Hai mắt Vân Nhàn sáng lên, cực kì hứng thú. Nhưng để đảm bảo cô vẫn phải hỏi rõ ràng trước đã: “Ủy thác đâu? Nói nghe một chút thử xem.”
“Ngày mai người của Danh Nhân Các sẽ tiến hành xa luân chiến với chúng tôi ở đấu trường. Điều kiện ủy thác là gia nhập đội chúng tôi, giúp chúng tôi giành chiến thắng trong trận chiến này.” Chị Vân gằn từng tiếng một.
Hổ Nữu cười hì hì bổ sung: “Nói đơn giản chính là giúp chúng tôi đánh một trận. Rất dễ mà, đúng không?”
Chị Vân cười khổ, Danh Nhân Các có tổng cộng tám người, mỗi người đều là người chơi giỏi, nghe nói phó bản thứ hai thứ ba đều thông quan cả, nhận được không ít điểm thuộc tính. Hổ Nữu nói chỉ đánh một trận nghe rất dễ dàng, thực ra chính là đang nói dối...
Ai ngờ Vân Nhàn mang vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Danh Nhân Các là thứ gì?”
Hổ Nữu vừa định mở miệng, Tô Thần đã giành trước giải thích: “Để sinh tồn tốt trong trò chơi thì có không ít người chơi đã bắt đầu tìm kiếm những người có thực lực tương đương làm đồng bọn hợp tác. Nếu ở trong game võng du trước đây thì có thể gọi là bang hội, tuy quy mô bây giờ nhỏ hơn rất nhiều. Theo tôi được biết, Danh Nhân Các có thể xem như đoàn đội xuất hiện sớm nhất, bọn họ vốn đã quen biết từ trong hiện thực, phó bản tân thủ cũng chiến đấu cùng nhau nên có sẵn sự tin cậy lẫn nhau rồi. Hiện tại Danh Nhân Các có tám người, thực lực mỗi người đều không tầm thường, điểm thuộc tính lại cao, hơn nữa trong đội chức nghiệp gì cũng có, chú trọng phối hợp với nhau.”
Hóa ra người ta đã biết rõ tình huống... Hổ Nữu nhanh chóng ngậm miệng, không dám nói bậy.
“Không sai, chính là như thế.” Chị Vân hít sâu một hơi thừa nhận.
Tô Thần nhíu mày, cảm thấy có chút khó hiểu: “Theo tôi được biết thì đám người đó không có lợi sẽ không làm, vì sao lại xảy ra xung đột với mấy người?”
Cùng lúc đó Vân Nhàn cũng nhìn Hổ Nữu dò hỏi: “Hùng Ca đâu rồi? Sao cô lại đi cùng những người khác thế này?”
Nhắc đến Hùng Ca, Hổ Nữu lộ ra biểu cảm khó chịu: “Có người bỏ ra thù lao phong phú mời Hùng Ca nhập đội, anh ta không thèm do dự đã bỏ lại tôi đi mất, tốc độ nhanh đến mức tôi còn chưa kịp nói với anh ta đám người đó nổi tiếng hố người, lúc mời người chơi đơn lẻ nhập bọn thì nói kiểu này, khi vào phó bản lại nói kiểu khác. Nhưng anh ta đã ra đi sảng khoái như vậy tôi cũng chẳng thèm dây dưa nhiều, vì thế hai người tách nhau ra. Sau đó lúc vào phó bản một mình thì tôi gặp chị Vân, chị ấy dẫn dắt một đoàn đội tên là Hồng Nhan, thành viền gồm ba người đều là nữ, mọi người lăn lộn cũng rất được nên tôi cứ thế ở lại Hồng Nhan. Ai mà biết vừa mới gia nhập xong đã bị Danh Nhân Các khiêu khích, bởi vậy mới chạy đến xin hai người giúp đỡ.”
Hổ Nữu nhún nhún vai, ngữ khí lạnh nhạt: “Trở về thành Bạch Lạc được một thời gian rồi mà đến giờ tôi cũng chưa từng gặp lại Hùng Ca, tám chín phần mười đã ngã xuống rồi.”
Hơi chút vô ý sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục sao? Vân Nhàn âm thầm cảnh tỉnh chính mình.
“Ai đó có thể trả lời vấn đề của tôi không?” Tô Thần lạnh mặt hỏi.
