Vô Hạn Huyết Hạch

Chương 27: Chương 27: Phỏng đoán đáng sợ




Dịch: Gián

Biên: Nhóm Cổ Chân Đau

Trong lều, Thương Tu tiếp tục chậm rãi nói.

“Tôi phục vụ gia tộc Sa Tháp, sống trong ốc đảo sa mạc mấy chục năm. Sa mạc thiếu nước, có mùa đặc biệt khô hạn. Phần lớn ốc đảo đều sẽ khô cạn, thậm chí biến mất.

Mà ở nơi đó, có một loại Ếch Đỏ. Nó sẽ chôn mình ở sâu dưới mặt đất, uống nước nhiều hết cỡ, thân thể to lên gấp mấy lần, tích trữ nước hết mức có thể.

Sau đó, khi mùa khô hạn đến, chúng sẽ không nhúc nhích gì như đang ngủ đông vậy.

Lúc này chúng yếu ớt lạ lùng. Không có năng lực hành động, đồng thời thân thể chúng bởi vì chứa quá nhiều nước, khiến da giãn căng trông cực kỳ mỏng manh.

Nhưng mà, chính vì biến hóa như thế, nên loài ếch đỏ trữ nước này có thể sống qua mùa khô. Mà nhiều loài thú lớn mạnh hơn chúng lại táng thân trong biển cát.

Đây chính là chọn lọc tự nhiên, ếch đỏ trữ nước tìm được vị trí thích hợp của mình trong tự nhiên. Nó có bản lĩnh sinh tồn mạnh mẽ, nhưng cũng rất yếu đuối.

Để có thể sống sót trong tự nhiên, nó đã dốc hết toàn lực. Nó không có cách nào mọc ra nanh vuốt hay cánh chim. Cơ quan hô hấp càng lớn càng cần nhiều dinh dưỡng để trưởng thành. Tổ chức càng tinh vi, thì càng cần thời gian dài để xây dựng.

Trong tự nhiên cạnh tranh vô cùng tàn khốc, áp lực to lớn, sẽ không sinh ra các loài như gấu ngựa đuôi khỉ hay hươu bay sừng trắng.

Nếu như hoàn cảnh thoải mái, sinh tồn không có áp lực chút nào, sinh vật sẽ lười biếng, mập mạp, nhàn nhã, cũng sẽ không có các loài mạnh như gấu ngựa đuôi khỉ hay hươu bay sừng trắng.

Loài vật như vậy chỉ có thể là nhân tạo.”

Tử Đế thở dài: “Xin được chỉ bảo, học thức của Thương Tu tiên sinh khiến ta kính nể từ tận đáy lòng.”

Châm Kim gật đầu đồng ý.

Lam Tảo đã sớm nghe qua đoạn phân tích này của Thương Tu, lúc này mới phụ hoạ: “Nếu như không có Thương Tu tiên sinh, chúng tôi đã sớm bỏ mạng trong sa mạc kia rồi.”

Thương Tu nói tiếp: “Đương nhiên đây cũng chỉ là phỏng đoán của tôi. Tôi vẫn không có chứng cứ để chứng thực. Nhưng tôi gần như chắc chắn những ma thú quái dị này không phải tạo vật của tự nhiên. Ngoại trừ khả năng lớn nhất là nhân tạo, thì cũng có thể do loại khoáng chất hay tàn dư pháp thuật nào đó gây đột biến.”

Lam Tảo không ngăn nổi tò mò: “Vậy ai có thể sáng tạo ra nhiều ma thú đến thế? Là ông to nào trong đế quốc? Chẳng lẽ là thần linh? Chỉ có thần linh mới có thể sáng tạo ra vạn vật.”

Tử Đế khẽ lắc đầu: “Pháp sư cũng có khả năng. Theo ta được biết, pháp sư cấp Truyền Kỳ có thể cải tạo và kinh doanh các mặt thế giới, cái này không phải là bắt chước thần linh sao?”

