu sau anh mới hờ hững cười: “Cô ấy thích hay không thì có liên quan gì đến anh?”
Cố Tiên Thu mỉm cười, cụp mắt nhưng ngón tay lại nắm chặt đường ren của áo ngủ.
Không có liên quan gì? Nếu thật sự không có liên quan gì thì tại sao trong mắt anh lại lộ ra vẻ u sầu thế kia?
Một Phí Thành Vương tâm cơ sâu sắc, một Phí Thành Vương vui buồn không hiện rõ lại cũng có lúc không buồn che giấu tâm trạng của mình sao?
Lý Huyền San nén giận bước vào thư viện. Hôm nay cô đúng là đen đủi. Tài liệu cần tìm thì tìm không thấy, quyển sách muốn mượn thì bị người khác mượn đi rồi.
Lý Huyền San buồn bực đến nỗi muốn đập đầu vào tường.
Cô rầu rĩ đọc sách một hồi nhưng trong đầu lại hiện ra một câu hỏi: Rốt cuộc Phí Thành Vương và Cố Tiên Thu đang làm gì?
Trai gái chưa kết hôn, xa nhau gặp lại…Những việc cần làm quá nhiều…
“Chào cô! Xin hỏi tôi có thể ngồi ở chỗ này không?” Bên cạnh truyền tới một giọng nam êm tai.
Lý Huyền San quay đầu nhìn lại thì thấy một chàng trai trẻ mặc áo phông xanh đậm và quần jean trắng bị giặt đến bạc màu đang mỉm cười nhìn cô. Anh ta cao khoảng một mét tám, dáng vẻ nhã nhặn, thần thái sáng láng. Nếu không phải nhìn thấy cách ăn mặc bình thường kia của anh ta, người khác còn tưởng anh ta là cậu ấm của gia đình giàu có nào nữa đấy.
“Ừm. Anh ngồi đi!” Lý Huyền San chuyển cuốn sổ trên bàn vào trong.
Chàng trai liếc nhìn quyển sách của cô, khẽ cười cảm ơn, sau đó lại hỏi một câu: “Cô là sinh viên năm ba của ngành truyền thông sao?”
Lý Huyền San nhìn quyển sách lý luận truyền thông tin tức trên bàn, lịch sự gật đầu.
Chàng trai đặt túi sách xuống, lấy vài cuốn sách và ly nước ra, sau đó bắt đầu đọc sách.
Lý Huyền San đọc sách một hồi, trong lòng trước sau vẫn luôn bực bội. Bỏ đi, buổi chiều cô còn phải đi làm thêm, hay là đến đó sớm một chút vậy! Lý Huyền San thu dọn sách vở chuẩn bị rời đi.
Chàng trai muốn nhường chỗ cho cô nên dọn đồ đạc sang một bên, nhưng cánh tay của cậu ta vô tình đụng đổ cốc nước, khiến hơn phân nửa nước trong cốc đều đổ lên sách của Lý Huyền San.
Ai ôi! Lý Huyền San sợ hết hồn, kéo khăn quàng cổ của mình bắt đầu lau vết nước trên sách.
Quyển sách này là cô mượn của thư viện, lại là bản duy nhất. Nếu thư viện bắt cô đền, cô có làm thêm một trăm công việc cũng không đền nổi.
Chàng trai cũng sợ hãi, vội vàng giúp cô lau nhưng đã quá muộn, nước trà màu nâu nhạt thấm vào những trang giấy đã ố vàng, chẳng mấy chốc đã ướt sủng một mảng.
Lý Huyền San gấp đến độ nước mặt chực trào ra, rõ ràng cô biết là không có tác dụng gì, nhưng vẫn lấy khăn giấy ra lau, chỉ hy vọng tình hình có thể chuyển biến tốt hơn một chút.
Chàng trai nhìn cô, luôn miệng nói xin lỗi: “Xin lỗi, là lỗi của tôi. Tôi sẽ đền cho cô quyển khác!”
Lý Huyền San ủ rũ, cụp mắt nói: “Đây là bản đơn lẻ, rất khó mua được trên thị trường...”
Chàng trai suy nghĩ một hồi liền lấy điện thoại di động ra: “Như vậy đi, cô cho tôi biết số điện thoại của cô, khi nào mua được sách tôi sẽ liên hệ với cô.”
Lý Huyền San nhìn quần jeans bạc màu của cậu ta lắc đầu nói đi: “Bỏ đi, không cần đâu, để tôi tự nghĩ cách!”
Mọi người đều là người nghèo, mà đã là người nghèo thì tội gì phải làm khổ nhau?
Chàng trai như nhìn ra được tâm tư của cô, trên má hiện ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ cười nói: “Tôi có một người chú chuyên phục hồi những bản đơn lẻ. Cô đừng lo tôi sẽ sửa lại nguyên vẹn quyển sách này!”
“Thật sao?” Mắt Lý Huyền San sáng lên, nếu thật sự là như vậy thì quá tốt rồi.
Thế là cô thật thà đưa số điện thoại của mình cho chàng trai kia. Sau khi cậu ta lưu số của cô thì cười nói: “Tôi có thể biết tên của cô không? Tôi tên là Cố Khanh Thiên.”