Sau khi trao đổi tên và số điện thoại di động với Cố Khanh Thiên, Lý Huyền San vội vã đến trung tâm mua sắm để làm thêm.
Trước đó cô nghe nói trung tâm mua sắm đang tuyển người mẫu triển lãm hàng hóa, cô ấy đã nộp hồ sơ làm việc bán thời gian và đã được hẹn phỏng vấn vào buổi chiều.
Sau khi chọn một suất ăn rẻ nhất và vội vã ăn xong, Lý Huyền San tìm được văn phòng giới thiệu việc làm thêm theo lịch hẹn.
“Lý Huyền San? Sinh viên năm tư đại học Nam X?” Người phỏng vấn cô là một người phụ nữ hai mươi tám tuổi tên là Tô Thoa, trang điểm tinh tế, mặc một chiếc váy bó sát hông. Thoạt nhìn cả người cô ta vừa chuyên nghiệp lại vừa quyến rũ.
Cô ta cầm CV của Lý Huyền San, dùng ánh mắt soi mói để đánh giá cô từ đầu đến chân.
Lý Huyền San biết Tô Thoa đang nhìn gì. Phía trước giày chơi bóng của cô bị rách một lỗ nhỏ, bộ dạng tồi tàn này chắc chắn sẽ không vừa mắt Tô Thoa từ lâu rồi.
Tô Thoa nhìn chằm chằm làn da trắng nõn trong suốt của Lý Huyền San lạnh lùng nói: “Đến phòng thay đồ ở lầu một thay quần áo đi. Buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi.”
Hả? Cô vượt qua phỏng vấn dễ dàng như vậy sao? Lý Huyền San vừa mừng vừa lo: “Buổi diễn? Đó là trình diễn thời trang sao?”
Cô không có kinh nghiệm làm người mẫu catwalk! Cô còn tưởng chỉ làm người mẫu trưng bày sản phẩm mà thôi.
“Đúng. Nhanh đi! Vừa vặn thiếu một người! Một tiếng chín trăm ngàn.” Câu nói sau cùng hoàn toàn đánh tan mọi nghi ngờ của Lý Huyền San. Một tiếng chín trăm ngàn, vừa hay cô có thể mua một món quà sinh nhật vừa ý cho Liên Chiêu.
Lý Huyền San cầm thẻ mà Tô Thoa đưa cho cô vội vàng đi lên lầu một.
“Tổng giám đốc Phí, tầng này là bộ phận hành chính, mời ngài qua bên này...” Một người đàn ông trung niên mặc vest, đi giày da dẫn theo một đám người đang đi về phía này.
Lý Huyền San nhìn thấy một nhóm nam nữ ăn mặc kiểu doanh nhân đang đi về phía này, vội vàng cụp mắt xuống bước nhanh hơn.
Hành lang dài dằng dặc vô cùng yên tĩnh, Phí Thành Vương đi bên phải tổng giám đốc của con ty con Hoa Thuấn, nhìn Lý Huyền San đang cúi đầu đi về phía này.
Trong tiết trời tuyết rơi, cô chỉ mặc một chiếc áo khoác gió mỏng màu đen, mái tóc dài mượt mà hơi rối tung nhưng lại càng tôn lên chiếc cằm thon nhọn của cô.
Cô cụp mắt đi về phía trước, rõ ràng không hề nhìn thấy anh.
Giám đốc Trương của công ty con nhìn thấy Phí Thành Vương cứ nhìn cô gái phía trước vài lần, trong lòng liền mơ hồ hiểu rõ.
Trong lúc Phí Thành Vương đang nói chuyện với một giám đốc khác, quản lý Trương nói nhỏ với cấp dưới bên cạnh: “Đi hỏi thăm thử xem cô gái vừa đi ngang qua đây thuộc bộ phận nào?”
Khi Lý Huyền San đến phòng thay đồ, hầu hết các người mẫu đều đã thay quần áo xong, tất cả bọn họ đều đang khoác hờ áo khoác để chờ đến lượt lên sàn biểu diễn.
Tô Thoa vậy mà cũng đã có mặt ở đây rồi. Trong lúc Lý Huyền San còn đang lấy làm kỳ lạ không biết cô ta lên đây bằng đường tắt nào thì cô ta đã sa sầm mặt vứt một mớ đồ qua: “Chính là cái này! Cô đi thay đi!”
Lý Huyền San nhìn đồ trong tay, lập tức ngây ra.
Thứ này…miễn cưỡng có thể xem như là bikini.
Hai dây lưng với ba miếng vải hình tam giác nhỏ, tất cả các loại vải cộng lại cũng không đủ làm một cái khẩu trang.
Lý Huyền San cuống lên, lắp ba lắp bắp nói: “Cô Tô, không phải là biểu diễn thời trang sao? Đây là thứ gì chứ?”
Tô Thoa không nhịn được nhướng mày: “Biểu diễn đồ lót! Mau thay giày cao gót đi, sắp lên sàn rồi!”
Biểu diễn đồ lót? Chẳng trách một giờ chín trăm ngàn. Vải ít như vậy, lại là ngày tuyết rơi, còn có ánh mắt của người khác...
Lý Huyền San rùng mình nhìn Tô Thoa áy náy nói: “Tôi xin lỗi, cô Tô, tôi không biết đó là kiểu biểu diễn này. Bây giờ tôi có thể rút lui được không?”
Tô Thoa liếc cô một cái: “Rút lui? Vừa rồi không phải cô đã ký thỏa thuận rồi sao? Thay quần áo mau đi, đừng nói nhảm nữa!”