Triệu Thánh Cư cao 1m72, 20 tuổi, cũng sắp 21, nghề nghiệp coi như cũng ổn định, chỉ được cái mã bề ngoài, còn tính cách thì phóng túng đến cực điểm, trai gái đều xơi, chỉ cần bản thân thích là được.
Bề ngoài nhìn vào chẳng phân biệt được trai hay gái.
Chí hướng cả đời: “Ăn chơi trát tán hết một đời, sau này vào chùa sám hối lại sau!”
Chiếc W cam đỏ chói lòa, chỉ cần phóng tầm mắt nhìn ra đường liền sẽ bị thu hút ngay lập tức, cô tăng tốc đạp mạnh ga chạy trên đường lớn, người ngồi trong xe nhàm chán gõ gõ tay lên vô lăng, môi mỏng đỏ tươi khẽ nhếch, đưa tay bật nút kéo tấm kính ngay tầm mắt bên phải xuống, nhìn thấy bản thân chạy hơi bị lố điểm dừng, Triệu Thánh Cư nhanh tay xoay xe quay trở lại, đạp phanh một cách mạnh mẽ như kẻ thích phá của.
Chiếc xe đậu ngay bên lề đường song song đối diện với trường phổ thông Thuần Niên CQ, là trường phổ thông chỉ có lứa trẻ con ông cháu cha mới được đặt chân vào, gia thế không to thì điểm trung bình môn phải trên 8 mới được vào, những cái khác không cần nói gì thêm.
Triệu Thánh Cư đưa tay tháo cái kiến râm xuống, đôi mắt hẹp dài ma mị mang ý cười, mái tóc nhộm màu xám khói được cắt tỉa ngắn như con trai, tay cô đẩy cánh cửa xe ra, chân mang giày thể thao half book màu trắng đơn giản, quần jeans đen chó táp nhiều chỗ ôm sát chân thon dài, lộ ra đường chân thẳng đẹp. Mặt một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, tay áo dài được săn lên đến gối tay, vạt áo dài phủ mông, phong cách đơn giản nhưng khoát lên người này lại không nhạt nhẽo chút nào, vừa thanh lịch lại mang chút quậy phá, bề ngoài cô lại bất nam bất nữ, còn không may lại rất rất đẹp, thu hút không ít ánh nhìn.
Thánh Cư nhìn đồng hồ bạc đeo trên tay, bên tai liền vang lên tiếng đồng hồ của nhà trường liên tục reo, âm thanh thánh thót vui tai, báo hiệu giờ tan học ca chiều đã tới, Thánh Cư cười cười, tìm kiếm bóng hình nhỏ nhắn xinh đẹp trong số học sinh đó, Trương Hiểu Bối nhìn số học sinh khổng lồ ở phía trước mà ngao ngán hít bụi. Cơn bực tức lúc nãy cố áp xuống giờ lại dâng cao!
Ra được tới cổng trường to lớn hiên ngang, Trương Hiểu Bối muốn hấp hối!
Nối gót các bạn nữ phía trước, có vài bạn nữ thầm thì chỉ chỉ gì đó: “Ngọc Ly, cậu nhìn kìa, ở bên đường đó...”
Bạn nữ Ngọc Ly kia nhìn theo hướng chỉ của bạn nọ, hít sâu một hơi: “Mỹ nam đó!”
Triệu Thánh Cư nhận thấy có vài người, không, càng ngày càng nhiều ánh mắt sáng quắt đánh ập tới, thì ra là các cô gái đáng yêu đó đang nhìn mình? Triệu Thánh Cư đứng bên đường nhìn các cô bật cười một tiếng, nụ cười như tỏa ra ánh nắng, hào quang phát huy hết cở, ánh mắt vẫn loay hoay tìm kiếm bóng dáng của tiểu Bối nhi.
“A a a a không biết đâu! Anh ấy cười với mình đó?”
“Hứ! Đồ mê trai!”
“Anh ấy nhìn xinh trai quá”
“Đẹp hơn cả con gái luôn đó!”
“Vẫn không so được với Boss!”
“Cậu kỳ quá! Boss thì so làm gì nữa? Nhưng mà, đại soái ca bên kia nhìn quyến rũ ghê... “
“Ừm, nếu Boss nhìn như trầm tĩnh dịu dàng thì bên kia là thứ yêu nghiệt rồi... A chết mất a~”
Hiểu Bối nhìn theo tầm mắt của các nàng, vừa nhìn liền cứng đờ, liếc nhìn lại các nàng đang không ngừng phát cuồng kia lắc đầu thương hại, tên đó là đồ dởm đấy!
Lại thấy bóng dáng của một nam sinh chậm rãi đi ngang qua mình, Trương Hiểu Bối đỏ mặt tía tai nhìn theo, rồi cười ma mãnh như nãy ra ý định ngu ngốc nào đó, đứng ở bên đường phía bên đây, đứng song song với cậu bạn kia cùng rất nhiều học sinh khác, thầm cầu nguyện cậu ta đứng ở đây lâu một chút, rồi vẫy tay gọi Thánh Cư qua.
