Lập tức có một nhóm ba người đi tới, cầm đầu là một chiến sĩ, mở miệng hỏi: “Cô có quyển trục tổ đội?”
Vân Nhàn quơ quơ quyển trục trong tay: “Đúng, chính là nó.”
Chiến sĩ sắc mặt vui sướng hỏi: “Bán thế nào?”
“Đổi giày hoặc kĩ năng tốt.” Vân Nhàn trả lời.
Chiến sĩ lập tức lấy từ trong kho vật phẩm tùy thân ra một đôi giày, động tác hết sức sảng khoái. Tô Thần hứng thú bừng bừng thò qua xem, kết quả xem xong giới thiệu anh chỉ nghĩ muốn ném đôi giày lên mặt chiến sĩ...
“Giày Vải: Chế tạo từ vải bông. Sau khi mặc Nhanh Nhẹn +2.”
Trang bị tốt hay xấu có thể nhìn thuộc tính cộng thêm là ra. Giống như đôi giày có thuộc tính +2 này là loại bình thường nhất trên thị trường, thật sự không tốt lắm.
“Ở đây không nhận đồ rách nát.” Tô Thần lạnh lùng nói.
“Muốn đổi trang bị cực phẩm? Chỉ bằng một quyển trục tổ đội này?” Chiến sĩ trừng mắt hỏi lại.
“Cho anh ta xem lần trước cô dùng quyển trục tổ đội đổi được đôi giày như thế nào.” Tô Thần lười không muốn nói nhiều.
Vân Nhàn kéo cao pháp bào lên lộ ra đôi chân đang đi ủng Tinh Thiên, tiện thể triển lãm thuộc tính trang bị.
Đồng tử chiến sĩ co rút lại, ngoài miệng lại nói: “Người đổi đôi giày này chắc chắn là một tên ngốc, tôi cũng không thể ngu ngốc giống thế được.”
Cung tiễn thủ đứng sau chiến sĩ hai mắt tỏa sáng, vội vàng hướng lên phía trước truy hỏi: “Giày này bán không?”
“Hàng không bán.” Vân Nhàn bỏ pháp bào xuống, lười nhác nói: “Thuộc tính giày ít nhất là +5, dưới đó thì đừng nói chuyện nữa.”
Không bị lừa à...
Chiến sĩ nhíu mày, đau khổ suy tư.
“Cô có biết tôi là ai không?” Bỗng nhiên chiến sĩ thay đổi khí thế, dùng ngữ khí cao thâm khó đoán nói.
Tô Thần lẩm bẩm: “Sao trên đời này có nhiều ngu ngốc không biết chính mình là ai quá vậy?”
Vân Nhàn nói: “Lần trước có một người mang ý đồ dùng thủ đoạn uy hiếp tôi bán đồ cho hắn, hiện tại đã chết.”
Chiến sĩ: “... Không thể dùng những thứ khác đổi sao?” Vẫn chưa chịu hết hi vọng.
Tô Thần liếc liếc mắt, không thèm để ý nói: “Những trang bị khác tôi đều có rồi, chỉ thiếu mỗi giày.”
Chuông cảnh báo trong lòng chiến sĩ rung vang, nhìn nhầm rồi! Người có thể đeo lên một lúc năm món trang bị thì tuyệt đối không phải người chơi bình thường! Nghĩ tới biểu cảm khinh thường đối với trang bị kém của hai người này, anh ta thậm chí còn hoài nghi năm món trang bị người này gom được có khả năng đều là hàng cực phẩm.
“Xưng hô với hai vị thế nào đây?” Chiến sĩ cẩn thận dò hỏi.
“Gọi tôi Phụ Trợ là được.” Vân Nhàn nhàn nhạt nói.
“Mục Sư.” Sắc mặt Tô Thần không tốt nhìn chằm chằm chiến sĩ, giống như đang muốn nhớ kĩ mặt người này.
Một hàng ba người: “...”
“Xin lỗi vì đã quấy rầy hai người phát tài không cần để ý đến chúng tôi!” Chiến sĩ nói nhanh không kịp ngắt câu sau đó mang theo hai tiểu đồng bọn chạy như bay, mất hút không quay đầu lại cứ như mới vừa thấy quỷ vậy.