Thương Tu than khổ một tiếng: “Có lẽ là một vị đại pháp sư Truyền Kỳ, có lẽ là thần linh nào đó trong cao tầng đế quốc thí nghiệm thần tạo vật. Hải đảo này diện tích cũng không nhỏ, nhưng chưa bao giờ bị phát hiện. Vị trí của nó kỳ thật rất gần đường đi của tàu Trư Vẫn. Chúng ta có thể leo lên đảo này là bởi vì gặp tai nạn trên biển, hoàn toàn ngoài ý muốn.”

Lam Tảo sắc mặt không khỏi tái nhợt: “Hải đảo này quá đáng sợ. Có thể che giấu hải đảo này, rồi chế tạo ra nhiều quái thú như thế, là kẻ vĩ đại nhường nào!? Thần muốn giết chết chúng ta còn dễ dàng hơn giết một con kiến. Kỳ quái, sao thần không trực tiếp giết chúng ta? Chúng ta đã phát hiện bí mật của thần mà!”

Thương Tu thấp giọng: “Có lẽ Thần tạm thời cũng không ở trên hải đảo này, Thần ra ngoài rồi chăng? Có lẽ vốn Thần cũng không quan tâm, nhất cử nhất động của chúng ta đều ở trong sự kiểm soát của Thần. Thần xem chúng ta giãy dụa, ấy là một loại thú vui. Để rồi khi chúng ta sắp thoát khỏi đảo thì Thần mới ra tay.”

Lam Tảo không khỏi thất thố: “Vậy chẳng phải là chúng ta chết chắc rồi?!”

Nhất thời, không khí trong lều vải thật nặng nề.

Đối mặt với sự tồn tại vĩ đại này, bất kỳ kế hoạch chạy trốn nào, thậm chí mưu lược tỉ mỉ của chàng kỵ sĩ cũng là trò cười.

Thật lâu sau, Châm Kim thở hắt ra: “Phỏng đoán của Thương Tu tiên sinh khiến cho người ta kinh tâm động phách, nhưng lại rất hợp tình lý. Dựa theo suy đoán này, chúng ta tiếp tục suy luận, thì có lẽ mặt đất nơi này dị biến cũng là cố ý. Vậy Thương Tu lão tiên sinh cho rằng đây là thần thuật di chuyển đất đai, hay là ma pháp trận có tính chất truyền tống?”

Thương Tu: “Đầu tiên, cá nhân tôi cảm thấy: Hình dạng mặt đất dị biến không phải là nhằm vào chúng ta. Muốn nhằm vào chúng ta, tiêu diệt chúng ta, đối với tồn tại vĩ đại kia mà nói thì quá dễ dàng, căn bản không cần làm lớn chuyện như vậy.

Thứ hai, so với thần thuật, tôi thiên về giả thiết ma pháp trận truyền tống hơn.

Chúng ta đã trải qua vụ mặt đất dị biến. Toàn bộ quá trình hết sức nhanh chóng, trong lúc hoảng hốt, chúng ta đã chạy từ sa mạc vào rừng rậm. Cái này vô cùng phù hợp với miêu tả về ma pháp truyền tống trong sách.

Tôi đồ rằng mặt đất ở đây dị biến là bởi chúng ta bị truyền tống, chứ vốn địa hình chả có gì thay đổi. Nếu không, cứ một thời gian lại di chuyển một vùng đất thì tiêu hao lớn quá.

Đương nhiên, tất cả chỉ là phỏng đoán của tôi, tựa như sâu kiến suy đoán bầu giời, không biết tự lượng sức mình.

Cuối cùng, tôi đoán là: Cơ chế để nhìn có vẻ giống mặt đất dị biến, rất có thể là biện pháp để chủ nhân hải đảo này giữ gìn sinh thái.”

Tử Đế chớp mắt: “Xin hỏi, tiên sinh phán đoán chuyện này ra sao?”

Thương Tu trả lời: “Tôi đã phát hiện, không chỉ chúng ta bị truyền tống, rất nhiều dã thú hung thú cũng sẽ bị truyền tống đến vùng đất mới.”

Một tia sáng loé lên trong đầu Châm Kim, cậu nghĩ đến đám báo sừng vảy đen kia.

