Dịch: MinhQuis
Biên: Nhóm Cổ Chân Đau
***
Sáng sớm ngày thứ ba, Châm Kim tỉnh dậy.
Yên bình.
Dưới lưng không còn là sàn đá khô cứng nữa mà được phủ một lớp lá khô nên chất lượng giấc ngủ được cải thiện hẳn.
Là Tử Đế nhặt lá về lót lưng cho cậu.
Nghĩ đến vị hôn thê, Châm Kim lại thấy ấm lòng. Chỉ có điều Tử Đế không có ở đây.
Tối hôm qua cô đề nghị rút máu để kiểm tra xem độc tố có còn sót lại, nếu có khả năng thì sẽ thử phân tích tu vi, thế nên Châm Kim đồng ý.
“Đừng nói... Con bé thức cả đêm đấy nhé?” Châm Kim hơi chùng xuống, lòng dấy lên lo lắng.
Cậu tự tin rằng tuy đã ngủ, nhưng gió lay có động thì chắc chắn cậu sẽ phát hiện. Hơn nữa tấm cỏ khô trải bên cạnh vẫn còn phồng lên, không bị ép sát xuống như bên mình nên có thể khẳng định tối hôm qua Tử Đế không nằm đây ngủ.
Từ lúc đi vào đến giờ cô vẫn chưa bước ra.
Thế là Châm Kim ngồi dậy tiến vào bên trong.
Sâu trong động là bãi thử thuốc tạm thời của Tử Đế. Ba ngày Châm Kim chỉnh đốn, Tử Đế rất ít khi ra cửa, mà nếu có cũng chỉ quanh quẩn gần hang động. Phần lớn thời gian dùng để ngồi lỳ trong động nghịch thuốc.
Không ngoài dự kiến, khi bước vào, cảnh tượng đập vào mắt cậu là Tử Đế ngồi xếp bằng gần mấy cái lỗ. Những lỗ này to nhỏ đều có, bên trong hố to là các những bộ phận động vật đã qua xử lý như máu, xương, da, thịt các loại, hố nhỏ thì dùng đựng các loại thuốc với đủ sắc màu mùi vị, trông cứ như xưởng nhuộm.
“Ngài tỉnh rồi ạ?”
Nghe được tiếng bước chân, Tử Đế quay lại nhìn thoáng nhưng không đứng dậy. Tay vẫn liến thoắng pha trộn.
“Ngài thông cảm, em đang bận điều chế một loại thuốc.” Tử Đế lắc nhẹ ống thủy tinh trên tay, ngón cái vò vò thả xuống một loại nguyên liệu tựa như bột.
Ống nghiệm to cỡ ngón tay cái, dung dịch bên trong đỏ sậm, trông giống máu gấu. Đám bột kia sau khi thả vào thì hòa với dược liệu có sẵn rồi bám vào thành ống. Tử Đế chăm chú nhìn ống nghiệm, khi thì thêm bột, khi lại đổ máu. Cuối cùng dung dịch trong ống có vẻ được cân bằng. Không còn thứ gì bám vào thành ống nghiệm nữa. Đến lúc này Tử Đế mới thỏa mãn gật đầu, lấy nút gỗ bịt kín lại rồi đặt ống nghiệm lên giá.
Giá gỗ này cũng được làm từ cành khô, bên trong cơ hồ đầy ắp ống nghiệm.
Châm Kim nhìn mấy bình thuốc dã chiến này, thắc mắc hỏi:
“Vậy là em thức cả đêm để điều phối lọ thuốc đó đấy hả? Có đáng không?”
“Em cảm ơn sự lo lắng của ngài.” Tử Đế cười, rồi cô lại giải thích: “Nếu không sớm điều chế thì máu gấu sẽ mất tác dụng. Tất cả những thứ này đều là nguyên liệu tốt, tiếc là không đủ điều kiện để tận dụng. Máu cấp Bạc mà chỉ để pha thuốc thế này thì quá xa xỉ!”
Đại đa số nguyên liệu ma pháp đều có hạn sử dụng. Nếu quá hạn thì gần như mất hết giá trị.
Châm Kim khẽ gật đầu khích lệ Tử Đế:
“Khiến em phải vất vả rồi.”
Cậu vừa nói vừa nhìn những lọ thủy tinh.
Thật kỳ lạ.
Cảm giác những bình thủy tinh kia như đang mơ hồ tỏa vị ngọt, thật muốn uống máu gấu cho thỏa thích.
“Mình đói sao?” Châm Kim kìm nén cảm giác kỳ quái này lại.
Hai ngày nay tuy có cái bỏ bụng nhưng chưa được no căng một bữa. Tuy biết mình đang khỏe lại nhưng vẫn kìm chế không để ăn quá no, hại đường ruột.
“Vậy là đã tận dụng xong máu gấu. Tiếp đến là xử lý thịt.” Tử Đế liếm bờ môi khô khốc, làm việc ở trong động khiến mồ hôi đổ đầm đìa.
Tử Đế lấy một tảng thịt lớn từ trong hố, trên miếng thịt có phủ một lớp thuốc xanh vàng, tay kia thì lấy một ống thuốc nhỏ từ bao da ra rồi nhỏ giọt. Ống thuốc này không giống thủy tinh mà đen kịt tựa như gỗ thiết.
Lượng thuốc nhỏ xuống không nhiều, sau khi nhỏ thì nhanh chóng thẩm thấu, bốc lên một mùi cay nồng.
Xì xì xì...