“Làm gì vậy?” Vân Nhàn buồn bực.
“Có lẽ là bị cắn rứt lương tâm?” Tô Thần bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói hươu nói vượn.
Vân Nhàn kệ anh, lẳng lặng chờ khách khác tới cửa.
- ------------------------------------
Ba người kia chạy một hơi thật xa, trong đó thuộc tính Nhanh Nhẹn của chiến sĩ thấp nhất nên chạy cuối cùng.
“Từ từ chờ đã!” Chiến sĩ giận dữ. Cái đám chết tiệt không có nghĩa khí này, chạy còn nhanh hơn thỏ thì thôi, đã thế còn ném mình lại sau cùng làm lá chắn thịt, quá đáng!
“Chạy mau lên! Đừng để bọn họ đuổi theo!” Cung tiễn thủ hét lớn.
Người còn lại đang chạy vội chạy vàng tự dưng cảm thấy có gì đó hơi sai sai, đột nhiên phanh gấp, cảm giác mình như đứa thiểu năng trí tuệ: “Trong thành Bạch Lạc được miễn sát thương mà, rất an toàn, tại sao chúng ta lại phải chạy?”
Bước chân cung tiễn thủ cũng cứng đờ, dừng lại theo, đau khổ suy ngẫm: “Đúng vậy... Vì sao lại phải chạy?”
Linh quang chợt lóe, cậu ta hợp tình hợp lý nói: “Không phải tại lão đại chạy trước hay sao?! Chúng ta đương nhiên cùng nhau hành động rồi!”
“Vậy vì sao lão đại muốn chạy?” Pháp sư duy nhất trong đội nghi ngờ.
Đúng lúc này chiến sĩ thở hồng hộc chạy đến: “Ném lại lão đại nhà mấy người để chạy trước! Cũng không biết đường quay lại nhặt nữa hả!”
“Tập trung chạy quá.” Cung tiễn thủ da mặt dày nói.
Chiến sĩ thật muốn đấm lão nhị nhà mình một trận.
Nhưng pháp sư vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc, hỏi vấn đề kia một lần nữa: “Sao lại phải chạy vậy?”
“Cậu không nghe hai người đó nói gì sao? Nữ bảo gọi mình là Phụ Trợ, nam bảo mình là Mục Sư!” Chiến sĩ nghĩ lại còn sợ: “Pháp sư tự xưng là Phụ Trợ, main tank tự xưng là Mục Sư, gặp tổ hợp này đương nhiên phải nhanh chóng chuồn mất!”
“Không nhất định là hai người Hổ Nữu nhắc đến mà.” Pháp sư nhắc nhở.
Chiến sĩ không tin: “Cậu cũng không xem trang bị của hai người đó sao, chức nghiệp phụ trợ bình thường có thể lăn lộn tốt như vậy? Hiện tại còn sót lại vài phụ trợ đều là người tốt số, mới vừa vào trò chơi đã được đoàn đội mạnh coi trọng.”
“Dù có là hai người đó thật cũng không cần chạy gấp như vậy mà.” Pháp sư ngẫm lại vừa nãy mình chạy như đứa thiểu năng đã cảm thấy thật mất mặt.
Chiến sĩ nói hợp tình hợp lý: “Vậy sao được! Lỡ như bị nhớ mặt thì làm sao bây giờ? Đương nhiên phải cố chạy được bao xa hay bấy nhiêu!”
Lúc này cung tiễn thủ mới yếu ớt nói: “Lão đại, có lẽ không còn kịp rồi... Người đàn ông kia vừa nãy nhìn chằm chằm anh thật lâu, em ngờ rằng anh ta đã nhớ kĩ anh rồi.”
Chiến sĩ ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, uể oải nói: “Lớn lên đẹp trai quả nhiên cũng là một cái tội.”
Cung tiễn thủ và pháp sư liếc nhìn nhau, trong mắt đều có sự bất đắc dĩ nói không nên lời. Lão đại nhà mình cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội quá tự tin vào giá trị nhan sắc bản thân...