Thánh Cư nhìn hai bên đường, cũng may con đường này giờ này vẫn còn ít xe và người đến tội nghiệp, vì đoạn đường này không thông với các công ty lao động hoặc siêu thị gì cả, đa số hiện tại đều là học sinh, nếu không, đi qua đường cũng là cả một vấn đề nan giải. Cô đưa tay vuốt cái mái tóc mềm mại xám tro lên để lộ vần trán trắng mịn không tì vết, vô ý lại mang chút gợi tình một lần nữa, chậm rãi đi qua, các bạn gái thuộc thành phần sắc nữ kia bắt đầu lập một fan CLB cho cô, chỉ cần cô vừa bước qua thì sẽ không có ngày về.
Trương Hiểu Bối lẩm bẩm: “Nhanh đi, nhanh đến đây với ta”
Thánh Cư mỉm cười đi tới: “Đi thôi”
Còn chưa đứng lại ngay ngắn thì đã bị một lực mạnh kéo tới, cổ áo Thánh Cư bị xách lên, gương mặt đẹp trai bị kéo tới, chụt...
Còn chưa có phản ứng kịp thì đã bị Hiểu Bối cường hôn, Thánh Cư có chút thẩn thờ...
Cô nhướng mày không động đậy gì cả, ánh mắt lia tới một đám học sinh đang trợn mắt há hốc, cô âm thầm đau khổ, rồi nhìn ra trong đó có một nam sinh đạt cấp soái ca thượng thừa nhìn tới, ánh mắt có chút bất ngờ, cô nhìn chằm chằm một hồi, đầu liền choáng váng, đây là đại boss của Thuần Niên đó! Không ngờ lại soái ngất trời như vậy!
Cô càng sợ hãi hơn, người ta là đại thiếu gia của tập đoàn Nam thị, Nam thị thì quá nổi trong giới giàu có rồi, điều quan trọng là, nghe đồn là cậu ta đang quen vơi Hiểu Bối! Ngoài cười nhưng trong không cười thủ thỉ: “Tiểu thư, chơi mặn vậy?”
“Nè... Buông được rồi đó, người ta đi rồi” Thánh Cư hàm hồ nói, cái môi bị ngưa ngứa, Hiểu Bối đang liếm môi cô!
Hiểu Bối có chút ngoài ý muốn rồi thẳng thừng nắm tay Thánh Cư đang đứng ở đó lôi xềnh xệch đi, nhìn theo bóng dáng cậu nam sinh kia tức giận nói: “Vỹ Thánh chết tiệt! Tôi không bao giờ thèm nhìn đến cậu nữa!”
Cậu nam sinh kia nghi hoặc quay đầu một chút rồi nhẹ nhàng cong môi, hài hước gật gật đầu ý nói là, tùy cậu, rồi tiếp tục cất bước đi.
Hiểu Bối mím môi đi băng băng qua đường lôi theo Thánh Cư, vừa đi vừa ấm ức nói: “Vỹ Thánh chết tiệt! Vỹ Thánh chết tiệt!”
Thánh Cư khuyên nhủ: “Đi chậm đi chậm, có chán đời cũng đừng lôi chị theo...”
“Duật, chị biết gì không!?” Hiểu Bối bực tức nói.
“... Biết gì trời!?” Thánh Cư bất lực trả lời.
“Chị không biết gì cả!”
“...”
“Chị không hiểu gì cả!”
“...” Thánh Cư nhìn chiếc xe đang lao tới về phía hai người, trực tiếp nắm tay kéo Hiểu Bối phóng như bay, dáng chạy nhìn rất đẹp mắt.
Đi đến xe rồi dừng lại, buông tay Hiểu Bối ra, đở trán nói: “Em muốn nói gì?”
Hiểu Bối ấm ức dậm chân bình bịch: “Vỹ Thánh không thích em!”
“Vậy trở về Đài Loan thôi?” Thánh Cư nhàn nhã dựa vào chiếc xe, nhìn đồng hồ trên tay, 16:09 rồi.
Hiểu Bối dậm chân giận dữ nói: “Em không về! Nếu không lôi Vỹ Thánh về được, em cũng không về! A a a a chị làm gì đó! Em muốn nói tiếp! Buông em ra!”
Thánh Cư không thông báo gì trước, trực tiếp bế thốc Hiểu Bối lên rồi quẳng vào trong xe, đẩy cửa xe vào một cái gầm, đi vòng lại qua bên kia ngồi ngay ngắn, đạp ga phóng đi.
Hiểu Bối không xù lông nữa, tủi thân ngồi co ro nhìn ra cửa kính xe, đau thương phát biểu cảm xúc:“Tại sao hiện tại Vỹ Thánh lại như thế? Em vì cậu ấy chuyển về đây, đồ khốn kiếp đó lại lạnh nhạt với em như vậy... Muốn khóc quá, NÈ! Chị không nghe em nói gì!?”