Đàn báo sừng vảy đen vốn sinh hoạt trong rừng cây, thế mà lại theo hai người vào núi.

Ở chỗ này chúng cần khai thác lãnh địa mới, cho nên mới đọ sức với gấu ngựa đuôi khỉ, sau đó lại thất bại dưới tay đàn nhện chân đao

Tử Đế nhìn Thương Tu: “Nếu như những mãnh thú này cũng bị truyền tống, vậy có lẽ chủ nhân hải đảo này muốn bọn chúng chém giết nhau để chọn ra quái thú mạnh nhất. Cũng giống như công hội Luyện Kim tổ chức giải chế tạo hình nộm, là để tạo ra binh sĩ mạnh nhất?”

Thương Tu mỉm cười: “Đại nhân Tử Đế phân tích rất có lý, hoàn toàn có khả năng này. Nhưng tôi vẫn cứ đinh ninh là khả năng duy trì sinh thái cao hơn.

Mọi người không cảm thấy cân bằng tự nhiên ở đảo này ngập tràn nguy hiểm sao?

Đừng chỉ thấy thiên nhiên rộng lớn vô tận, nó cũng có điểm yếu cả.

Gia tộc Sa Tháp hàng năm đều thuê bên Sinh Mệnh Thánh Điện ra tay giúp họ tăng sản lượng nông nghiệp. Tôi từng giao lưu với họ, cũng may mắn được học hỏi Druid Lang Thang.

Trong tự nhiên tồn tại đủ loại sinh mệnh tuần hoàn. Đơn cử, cỏ cây mọc ra từ đất, bị động vật ăn cỏ gặm. Động vật ăn cỏ lại trở thành thức ăn của động vật ăn thịt. Mà phân và nước tiểu của những động vật ăn thịt này lại trở thành dinh dưỡng cho cây cỏ. Sau khi chúng chết, xương cốt lại phân hủy trong đất, tạo thành độ phì nhiêu.

Trong tự nhiên tràn đầy thứ sinh mệnh tuần hoàn này. Cho dù là kẻ săn mồi mạnh mẽ nhất thì cũng sẽ mất mát do chiến tranh, do tuổi già, hoặc do hoàn cảnh khốc liệt.

Nhà Sa Tháp từng bị nạn châu chấu nhiều năm. Nhờ sự trợ giúp của đại sư Druid mới tìm được căn nguyên. Thì ra sở dĩ châu chấu quy mô lớn mạnh, khó mà ngăn chặn, là bởi vì bọn bò cạp bánh mì ăn châu chấu bỗng ít đi.

Vì sao bò cạp bánh mì lại ít đi? Là bởi vì trong những năm ấy, nhà Sa Tháp bắt đầu xây dựng đội kỵ binh của gia tộc. Họ mua lượng lớn chim xanh, mà khi nuôi thả chim xanh, chúng lại rất thích ăn bò cạp bánh mì.

Sinh mệnh tuần hoàn, tựa như là xiềng xích, một vòng lại một vòng. Chúng ảnh hưởng lẫn nhau, mỗi khi có một vòng xảy ra vấn đề, rất có thể sẽ làm lớn chuyện, biến thành kết quả đáng tiếc.”

Thương Tu tóm gọn lại: “Trên hải đảo này quái thú nhiều lắm, chúng không tự nhiên hình thành, sinh thái của hải đảo này không thể gánh chịu nhiều quái vật như vậy được. Chỉ cần hơi xao nhãng là tuần hoàn sinh mệnh sẽ bị đánh phá, từ đó tạo thành cục diện khó vãn hồi.”

“Nói có lý.” Châm Kim gật đầu.

Cậu nghĩ tới gấu ngựa đuôi khỉ.

Ma thú cấp Bạc này ăn khoáng thạch, tạm thời chưa có thiên địch.

Nhưng nếu để mặc nó sinh tồn, thì sớm muộn nó cũng ăn hết khoáng thạch. Mỏ đá phát ra nhiệt độ, có sức ảnh hưởng lớn với khu vực kia. Một khi bị ăn hết sẽ có hại trên nhiều phương diện khác, cụ thể như thời tiết sẽ lạnh hơn.

