Dịch: MinhQuis
Biên: Nhóm Cổ Chân Đau
Cuộc họp ở trong lều vải tiến hành vào buổi chiều.
Tổng cộng có bốn người tham dự: Châm Kim, Tử Đế, Thương Tu và Lam Tảo.
Trên đất có trải vài tấm bản đồ trải. Tấm lớn nhất đặt ở giữa, những tấm nhỏ xung quanh.
Châm Kim chỉ vào tấm lớn nhất rồi nói: “Đây là bản đồ tổng hợp được Tử Đế vẽ lại từ tất cả bản đồ chúng ta có.”
Trên Bắc, dưới Nam, trái Tây, Đông phải.
Hướng Đông Bắc bản đồ có một biểu tượng hình mỏ neo. Châm Kim chỉ vào neo:
“Đây là điểm mà đoàn các anh xuất phát, cũng là bãi cát nơi tàu Trư Vẫn mắc cạn. Theo lý thuyết thì vẫn còn khoảng năm đến sáu mươi thủy thủ khống chế tình hình.”
Rồi cậu lại chỉ đến góc Đông Nam bản đồ, nơi có một cái xiên.
“Đây là nơi ta và đoàn của Tử Đế cập bờ. Nơi này còn đổ bộ ba chiếc thuyền nhỏ.”
Mỏ neo và xiên là điểm xuất phát của hai con đường uốn lượn, đại diện cho lộ tuyến của hai đoàn người. Thường thì cách một đoạn sẽ có một điểm được đánh dấu, hoặc ghi chú, hoặc ký hiệu.
Chỉ có điều hai con đường này không hội lại mà bị đứt đoạn lưng chừng, giữa tấm bản đồ là một khoảng trống.
Châm Kim lại lấy ra hai tấm bản đồ khác đè vào chỗ trống. Một tấm là rừng, một tấm sa mạc. Trọng điểm là rừng rậm, nơi có quặng nhiệt của gấu ngựa đuôi khỉ, rừng tơ nhện và khe suối.
Khe suối này là nơi hai đoàn người tụ hội. Châm Kim chỉ vào khe suối và nói:
“Chúng ta đang ở đây, điểm đến kế tiếp sẽ là chỗ này.”
Cậu chỉ vào hướng Đông Bắc, chỗ neo mỏ.
Không ai phản đối.
Trên một hòn đảo cấm pháp, xung quanh đầy rẫy nguy cơ như thế này đoàn kết mới là sáng suốt. Hy vọng được cứu rất xa vời. Chỉ bằng vài người thì đóng và điều khiển một chiếc thuyền đi biển rất khó, chẳng thà sửa thuyền còn có hy vọng hơn.
“Trước mắt chúng ta có hai nan đề.
Một, là thú dữ trên đường ra biển. Và hai, là địa hình biến đổi đột ngột. Ta muốn nghe ý kiến của mọi người.”
Lam Tảo trầm giọng: “Nếu ở đây không cấm ma pháp và đấu khí thì chúng ta sẽ dễ thở hơn. Hiện tại chỉ có thể dùng sức người, liều mạng là cách duy nhất. Nhưng dù thế nào thì anh em chúng tôi cũng là đao kiếm, nguyện để chủ nhân sai bảo.”
Lam Tảo tỏ rõ thái độ trung thành, Châm Kim gật đầu, rất hài lòng với biểu hiện của gã: “Ta mong chờ sự thể hiện của anh.”
Tử Đế nghe vậy, loáng thoáng nhận ra chút bất thường, cô hỏi:
“Lời anh nói có chút vô lý. Nếu mà ở đây không cấm pháp thuật thì lũ quái ở đây cũng có thể dùng phép, vậy thì chúng sẽ càng mạnh, càng nguy hiểm hơn bây giờ rồi.”
“Nhưng tôi nghĩ khác, thưa quý cô Tử Đế.” Lão Thương Tu đáp lại: “Tôi đoán rằng quái thú ở đây không thể dùng bất kỳ loại phép thuật nào.”
“Ồ? Sao ngài lại nghĩ vậy?” Tử Đế hỏi.
Lão không đáp lại cô mà nhìn Châm Kim hỏi:
“Cho tôi hỏi, khi xẻ xác những con thú được giết, ngài có bao giờ tìm thấy ma tinh của chúng không?”
Cậu lắc đầu.
“Cho đến bây giờ thì vẫn chưa thấy.”
Hiển nhiên là một sự bất thường.
Thương Tu gật đầu: “Dọc đường đi, tuy chưa giết được quái cấp Bạc nào, nhưng cấp Sắt và Đồng chúng tôi đã giết cũng không ít.
Tuy vậy, chúng tôi cũng chưa thấy khối ma tinh nào.
Vì sao?