- ----------------------------------
Bên kia, chẳng bao lâu sau Vân Nhàn đã dùng quyển trục tổ đội đổi được một đôi giày da Nhanh Nhẹn +3 Thể Chất +2.
Lại thêm một lúc nữa, thanh kiếm cũng có người dùng hồng dược đổi đi, chỉ còn độc hai món trang sức của Tô Thần lẻ loi lưu lại.
“Đám người không có kiến thức!” Tô Thần khó chịu, vật phẩm trang sức mà anh tỉ mỉ lựa chọn có thuộc tính không tồi vậy mà.
“Người muốn thì đổi không nổi, còn người đổi được đại khái cũng đã có trang bị cùng đẳng cấp rồi.” Vân Nhàn suy đoán.
Tô Thần buồn không muốn nói chuyện.
Lúc này lại có một pháp sư đi tới: “Trang sức này bán thế nào?”
Vân Nhàn ngây người, theo bản năng nói ra một cái tên: “Chu Huệ?”
“Là hai người à?!” Chu Huệ lúc nãy không chú ý đến mặt mũi chủ quán, bây giờ mới phát hiện ra là người quen.
“Không tồi, còn sống sao.” Phương thức chào hỏi của Tô Thần hết sức đặc biệt.
Chu Huệ cười khổ: “Nhờ may mắn mà thôi.”
“Cô đổi nghề thành pháp sư rồi?” Vân Nhàn nhìn pháp trượng cô ấy cầm, nhịn không không được hỏi.
“Ừm.” Chu Huệ nhẹ nhàng ứng tiếng: “Vừa lúc có một người hối hận vì chọn nghề pháp sư nên tôi đổi cung cho cô ấy lấy pháp trượng, mọi người đều vui mừng.”
“Vậy à...” Vân Nhàn cười gượng hai tiếng. Vì bọn họ vốn cũng chẳng quen thuộc lẫn nhau nên nói được hai câu thì không tìm được đề tài gì nói tiếp nữa.
Tô Thần đơn giản đẩy mạnh tiêu thụ: “Vật phẩm trang sức đổi lấy hồng dược lam dược hoặc quyển trục kĩ năng. Hay là cô có thứ gì tốt cứ lấy ra cũng được, giá cả thương lượng.”
Vân Nhàn thấy Tô Thần muốn bán đổ bán tháo phát điên luôn rồi, dù Chu Huệ còn sống có lẽ điều kiện cũng không quá tốt, không bỏ ra nổi cái giá quá lớn.
“Hai người lập thành một đội rồi?” Chu Huệ đột nhiên hỏi.
“Ừm.” Vân Nhàn ứng tiếng.
“Lăn lộn không tồi?” Chu Huệ hỏi tiếp.
“Cũng tàm tạm.” Vân Nhàn ra vẻ rụt rè.
“Có thể...” Nói được một nửa, cô ấy tỏ ra suy sụp lắc lắc đầu: “Thôi vậy.”
Tô Thần vẫn đang một lòng một dạ nhớ thương vụ mua bán của mình: “ Một món trang sức sáu bình hồng dược hoặc ba bình lam dược, rất có lời đó.”
Tô Thần đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị mặc cả tàn bạo, ai ngờ Chu Huệ vung tay, lấy ra liền một lúc mười bình hồng dược và năm bình lam dược, lưu loát nói: “Tôi mua hết.”
Tô Thần: “...”
Vân Nhàn: “...”
Hạnh phúc tới quá đột ngột, Tô Thần nhất thời ngơ ngác.
“Chỗ còn thừa tặng cho hai người làm thù lao. Có thể tồn tại bước ra khỏi phó bản tân thủ, lại thuận lợi lấy được điểm thuộc tính và vật phẩm ở đợt ba phải cảm ơn hai người nhiều.” Chu Huệ nói hết sức nghiêm túc.
Vân Nhàn nhướng mi: “Đổi tính rồi à?” Nếu cô nhớ không nhầm, lần đầu tiên gặp mặt cô nàng này há miệng là cầu ôm đùi, ngậm miệng là xin đại thần kéo. Còn hiện tại khí thế đã hoàn toàn khác biệt rồi.
