Vô Hạn Thự Quang

Chương 22: Q.5 - Chương 22: Giờ phút này chỉ cần mỉm cười (2)




“Tối qua ngủ được không? Ngồi đi, đừng khách khí.”

Sở Hạo mỉm cười nhìn vào mắt bốn người trước mặt, bọn họ chính là thành viên Nam Mĩ châu đội, bao gồm đội trưởng, người khống chế tinh thần cùng hai gã cựu binh, số còn lại nghe nói đã chết hết khi gặp phải người xâm nhập.

Ngày hôm qua, sau khi đoàn xe hộ tống trở về, bốn thành viên Nam Mĩ châu đội đều bận tối mắt tối mũi dàn xếp cho đám dân chạy nạn, mãi tới tận đêm khuya họ mới trở lại phòng nghỉ mà Sở Hạo chuẩn bị. Vừa đặt mình xuống giường là cả bọn ‘bất tỉnh nhân sự’ đến tận trưa hôm sau. Đối với thành viên tiểu đội luân hồi đã được cường hoá kha khá thì việc như vậy cực hiếm, xem ra trạng thái tinh thần của bốn người này đã đạt cực hạn.

Đợi bọn họ hoàn toàn tỉnh táo, Sở Hào mời cả đám đến phòng mình ăn cơm. Mà đây chính là lần tiếp xúc thực sự đầu tiên giữa Bắc Băng châu đội và Nam Mĩ châu đội. Trong phòng chỉ toàn thành viên thế giới luân hồi chứ không hề có người ngoài.

Bốn người Nam Mĩ châu đội cũng không khách khí, vừa bước vào liền bắt đầu quan sát các thành viên của Bắc Băng châu đội. Thấy bộ dáng sống dở chết dở của Trương Hằng thì cả đám dường như chợt hiểu. Hai bên chủ khách ngồi xuống, đội trưởng Nam Mĩ châu đội- gã nam tử vận gián cổ lập tức lên tiếng: “Các vị cũng gặp phải người xâm nhập rồi à? Chắc hẳn hy sinh rất nhiều đội viên phải không?”

Sở Hạo bình tĩnh bảo trì nụ cười mỉm vốn có: “Đúng vậy, bọn tôi thiệt hại rất lớn, đặc biệt là hắn, vì giúp mọi người thoát đi an toàn mà thiếu chút nữa chết luôn tại trận, đến bây giờ vẫn toàn thân tê liệt, hầu như không thể cử động.”

Nam tử vận giáp nghe vậy không khỏi thở dài ảm đạm: “Đúng vậy, chúng tôi cũng hy sinh rất nhiều thành viên, bọn họ phải liều mạng mới yểm hộ được cho bốn người tôi thoát đi … Mà thôi, không nhắc chuyện đó nữa, người còn sống thì vẫn phải tiếp tục, haizz. Như vậy đi, với danh nghĩa đội trưởng Nam Mĩ châu đội, tôi xin hỏi đội trưởng và toàn thể thành viên của Bắc Băng châu đội, các vị có đồng ý liên minh với Nam Mĩ châu đội bọn tôi không. Chúng ta cùng nhau đối kháng với người xâm nhập.”

(Thật đúng là một người thành thật…)

Tất cả thành viên Bắc Băng châu đội tất nhiên đều đồng ý. Thực ra thì cả bọn chẳng hề lo bốn người kia có mang đến cho mình phiền phức gì hay không, mà là trong lòng đều không ngừng gào thét: “Sở Hạo… ngươi không nên bịp người ta quá, như vậy thật sự có chút không tốt đâu…”

Sở Hạo không hề hành động như đám đội viên Bắc Băng châu đội vẫn nghĩ là tung ra cả đống điều kiện hoặc là mở mồm nói láo gì đó, hắn nghiêm túc gật đầu: “Với danh nghĩa đội trưởng Bắc Băng châu đội, tôi chính thức đồng ý kết minh với các vị. Từ giờ cho đến khi bộ phim này chấm dứt, họng súng của chúng tôi tuyệt đối không nhắm vào Nam Mĩ châu đội, đây là lời thề danh dự của tôi.”