“Tôi chỉ đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào.” Chị Vân rũ mắt, trầm giọng nói: “Trong phó bản thứ hai, đội của tôi may mắn lấy được hai quyển trục tổ đội, vừa đúng lúc Danh Nhân Các có nhu cầu nên hai bên làm giao dịch. Vốn tưởng rằng chuyện đến đây là kết thúc, ai ngờ phó bản trước chúng tôi lại ghép với Hổ Nữu và người của Danh Nhân Các.”
“Từ từ.” Vân Nhàn cảm thấy có chỗ không thích hợp: “Hồng Nhan có ba thành viên, lại ghép với Hổ Nữu và một người nữa, vậy là phó bản trước các cô có năm người?”
“Đúng vậy.” Chị Vân gật đầu thừa nhận.
Vân Nhàn: “...”
Hệ thống rốt cuộc ghép đội theo quy tắc gì? Chẳng lẽ không phải số lượng người chơi trong mỗi phó bản sẽ giống nhau sao? Sao có cảm giác ghép rất tùy tiện vậy!
“Tiếp tục đi.” Tô Thần bảo.
“Quá trình trong phó bản tôi lược qua, dù sao người của Danh Nhân Các chắc chắn Hồng Nhan có phương thức đặc biệt nào đó để kiếm được số lượng lớn quyển trục tổ đội.” Chị Vân lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Lúc trong phó bản mọi người còn hợp tác vui vẻ, kết quả vừa về thành Bạch Lạc, hắn tìm đủ đồng bọn rồi liền lộ đuôi cáo. Danh Nhân Các yêu cầu tôi giao người kia cho họ, nếu không họ sẽ tìm Hồng Nhan gây phiền phức. Trước không bàn đến suy đoán đó của bọn họ vớ vẩn đến mức nào, mà chỉ nói cô gái họ nhắm tới không hề muốn đến Danh Nhân Các! Giá trị vũ lực cao cũng không thể nào cưỡng ép người khác vào đội chứ! Sau đó không còn cách nào, lão đại Danh Nhân Các giao hẹn với tôi mọi người dùng thực lực quyết định thắng bại. Tất cả thành viên của Danh Nhân Các và Hồng Nhan cùng vào đấu trường tỉ thí, bọn tôi thắng họ sẽ không làm phiền nữa, còn họ thắng thì cô gái kia phải đồng ý gia nhập Danh Nhân Các.”
“Tỉ thí trong đấu trường xong mọi người sẽ chết sạch hả...” Vân Nhàn nhỏ giọng lẩm bẩm.
Chị Vân giải thích: “Hình thức xa luân chiến là tỉ thí một chọi một, khi một bên nhận sát thương chí mạnh thì máu sẽ bị cưỡng chế về 1 và lập tức bị đẩy khỏi sàn đấu.”
“Đối thủ có tám người mà các cô có bốn người chơi xa luân chiến, loại điều kiện như thế mà vẫn đáp ứng được, thật dũng cảm.” Tô Thần cảm thán.
Chị Vân cười khổ: “Chúng tôi căn bản không còn cách nào khác. Giải quyết mọi chuyện trong đấu trường so ra vẫn tốt hơn giải quyết trong phó bản, lỡ đâu người Danh Nhân Các thẹn quá hóa giận giết hết chúng tôi thì sao? Nhưng thực ra đối phương cũng không để ý chuyện chênh lệch nhân số, đồng ý cho chúng tôi tìm bốn người giúp đỡ. Có điều người ta vừa nghe đối thủ là Danh Nhân Các đã nhanh chóng từ chối, họ bảo những người kia đã thông quan phó bản thứ hai thứ ba, nhận được rất nhiều phần thưởng điểm thuộc tính, Hồng Nhan nhất định không địch lại. Thậm chí còn có người khuyên tôi cứ trực tiếp nhận thua đi cho rồi, không phải chỉ là nhường ra một thành viên thôi sao? Có gì to tát đâu, cũng chẳng bảo cô ấy đi chết. Nhưng tôi lại không muốn nhận thua.” Trong đôi mắt chị Vân hiện lên tia không cam tâm. Mùi vị bị ép buộc quá khó chịu, cô ấy không muốn khuất phục.
Danh Nhân Các, Vân Nhàn nhắc mãi cái tên này trong lòng. Còn ánh mắt Tô Thần thì trở nên thâm thúy, không biết đang tính toán điều gì.
Chị Vân hơi hơi thở dài, đã nói rõ ràng rồi mà hai người họ vẫn không chịu ra tay giúp đỡ sao? Trên đường đi Hổ Nữu nói hai người này lợi hại như thế nào, thật ra cô ấy cũng có vài phần tin tưởng. Sau khi gặp mặt lại nhìn trang bị tốt đẹp trên người Phụ Trợ, hi vọng trong lòng càng dâng cao hơn. Nhưng hiện giờ... Chị Vân cảm thấy bi thương, chẳng lẽ không có biện pháp nào, chỉ có thể ngồi chờ chết thôi ư!