“Sau khi hoàn thành phó bản tân thủ tôi đã gặp vài người, lại trải qua một ít việc.” Chu Huệ hít sâu một hơi.
“Có người đã nói với tôi, nếu cảm thấy trò chơi này quá mức tàn khốc, không thể tiếp thu được thì cứ trực tiếp chạy đến trước mặt quái để nó cào chết, giải thoát bản thân luôn, hoặc cứ coi như mình đã sớm chết rồi, chưa từng bắt đầu trò chơi sống lại này. Còn nếu đã biết trò chơi tàn khốc mà vẫn muốn sống đến cuối cùng thì phải chuẩn bị cho thật tốt, người không thể nhanh chóng thích ứng cuối cùng cũng sẽ bị trò chơi đào thải. Đây là một trò chơi sinh tồn, không liên lụy gì đến mặt đạo đức, tất cả mọi người làm hết mọi thứ, nỗ lực khiến bản thân mình sống sót, chỉ vậy mà thôi. Còn việc sau khi chiến thắng trở về hiện thực sẽ ra sao, đó là chuyện mà chỉ người thắng mới có thể lo lắng.”
Vân Nhàn sờ sờ cằm: “Mấy lời này nói thật hay, tôi có chút muốn gặp người nói chuyện rồi.”
Chu Huệ cười cười chua xót: “Hi vọng về sau có cơ hội gặp lại.” Nói xong cô ấy cầm trang sức rời đi.
“Sao vậy?” Vân Nhàn cảm thấy chẳng hiểu gì hết: “Nói cũng chưa nói cho rõ ràng, cứ thế mà đi mất rồi.”
Tô Thần cũng cảm thấy quái quái: “Lúc đầu tôi còn tưởng cô ta muốn nhập đội đấy, nhưng có lẽ là không phải. Cô ta có vẻ lăn lộn cũng không tồi, tùy tùy tiện tiện đã bỏ ra một đống hồng dược lam dược.”
“Mặc kệ đi, dù sao dược cũng vào tay rồi.” Vân Nhàn hủy bỏ quầy hàng.
Cô vừa đứng lên đã thấy cách đó không xa có hai người đang đi về phía mình. Một người trong đó vừa đi còn vừa thề thốt son sắt: “Mấy chuyện tôi nói đều là thật đó, hai người kia là người chơi lợi hại nhất mà tôi gặp kể từ khi vào trò chơi tới giờ! Nếu có thể nhờ cậy bọn họ thì nhất định không thành vấn đề!”
“Hi vọng vậy.” Người còn lại thở dài đầy phiền muộn, hiển nhiên cũng chẳng trông cậy vào lắm.
“Hôm nay là ngày mấy vậy...” Vân Nhàn lẩm bẩm tự hỏi. Cô nhìn thấy hai người đang đi về phía mình kia, một trong số đó rõ ràng là Hổ Nữu.
“Có chuyện gì?” Tô Thần dò hỏi Hổ Nữu.
Hổ Nữu lấy hết can đảm nói: “Tôi muốn nhờ hai người giúp một việc.”
“Không rảnh.” Tô Thần chưa nghe đã từ chối.
Hổ Nữu lập tức ý thức được cách nói chuyện của mình có vấn đề, biết sai mà sửa lời: “Thật ra là có việc muốn ủy thác, hi vọng hai người có thể nhận, thù lao vô cùng phong phú.”
Người phụ nữ đi cùng: “...”
“Thù lao là gì?” Quả nhiên Tô Thần đã có hứng thú.
“Chị Vân.” Hổ Nữu vội nhắc, ý bảo người đi cùng lên tiếng.
“Hai quyển trục kĩ năng.” Vừa nói người phụ nữ tầm trên dưới 30 tuổi được gọi là chị Vân vừa lấy quyển trục ra: “Một là kĩ năng buff bị động, trong một phạm vi nhất định sẽ +3 sát thương cơ bản cho đội mình. Một cái còn lại là kĩ năng triệu hồi, có thể triệu hồi nham quái.”