Nam tử vận giáp nhìn chăm chú vào hai mắt Sở Hạo, mãi lâu sau mới thoải mái cười to: “Ánh mắt của anh rất chân thành, tính tôi mặc dù thẳng tuột nhưng nhìn người thì chắc không nhầm đâu. Vậy đi, chúng ta kể từ giờ chính là đồng minh, như lời anh nói thì ít nhất trước khi bộ phim Pulse kết thúc, giữa chúng ta tuyệt đối không xả ra nội chiến.” Nói xong, nam tử vận giáp liền hục đầu vào ăn uống thả cửa. Mắt thấy vậy, ba gã đội viên còn lại cũng khẽ thở dài, không chút khách khí mà nhai nuốt tưng bừng.

Sở Hạo vừa chuyển thức ăn cho bọn họ vừa tò mò hỏi: “Các vị chẳng nhẽ không mang theo đồ ăn từ chỗ chủ vào đây sao? Nhìn tình trạng của các vị thì dường như đã rất lâu rồi không ăn uống gì.”

Nét mặt nam tử vận giáp hơi đỏ lên, hắn còn chưa kịp giả thích thì cô nàng xinh đẹp trong nhóm bọn họ đã lên tiếng: “Đội trưởng của chúng tôi thực ra đã yêu cầu mọi người mang theo thật nhiều đồ ăn cùng một số nhu yếu phẩm khác, nhưng mà hắn quá thật thà, hơn một tháng vừa rồi ngoài số chúng tôi tự sử dụng thì tất cả đều được phân cho nạn dân. Cho nên hiện tại trong người bọn tôi chẳng còn lại gì, cứ như vậy tay không tới đây, không đói phát điên mới là lạ.”

Sở hạo cười ha ha, bảo trì vẻ mặt thân thiết rót rượu cho bốn người. Bữa cơm này tuy rằng không quá phóng phú nhưng cũng đủ thịt đủ rau, ăn xong còn có hoa quả tráng miệng cùng một chai vang đỏ. Với tình trạng thế giới bây giờ, ngoại trừ mấy căn cứ bí mật của chính phủ thì chỉ có nơi này mới chuẩn bị được như vậy.

Đợi mọi người ăn xong, hai đội thoải mái bước vào phòng khách, mỗi người đều cầm một ly vang hoặc nước giải khát, cuộc nói chuyện giữa hai bên chính thức bắt đầu.

Gã nam tử vận giáp mở đầu trước: “Đầu tiên xin tự giới thiệu, tôi là Bailey, đội trưởng của Nam Mĩ châu đội, thuộc tính cường hoá là Năng lượng Thánh Quang, cùng với một số kỹ năng của Thánh kỵ sĩ. Đây là ba thành viên trong đội chúng tôi, bọn họ…”

Cô nàng mỹ nữ trong ba người đột nhiên hô lên: “Đội trưởng, chúng ta…”

Bailey lắc đầu: “Tôi hiểu, thuộc tính cường hoá đối với người của thế giới luân hồi tương đương với tính mạng thứ hai, nhưng mà tôi tin Sở Hạo, nếu như hắn đủ khả năng để trở thành trấn trưởng của nơi này thì hẳn mưu kế chiến lược đều hơn chúng ta rất nhiều. Mà thực ra tôi hoài nghi hắn là một trí giả. Đối với trí giả mà nói, việc thu thập tin tức luôn được đặt lên hàng đầu. Nói cho hắn biết thuộc tính cường hoá của chúng ta thì vào lúc mấu chốt, Sở Hạo sẽ chế định được kế hoạch hoàn hảo. Nếu đã kết minh, nếu đã tin tưởng sao không tin tưởng hoàn toàn?”