Sau một chuỗi tiếng xì xèo nhỏ, miếng thịt vốn tươi rói trở nên khô quắt. Tử Đế lại xé vụn miếng khô kia, rồi lại dầm thành ruốc.
Mấy ngày nay ngoại trừ lương khô, Châm Kim ăn nhiều nhất là thứ ruốc thịt này.
Hai người không nhóm lửa, bài học xương máu mà bọn ong dạy còn tương đối ê ẩm. Hơn nữa trong hang động cũng không tiện, dễ gây ngộp thở hoặc trúng độc.
Ruốc thịt qua xử lý thế này tuy khó ăn nhưng vẫn đảm bảo dinh dưỡng và vệ sinh.
“Đây toàn là nguyên liệu tốt, nếu mà bán sẽ được rất nhiều tiền. Tiếc thật. Phải chi có một cái nồi nấu quặng thôi cũng được!”
Tử Đế vừa xử lý vừa lắc đầu tiếc hùi hụi.
Châm Kim cười cười, cậu không khuyên Tử Đế đi nghỉ mà ngồi cạnh hỏi:
“Ta có thể giúp em việc gì?”
Tử Đế cười: “Nếu ngài nói vậy em cũng không khách sáo đâu.”
Thế là Tử Đế lại đi xử lý mớ dược liệu, để Châm Kim hì hục làm ruốc.
Hai người chia nhau làm việc khiến hiệu suất nâng cao rõ rệt.
Trong lúc làm, Châm Kim còn lúng túng phát hiện một vài hố chứa cả chất bài tiết của cậu.
“Em có thể ước lượng tình trạng sức khỏe của ngài thông qua chúng.” - Tử Đế bình thản nói - “Tiếc rằng em vẫn chưa biết thực lực chân chính của ngài.”
“Vả lại em cũng muốn mô phỏng công thức những loại thuốc chữa thương cho ngài. Nếu có thể xác định chúng hữu dụng thì công thức sẽ rất có giá trị!”
“Tinh thần hăng say làm việc như vậy, mình có nên khen một tiếng không hổ là pháp sư không nhỉ?” Châm Kim vừa nghĩ vừa nói:
“Em làm tốt lắm. Vậy có thu được kết quả khả quan nào chưa?”
Tử Đế thở dài, biểu cảm không mấy vui vẻ:
“Khi ấy tình huống gấp gáp, những trình tự quan trọng em toàn làm theo bản năng. Thậm chí em còn không nhớ đã từng dùng những vị thuốc nào. Muốn tái hiện lại những loại thuốc đó gần như là không thể. Giờ chỉ có thể cố.
Nhưng cũng không phải không có thu hoạch. Em đã dùng máu gấu với khoáng thạch tạo ra hai loại thuốc, một loại gây cháy và một loại chống cháy.”
Châm Kim gật gật, sau khi xử lý hết đống thịt, cậu vỗ vai Tử Đế rồi đề nghị:
“Mình đi ăn cái đã.”
Hai người tụm lại dùng chút lương khô, ruốc thịt và nước. Nước ấm.
Mặc dù không thể nhóm lửa nhưng khoáng thạch dư sức làm ấm nước. Ở cái nơi rừng sâu nước độc như vậy, chút nước ấm đủ để an ủi tâm trạng, dòng nước trườn từ cổ xuống bụng, khiến cả linh hồn và thể xác như được ân cần thăm hỏi.
Trước mắt không thiếu đồ ăn nhưng lại không còn nhiều nước. Hai người rất tiết kiệm, chỉ uống vài ngụm.
Thế rồi Châm Kim bắt chuyện:
“Nói thêm một chút về em đi Tử Đế.”
Tử Đế gật đầu:
“Em là hôn thê của ngài. Đó là điều chắc chắn.”
“Vậy em là người của tộc nào? Lãnh địa ở đâu?”
Tử Đế cười khổ:
“Ngài đánh giá em hơi cao rồi. Em không phải quý tộc, chỉ là thương nhân trong một gia tộc chuyên về buôn bán.”
“Ồ?” Châm Kim hơi nhướng mày, câu trả lời có vẻ hơi ngoài dự đoán.
Đối tượng hôn thú của quý tộc hầu hết là quý tộc. Thậm chí một số nơi muốn bảo trì sự thuần khiết của dòng máu nên thường xuyên tổ chức hôn nhân cận huyết.
“Vậy em đã thức tỉnh một loại huyết mạch cao cấp nào đó?” Châm Kim lại hỏi.
Cũng là một loại khả năng.
Quý tộc tuy chỉ có một vợ. Nhưng tình nhân lại có cả một bồ, con riêng thường không ít. Nếu chỉ nhìn thì rất khó xác định mang dòng máu nào.
Lịch sử có rất nhiều giai thoại về những quý tộc nhỏ mang trên người dòng máu cao cấp tương đối thuần khiết, hay thậm chí một người bình thường lộ ra tiềm năng to lớn, đến khi điều tra nguồn gốc mới biết dòng họ có quan hệ với một quý tộc lâu đời.
Thường thì những người này sẽ được gia tộc lớn mời trở về gia tộc.
Thế nhưng Tử Đế lại phủ nhận:
“Lại khiến ngài thất vọng. Em không mang dòng máu đặc biệt. Thực tế thì đến cấp Sắt gần như là giới hạn xa nhất em có thể đến.
Em không phải quý tộc, tổ tiên cũng chẳng phải quý tộc. Cha của em là cựu hội trưởng của thương hội Tử Đằng. Em là trưởng hội đương nhiệm.”
“Thương hội Tử Đằng? Nghe quen quen nhỉ... Ồ, không lẽ là?”