Ma tinh hình thành trong cơ thể ma thú thông qua việc ăn uống, tích tụ ma lực và sinh sống trong môi trường đầy đủ lực nguyên tố trong quãng thời gian dài. Những yếu tố này tích lũy lại thành tinh thể phép thuật gọi là ma tinh. Ma tinh không những chứa hầu hết ma lực của chúng, còn giúp chúng ổn định và điều khiển dòng ma lực trong cơ thể.
Theo lý thuyết thì ma thú càng mạnh, phẩm chất ma tinh sẽ càng cao.”
Châm Kim và Tử Đế không phản bác, đây vốn là thường thức.
Tiếp đến, lão lại nói về suy nghĩ của lão: “Tôi nghĩ rằng ma lực của bọn quái trên đảo không thuần khiết. Bản thân chúng cũng không thể tự cân đối, vì vậy ma lực rất loạn, ảnh hưởng đến sự hình thành tinh thể.”
Tử Đế khẽ gật đầu, lại khẽ lắc: “Đúng là ma lực hỗn loạn sẽ không thể kết tinh được, nhưng đó cũng chỉ là một trong những suy đoán. Và, vì sao ngài lại nghĩ ma lực chúng hỗn loạn?”
Lời của Thương Tu khiến cô thấy khó hiểu. Thân là một pháp sư bị cấm pháp, cô không thể kiểm tra được trạng thái ma lực của những quái thú này. Thương Tu chỉ là một người thường, chưa từng học phép thuật thì sao có thể xác định chính xác được?
Đối mặt với sự chất vấn của Tử Đế, Thương Tu bình tĩnh đáp: “Tôi suy luận.”
Sau đó vị học giả này lại đưa ra một góc nhìn mới: “Đầu tiên, tôi nghĩ những ma thú trên đảo không phải sinh vật tự nhiên, tất cả đều là sản phẩm nhân tạo.”
“Ma thú nhân tạo?!” Châm Kim, Tử Đế nhìn người đối diện, thấy nét ngạc nhiên trong mắt người kia.
Về phần Lam Tảo, gã rất bình tĩnh, có lẽ từng nghe lão đề cập nên cũng không kinh ngạc nhiều.
“Sao ông lại nghĩ như vậy?” Châm Kim hỏi.
Thương Tu chậm rãi:
“Kể từ lúc ở đây tôi đã giải phẫu rất nhiều ma thú, tôi thấy tuy có cấu tạo cơ thể ổn định, cơ quan phối hợp rất nhịp nhàng, nhưng nếu suy xét kỹ càng sẽ thấy sự thiếu tự nhiên của chúng.”
Tử Đế nhíu mày.
“Thiếu tự nhiên?”
“Đúng vậy.” Vị học giả gật đầu, ánh mắt thâm sâu: “Chúng thiếu mùi vị nhịp nhàng của sinh vật hoang dã. Chẳng lẽ ngài không nhận ra chúng giống những sinh vật được chắp vá sao?”
Tử Đế trầm ngâm đáp: “Tôi từng xử lý xác của một con gấu ngựa đuôi khỉ, một hung thú cấp Bạc chết dưới tay Châm Kim. Nó là một sinh vật thân gấu có cánh tay tinh tinh, bàn tay lại có bộ vuốt dài và bén nhọn.
Về cơ bản, nó trông giống sản phẩm lai tạo giữa tinh tinh, gấu ngựa và khỉ. Nhưng khung xương của nó vững vàng, kết cấu nội tạng hợp lý. Nó có tới hai quả tim, các cơ quan còn lại hoàn toàn đủ sức để hoạt động tốt vai trò trong cơ thể.
Khi còn là một pháp sư cấp thấp, trừ môn dược, tôi cũng nghiên cứu nhiều tài liệu về cấu tạo của sinh vật. Tuy mới thấy loại quái vật này lần đầu nhưng tôi nghĩ chúng có cấu tạo rất hoàn hảo, không giống như được chắp vá, chẳng giống dị tật, mà cũng không thừa thãi. Vậy sao lại mất tự nhiên?”
Châm Kim có chút nhột nhạt. Tử Đế nhắc đến gấu ngựa khiến cậu nhớ lúc tay mình đột biến. Khi đó hai tay đột nhiên mọc ra vuốt sắc, đâm nhện chúa chết ngọt rồi lại trở lại nguyên hình. Tựa như một bản năng khó hiểu, Châm Kim không nói cho Tử Đế biết.
“Em ấy nhắc việc này là để khéo léo ám chỉ thực lực của mình.” Châm Kim chợt hiểu ra một phần dụng ý.
Quả nhiên Lam Tảo nghe xong trợn mắt nhìn Châm Kim. Sau đó thật lòng tán dương: “Chủ nhân, ngài thật mạnh mẽ!”
“Tài năng của ngài khiến người đời tán thưởng, chiến tích của ngài sẽ được truyền tụng muôn đời.” Thương Tu cũng phụ họa, rồi lại nhìn qua Tử Đế.
“Cô nói không sai. Tôi cũng nghĩ cơ thể chúng là một sự phối hợp hoàn chỉnh.