Ba người không khỏi than nhẹ rồi cũng chẳng ngăn cản Bailey nữa. Bailey thấy thế thì tiếp tục: “Ba thành viên của đội tôi, cô gái này là người khống chế tinh thần. Vị nam tử dáng vẻ hơi gầy là tay bắn tỉa tầm xa, Debby. Người cuối cùng vừa mới gia nhập không lâu, hắn tính cường hoá kỹ năng Trảm phách đao và thuộc tính Tử thần. Đúng rồi, hắn là người châu Á, Singapore, tên Lý Uyển. Cơ mà mới trải qua một bộ phim nên chỉ đổi được ‘tử thần’ sơ cấp, còn Trảm Phách đao thì chưa tới tay. Năng lực của hắn hiện giờ, ngoài khả năng nhìn thấy u linh và dùng cơ thể để tấn công chúng thì thực lực rất yếu.”

Đầu óc Sở Hạo vận chuyển cực nhanh nhằm tính toán chiến lực của bốn người Nam Mĩ châu đội, tiếp đó mới lên tiếng: “Nếu như các vị đã tin tưởng như thế thì có qua có lại, Bắc Băng châu đội chúng tôi cũng không có gì để giấu. Đầu tiên là tôi, đội trưởng Bắc Băng châu đội, Sở Hạo, thuộc tính cường hoá Arcanist cùng với một số ma pháp từ cấp 2 trở xuống. Đây là Ares, đã tham gia vài bộ phim, cường hoá Tử linh pháp sư, hiện đang sở hữu một vật triệu hồi có thực lực tương đương với cơ nhân toả tầng hai, ba. Người nằm trên giường là chủ lực tầm xa của đội tôi, Trương Hằng. Hắn cường hoá viên đạn thời gian cùng một vài kỹ xảo cung tiễn. Đây là nhân viên trinh sát, Tom, với khả năng của mình, hắn có thể lẻn vào bóng ảnh, rất khó phát hiện. Còn hai người kia thì vừa mới gia nhập, theo thứ tự là Ali và Ai Ersi.”

Bailey cẩn thận lắng nghe Sở Hạo giới thiệu, mãi lâu sau thì khẽ thở dài: “Xem ra tình trạng thương vong của các vị vô cùng nghiêm trọng, không ngờ chỉ còn lại ít chiến lực như vậy. Nhưng từ đó cũng có thể nhận ra, tư cách đội trưởng của anh xứng đáng hơn tôi… Là đội trưởng thì phải vì tập thể mà suy nghĩ, vậy mà tôi lại chăm chăm cường hoá cho chính mình, so với anh, tôi thật xấu hổ.”

Sở Hạo vẫn bình tĩnh như cũ, mỉm cười hỏi: “Hả? Sao lại nói vậy?”

Bailey tỏ vẻ nghiêm túc: “Từ sau Sáu đoàn đại chiến, Trung châu đội đánh vỡ nửa khối đại lục, thế giới luân hồi tiến vào đời thứ ba, điểm thưởng cùng chi tiết phụ tuyến đều tăng lên trên phạm vi lớn. Hơn nữa bây giờ còn xuất hiện những bộ phim với sự góp mặt của người xâm nhập. Các tiểu đội luân hồi phải có đội trưởng và ít nhất hai thành viên từng tham gia ba phim mới đụng độ người xâm nhập. Cho nên anh hẳn đã sống sót qua chừng bốn năm bộ. Bình quân mỗi bộ sẽ kiếm được 8k điểm và hai chi tiết B. Tổng cộng cũng phải 40k điểm và hai chi tiết A thậm chí là một cái cấp S. Thế nhưng anh lại chỉ cường hoá ma pháp cấp hai, hơn nữa thoạt nhìn thì cả đội không có đạo cụ cao cấp nào cả. Bởi vậy tôi đoán, phần lớn số điểm của anh đã được dồn cho người mới rồi phải không. Vậy mới nói, anh làm đội trưởng hợp cách hơn tôi.”