Nhưng cuối cùng, bởi vì cơ chế truyền tống, gấu ngựa đuôi khỉ đánh nhau với báo sừng vảy đen, rồi cuối cùng chết trong tay Châm Kim.

Nguy cơ trong tương lai của hải đảo mau chóng bị giải trừ.

Tử Đế nghĩ xa hơn: “Nói như vậy, chủ nhân hải đảo này sở dĩ cố ý tạo nên rừng cây, đồi núi, sa mạc, núi tuyết các kiểu cũng là vì quản lý các hung thú này, ổn định sinh thái trên đảo, giữ cân bằng tự nhiên? Nhưng chẳng hiểu sao ta luôn cảm thấy: Thần muốn chọn ra quái thú mạnh nhất, có thể thích nghi mọi hoàn cảnh!”

Cô cũng không loại trừ suy đoán về cân bằng sinh thái.

Thương Tu bổ sung: “Tôi đồ rằng, truyền tống chỉ là một trong những hành động để cân bằng sinh thái thôi. Thần làm thế là còn có ý khác.

Chẳng hạn như ong lửa.

Mọi người không cảm thấy loại ong này do thần cố ý tạo ra để phòng cháy rừng sao?

Còn có cấm ma nữa. Ở đây nghiêm cấm ma pháp và đấu khí cấp thấp, so ra còn khắc nghiệt hơn vòng Cấm Ma ở thành Thiên Không chứ. Cái này không giống cơ chế phòng ngự, bởi vì phòng ngự kẻ địch cấp thấp là không cần thiết, ngược lại lại như xiềng xích, khiến những Ma thú kia không cách nào phát huy thực lực bản thân.

Cho nên, tôi mới cho rằng hoàn cảnh cấm ma này dùng để bảo hộ những ma thú ấy.”

“Xin tiên sinh chỉ bảo thêm.” Tử Đế chủ động hỏi.

Thương Tu nói: “Ma thú trên hải đảo không tự nhiên sinh ra, mặc dù kết cấu thân thể chúng rất ổn định, nhưng không cân đối với thiên nhiên, đồng thời ma lực trong cơ thể xung đột lẫn nhau, không thuận lợi hấp thu nguyên tố để hình thành ma tinh.

Cái này có lẽ chính là cái mà chủ nhân hải đảo muốn cải tiến. Thần tạo nên máu thịt đã là một thành tựu kinh người rồi. Nhưng thân thể chắp vá lung tung mang đến bài toán hấp thu nguyên tố. Tạm thời thần cũng không thể giải quyết.

Ma lực hỗn loạn không ổn định có đôi khi sẽ hình thành bạo tạc, cho dù cưỡng ép kiềm chế thì cũng gây độ ăn mòn cho vật dẫn. Tùy vào nguy hại mà ma lực hỗn loạn gây ra, ma thú có thể sống không quá một tuần.

Cho nên, Thần tạo nên hoàn cảnh đặc thù, cấm ma pháp và đấu khí cấp thấp, cũng là bảo vệ những Ma thú này, duy trì sự ổn định của chúng, để chúng trường tồn.

Chuyện liên quan đến ma lực, Châm Kim đại nhân và Tử Đế đại nhân hẳn là hiểu rõ hơn tôi.”

Tử Đế khẽ gật đầu, lâm vào trầm tư.

Châm Kim thì trưng ra vẻ mặt nghiêm túc.

Cậu lẩm bẩm phân tích: “Trên hải đảo này, chúng ta phát hiện Ma thú cấp Đồng, Sắt, thậm chí là cấp Bạc, cấp Vàng.

Dựa theo hiện tại phân tích, ma lực cấp Vàng cũng sẽ bị nơi này ngăn lại.

Do đó, ít nhất là cấp Thánh Vực mới có thể tự do sử dụng đấu khí?”

Châm Kim là thiên tài cỡ nào, tuổi tác cậu như vậy, chắc chắn không thể đạt cấp Thánh Vực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.