“Này, tôi nói,“ Đợi nửa ngày mà Tô Thần vẫn chưa thấy đối phương tỏ vẻ gì, nhịn không được hỏi: “Cô cho cô ấy hai quyển trục làm thù lao, thế phần của tôi đâu?”
Trong nháy mắt chị Vân ngơ ngác như nghe không hiểu anh đang nói gì. Hổ Nữu lại yếu ớt nói: “Quyển trục nham quái cho Phụ Trợ, quyển trục buff cho anh nha!”
“Một main tank như tôi lấy buff để làm gì? Không có quyển trục nào dùng được cho người chơi cận chiến sao?” Tô Thần nhịn không được oán giận.
Chị Vân hơi do dự. Đối phương nghiêm túc thảo luận chuyện thù lao với mình chẳng lẽ là do đã nắm chắc thắng lợi? Nhưng anh ta biết rõ ràng thực lực của Danh Nhân Các không phải bình thường.
“Tôi muốn cả quyển trục nham quái với buff.” Vân Nhàn vừa nói vừa tà tà liếc mắt nhìn Tô Thần một cái: “Tùy tiện ném cho anh ta một quyển trục tấn công cận chiến là được, chúng tôi sẽ giúp cô thắng.”
Tô Thần: “...”
Cái gì gọi là tùy tiện ném cho anh một quyển trục tấn công cận chiến chứ!
“Tới đấu trường đi.” Chị Vân yêu cầu. Đây vốn nên là bước đầu tiên sau khi thuê người, thử thực lực của người được thuê, nhưng vì danh tiếng của Danh Nhân Các nên không có người nào chịu gia nhập với họ, việc đồng ý tham gia ngược lại lại trở thành chuyện quan trọng nhất.
“Được thôi.” Vân Nhàn dẫn đầu đi tuốt đằng trước.
“Thua trận sẽ không khóc nhè chứ?” Tô Thần cảm thấy không yên tâm lắm.
“Khóc nhè? Cậu sao?” Chị Vân bắt đầu thấy ngứa tay.
“Thế là tốt rồi, tôi tiện miệng hỏi thôi.” Tô Thần thoải mái tránh đường.
“Nếu không phải thành viên của Danh Nhân Các quá nhiều thì lão nương đây cần tìm người ngoài hỗ trợ chắc?!” Chị Vân tức giận, nghiến răng nói: “Chờ đấy, tôi lập tức đánh cho mấy người khóc luôn!”
“Chị Vân,“ Sau khi do dự một lúc, Hổ Nữu nhắc nhở: “Hai người này thật sự khó đối phó, chị phải cẩn thận.”
“Chị hiểu rõ.” Chị Vân thuận miệng nói.
Nhưng nói thì nói thế thôi, chị Vân ngẩng đầu ưỡn ngực tràn đầy tự tin bước vào cửa đấu trường, chốc lát sau mang gương mặt nhỏ trắng bệch, mồ hôi lạnh ròng ròng đi ra, hơn nữa hai chân còn mềm nhũn.
“Thêm một quyển trục tấn công cận chiến nữa, không thành vấn đề chứ?” Tô Thần xác nhận lại.
Chị Vân khó khăn cất tiếng, hai mắt tan rã: “Không thành vấn đề.” Dù là ai bị ngược đãi hai lần liên tiếp cũng sẽ có biểu tình hoảng hốt giống vậy.
“Được rồi, mai gặp lại.” Tô Thần vui vẻ nói lời tạm biệt.
Đợi đến lúc chỉ còn lại hai người chị Vân và Hổ Nữu, Hổ Nữu mới nhìn trời nói: “Em đã nhắc chị rồi mà.”
Chị Vân nghiến răng, thống khổ sửa lại cho đúng: “Em gái à, hai người này không gọi là khó đối phó, mà phải gọi là không phải tiêu chuẩn của con người, boss hình người! Em dùng từ quá uyển chuyển đó có được không?” Quả thực là muốn hố cô mà.
“Ồ...” Hổ Nữu ngoan ngoãn tiếp thu.
- -------------------------------------
Bên kia, Vân Nhàn vừa đi vừa nói chuyện phiếm: “Có suy nghĩ gì không?”