(…Sáu đoàn đại chiến, đời thứ ba, điểm thưởng và chi tiết phụ tuyến tăng mạnh… Rất nhiều tin tức!)

Nụ cười trên môi Sở Hạo không đổi: “Không sai, tôi đã trải qua sáu bộ phim, coi như là người thâm niên nhất trong đội. Điểm thưởng cũng thu được hơn 60k, cùng một chi tiết S, thế nhưng đáng tiếc là đội chúng tôi liên tục gặp chuyện ngoài ý muốn nên thiệt hại vô cùng nghiêm trọng. Có thể nói là lúc đụng độ người xâm nhập, chúng tôi thậm chí không có lực hoàn thủ. Cho nên tôi cảm thấy liệu có phải Chủ thần cho bọn tôi điểm và chi tiết ít hơn các đội khác hay không?”

Bailey tất nhiên không thể biết cái tên Sở Hạo trước mặt này đang bịp mình, hắn lập tức đáp: “Trải qua 6 bộ phim kinh dị, thu được 60k điểm cùng một chi tiết S, vậy thì không thấp đâu. Đội ngũ bọn tôi cũng tầm tầm đấy thôi. Qua một bộ phim thì trung bình mỗi người sẽ nhận 10k điểm. Dù sao thì chúng ta cũng không phải loại tiểu đội đặc biệt, cho nên điểm thưởng và chi tiết phụ tuyến thu được rất nhiều, có điều chiến lực lại hơi thấp.”

“Tiểu đội đặc biệt?” Sở Hạo lập tức nghe ra điểm quan trọng, lập tức hỏi.”

Bailey cười khổ: “Tôi cũng chưa từng gặp ai như vậy, chỉ là nghe đội trưởng của Thiên thần đội nói qua mà thôi. Mà thật ra thì những chuyện như Sáu đoàn đại chiến và luân hồi đời thứ ba đều là do gã đội trưởng Thiên thần đội và một vài nhóm khác kể lại đấy. Có nhiều cách nhìn khác nhau về tiểu đội đặc biệt. Tôi nghĩ các vị chắc cũng biết về sức mạnh của Cơ nhân toả cả rồi? Mở cơ nhân toả cấp càng cao thì kỹ năng cường hoá của bản thân càng được phát huy triệt để. Nhưng chân chính mạnh hay yếu kỳ thật còn phải xem vào ngươi đổi loại nào, cấp S thì tất nhiên phải cao hơn cấp D rồi. Đây là đúc kết xương máu được vô số tiểu đội luân hồi chứng minh.”

“Nhưng tất nhiên cũng có ngoại lệ, khi đội ngũ nào đó có tiềm lực tiến hoá mạnh mẽ thì chủ thần sẽ phán định nó là đặc biệt, điểm thưởng và chi tiết phụ tuyến bị hạn chế, lấy sống chết ra để tôi luyện các thành viên, kích thích bọn họ mau mở cơ nhân toả. Đội ngũ như vậy sẽ gặp khó khăn rất lớn vào giai đoạn đầu, thường là bị huỷ diệt ngay lúc đó. Cho nên tiểu đội đặc biệt như vậy được mệnh danh là tiểu đội Ác mộng. Ví dụ rõ ràng nhất là Trung châu đội, lúc vừa vào cũng bị vùi dập không thương tiếc. Nhưng một khi gắng gượng vượt qua được thì thực lực bạo phát sẽ vô cùng kinh khủng, đặc biệt là khi trong đội ngũ xuất hiện cường giả tứ giai. Đến lúc đó, bọn họ sẽ gieo rắc ác mộng lên những đội khác. Cho dù ngươi cường hoá thuộc tính cấp S mà đối phương chỉ có cấp D thì cũng sẽ bị nghiền nát ngay lập tức. Tóm lại, ác mộng đội tuy nhận được điểm thưởng ít hơn nhưng thực lực thì…”

“Khủng bố như một cơn ác mộng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.