Tôi không phải là pháp sư, chưa từng học dược, nhưng cũng đọc qua nhiều loại sách. Một số quyển kể về lịch sử lớn mạnh của một vài gia tộc. Những ngày đầu quật khởi là cuộc chiến với tự nhiên, lấy sức người thuần phục hoang dã, trong đó là những cuộc vây bắt giặc Gnoll (một loại người sói), dẹp nạn thú, thanh trừng sói hoang gần làng, diệt heo rừng bảo vệ đồng ruộng. Sách được người xưa biên soạn rất rõ ràng, có cả tranh minh họa mô tả tỉ mỉ và ghi chép cặn kẽ về hình dáng, tập tính, cách khắc chế cũng như xua đuổi từng loài rất cụ thể.
Chính vì từng đọc qua những sách này nên tôi có một số kiến thức về sinh thái. Qua thời gian dài cũng đúc kết ra được vài thứ, khi áp đặt vào đám quái thai trên đảo thì cảm thấy bất thường.
Động vật có sừng thường là loài ăn cỏ, sừng của chúng là vũ khí tự vệ.
Thú săn mồi lại thường có răng vuốt sắc nhọn, cơ hàm và tứ chi khỏe mạnh, cơ bắp của chúng thích hợp cho việc đột phát, nhất là gia tốc chạy ở khoảng cách ngắn. Chân phát triển đệm thịt hạn chế tiếng động khi tiếp cận con mồi.”
Nói đến đây Thương Tu chuyển hướng.
“Mấy ngày trước khi Hoàng Tảo xuất hiện, tại điểm thăm dò gần nhất, trên một gò núi thưa thớt cây cỏ, nhiệt độ se lạnh, chúng tôi bắt gặp một ma thú bậc Vàng.
Đó là một con hươu với chiếc sừng trắng hếu, tua tủa loạn xạ như nhành cây, trên lưng có đôi cánh trắng muốt khá lớn. Nó không phải loài ăn cỏ, nó ăn thịt.
Tôi thầm đặt cho nó cái tên hươu bay sừng trắng.
Dù nhìn thoáng, tôi vẫn cảm giác kết cấu sinh học của nó rất ổn định, có thể sống bình thường như bao loài.
Nhưng có một điều chắc chắn, nó rất mất tự nhiên.
Nghĩ mà xem, dù có đôi cánh không nhỏ, nhưng với khổ hình lớn, cùng lắm chỉ có thể lướt tà tà gần mặt đất. Sừng lợi cho phòng thủ, tấn công hiệu quả kém hơn vì rất vướng víu, cũng khó ẩn nấp trong bụi, hưởng quá trình săn thú.
Lại nói con gấu ngựa đuôi khỉ quý cô đề cập. Đuôi là vật giúp khỉ cân bằng, ổn định cơ thể khi chuyền giữa các cành cây. Nhưng với một con gấu ngựa thì có nhất thiết? Thể hình to, cân nặng lớn, cành nào chịu nổi? Hơn nữa mấy khi nó sẽ đu bám? Mọi người không cảm giác nó hơi thừa thãi?
Tiếp đến là bàn tay. Điểm khác biệt giữa chi của loài linh trưởng với các loài khác là ngón cái rất phát triển. Kết cấu này thuận cho việc cầm nắm nên tinh tinh rất giỏi việc chuyền cành. Thế nhưng nó lại ở trên cơ thể của gấu ngựa, cái loài vốn đã có bộ móng dài nhọn. Chẳng phải đang vẽ chuyện?
Đó chính là sự mất tự nhiên.”
Thấy mọi người suy tư. Thương Tu lại chậm rãi.
“Mục đích của muôn loài là tồn tại. Tự nhiên vốn khắc nghiệt, sống được ắt có những năng lực khiến người ta phải trầm trồ. Những khả năng này đến từ những dị biệt trên cơ thể chúng.
Chuột chũi có bộ móng to và cứng cáp, thể hình thích hợp để đào bới trong lòng đất. Chúng có khứu giác rất nhạy, nhưng thị lực lại cực kém. Mà nói đúng ra, chúng cũng chẳng cần thị lực, lòng đất lúc nào cũng tối, thấy hay không thấy cũng vậy.
Đó là một sinh vật tự nhiên tiêu biểu, ưu điểm và nhược điểm thống nhất với tập tính sống, có như vậy chúng tìm được vị trí thích hợp để sinh tồn.
Nhưng hãy nhìn những quái thú trên đảo này xem, chúng quá mạnh mẽ. Tuy có cấu tạo cơ thể hoàn chỉnh, nhưng bản thân chúng lại là tổ hợp của sự mâu thuẫn. Hơn nữa, chúng không có vai trò rõ ràng ngoài tự nhiên.
Con gấu ngựa kia không cần đuôi khỉ. Con hươu ăn thịt kia cũng không cần mớ xương rối trên đầu. Những vật đó là trở ngại, là vướng víu, là những thứ thừa thãi trên người chúng.”