“Hẳn là không khác suy nghĩ của cô nhiều lắm.” Tô Thần trả lời.
“Danh Nhân Các cần quyển trục tổ đội số lượng lớn, mất nhiều công sức cũng phải có được cách thu thập quyển trục.” Vân Nhàn ngậm ý cười nói.
Tô Thần tiếp lời: “Hai lần thông quan, thuộc tính của các thành viên cũng là hạng nhất. Nhân số trong mỗi phó bản không cố định, một người trong Danh Nhân Các đi lẻ, lại còn ghép với đội Hồng Nhan.”
Tiếp theo hai người liếc mắt nhìn nhau, nói ra kết luận của mình.
“Bảy người tạo thành một đội lớn vào cùng phó bản, một người bị thừa ra chỉ có thể ghép đội ngẫu nhiên.”
“Có một người cùng lúc kí tên lên hai quyển trục tổ đội cho nên thành công tạo ra đội bảy người, còn một người bị bắt buộc thừa lại.”
Nói xong, hai người nhìn nhau cười. Tuy lời nói không giống nhau nhưng ý nghĩa tương tự.
Một quyển trục có thể cho bốn người tổ đội, hai quyển là tám người, phân biệt là hai nhóm nhỏ bốn người. Nhưng nếu có một người đồng thời kí lên hai quyển trục thì sao? Theo lý mà nói hắn ta vừa ở đội A lại vừa ở đội B, vậy rốt cuộc nên vào phó bản với đội nào?
Để đơn giản hơn thì có thể kí hiệu bằng chữ cái. ABCD một đội, DEFG một đội, theo như manh mối hiện có thì ABCDEFG vào cùng một phó bản, vì có sự ràng buộc bởi D nên hai đội bị trói lại với nhau.
Nhưng làm vậy cũng có chỗ không tốt, đội chỉ có bảy vị trí mà Danh Nhân Các lại có những tám người, sẽ có một người bị tách ra khỏi đội, bất đắc dĩ phải đi lẻ.
Suy xét đến độ khó của phó bản ngày càng tăng, đội bảy người sẽ dễ dàng thông quan hơn so với đội bốn người, mà sau khi thông quan còn có thưởng điểm thuộc tính nên đội bảy người càng chắc chắn hơn. Dưới tình huống đội bốn người không đủ để thông quan thì cách làm này thật sự là vô cùng thông minh.
Tô Thần nhếch khóe miệng, vui vẻ: “Thấy chỉ số thông minh của cô đang online là tôi yên tâm rồi.” Anh hẳn không cần sợ vô duyên vô cớ tuẫn tình mà chết nữa.
“Nghĩ đến rốt cuộc không cần giờ giờ phút phút cảnh giác đề phòng anh nữa, tôi lập tức cảm thấy nhẹ nhàng rất nhiều.” Vân Nhàn cảm khái.
“Trừ chuyện đó ra còn có phát hiện gì khác không?” Tô Thần thử thách tiểu đồng bọn.
“Đội Hồng Nhan có lẽ có bí mật gì đó. Chị Vân đưa quyển trục rất dứt khoát, nhìn qua không thấy có vẻ gì là không nỡ cả. Người chơi bình thường làm gì có sự quyết đoán đó?” Vân Nhàn nghiêm túc phân tích.
“Cử chỉ của Hổ Nữu cũng kì quái. Hồng Nhan đã sắp chìm xuồng đến nơi rồi mà cô ấy lại chọn gia nhập với họ, không hề có ý muốn nhanh chóng bỏ đi. Nhưng nghĩ lại cũng đúng thôi, chị Vân tìm chúng ta hỗ trợ đương nhiên không thể nào nói thật, ai biết có dẫn sói vào nhà hay không. Thành viên kia của Danh Nhân Các đại khái đã phát hiện ra điều gì đó, có cơ sở chắc chắn nên không tiếc trả giá khiêu khích họ. Lợi ích đủ lớn, đáng giá để mạo hiểm. Nếu tôi đoán không sai thì có lẽ là thiên phú của người chơi.” Tô Thần nhàn nhã phân tích: “Cho nên Danh Nhân Các nhất định phải có người đó nhập đội, nắm chặt tài nguyên trong lòng bàn tay.”
“Nhưng có biết cũng vô dụng thôi, bản thân người đó không muốn rời khỏi Hồng Nhan, chúng ta cũng không thể nào kề dao lên cổ ép cô ấy đổi ý.” Vân Nhàn lắc đầu thở dài: “Thôi, cứ làm lính đánh thuê vớt một món hời đi.”