Triệu Thánh Cư là quản gia của Trương gia, cũng là bạn gái hờ của Đại tổng tài, Đại thiếu gia của Trương gia.
Nói bạn gái hờ là vì, mẹ hắn muốn có con dâu, nhưng hắn lại yêu công việc như mạng, yêu đương cái gì cho cam.
Cảm thấy cứ để mẫu thân đại nhân đau lòng như vậy cũng thật bất hiếu, nên mới nhờ cô làm bạn gái hờ của hắn.
Triệu Thánh Cư không giống những cô gái khác, vừa thấy hắn đã đã lắp bắp sợ hãi hay thẹn thùng đỏ mặt, hoặc chạy tới hỏi han, làm quen đeo bám day dẳng, muốn một bước lên mây làm phượng hoàng.
Hắn gật gù khen ngợi, như vậy sẽ bớt nhứt đầu hơn, lúc cần, Triệu Thánh Cư sẽ xuất hiện, lúc không cần, cô ta sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trước tầm mắt hắn.
Mẹ hắn lần đầu gặp con bé xinh đẹp lại hiếu động hoạt bát thì yêu thích không thôi, nói hắn nếu dám bắt nạt hay bỏ rơi Cư Cư của bà, bà sẽ gạt ngay tên của hắn ra khỏi gia phả ngay!
Lúc đó hắn cực kì oán hận nhìn cô, có cái gì tốt chứ!? Sao mẹ hắn lại yêu thích cô ta như vậy?
Mỗi lần nhìn gương mặt cười hớn ha hớn hở của cô cầm một sắp tiền đếm đếm, còn vỗ vỗ vai hắn nói cám ơn, hắn càng đau lòng thay mẹ hắn, cái tên này không như mẹ nghĩ đâu!
Hắn là đại gia, nên có thể nuôi một tên ăn không ngồi rồi như cô là chuyện bình thường. Mẹ hắn ở Đài Loan cùng em gái hắn, hắn chuyển về Trung Quốc bắt đầu xây dựng thế lực.
Còn cô vốn là sống tại Trung Quốc làm một tên ăn chơi trát tán, liền bị hắn đuổi về Đài Loan, an an phận phận làm một con dâu trên danh nghĩa, làm một quản gia trong đen tối.
Hiện tại Thánh Cư chạy xe đưa tiểu Bối nhi đang thất tình trở về nhà, điện thoại trong túi reo lên, cô nhìn nhìn rồi nhanh chóng bắt máy, ánh mắt nhìn con đường phía trước: “Way? Hiên nhi?”
“Duật! Bây giờ làm sao đây! Bây giờ làm sao đây! A a a buông An Vệ ra! Đệch mẹ! Đụng vào Vệ An ông cho mày tuyệt tử tuyệt tôn!”
Triệu Thánh Cư chán nản để điện thoại ra xa, một lúc lâu mới kê lại, nhỏ nhẹ hỏi: “Nói năng đàng hoàng chút coi!”
Đầu dây bên kia khóc lên: “Người ta đem tiền đến đập vào mặt An Vệ kìa!”
Triệu Thánh Cư hét lên: “Em nói cái gì hả!”
Trương Hiểu Bối đang bần thần, nghe cô gào lên liền bị dọa cho dựng cả lông tơ, xám mặt nhìn bà chị dâu hờ đang nộ khí xung thiên vỗ vô lăng bạch bạch.
Trong điện thoại: “Đến quầy bar Mr.Fx đi! Duật! Bọn nó muốn đánh An Vệ kìa! Má nó! Tao cứ cản đó thì sao? Bánh bèo vô dụng!”
Triệu Thánh Cư lạnh mặt lái xe sang một hướng khác, miệng tức giận nói: “Khốn kiếp!”
“Chị lái xe đi đâu vậy?” Trương Hiểu Bối tò mò hỏi.
“Đi đánh lộn!”
“... Nè, em không đi đâu đó!”
“Yên tâm, em ở ngoài thôi”
Chạy gần 10 phút thì tới, cũng may ở gần đó có đường tắc. Thánh Cư lại chạy bán mạng, bóp còi hết cở làm khủng bố cả đoạn đường. Chạy tới đâu lạng lách tới đó, chạy tới đâu người ta chửi cha tới đó.
Trương Hiểu Bối âm thầm niệm a di đà phật phù hộ độ trì cho cô có thể bình an về tới nhà.
Triệu Thánh Cư mở cửa ra, đập mạnh vào một cái rầm, Trương Hiểu Bối giật thót nhìn theo bóng dáng giận rung người của cô. Đột nhiên Thánh Cư xoay người đi đến gần chiếc xe, trổi tay khom người nói vọng vào bên trong: “Ngoan ngoãn ngồi ở đây cho chị”
Cô xoay người vừa gấp gáp chạy vừa gọi điện thoại: “Hiên nhi, nơi nào!?”
“Nhanh lên! Vừa vào liền thấy ngay đó, bọn nó...”
Cô chẳng kiêng nể gì xô mạnh hai cánh cửa đang khép chặt kia ra, ánh mắt loay hoay tìm kiếm xung quanh quán bar rộng lớn đầy hoa mĩ này, nhìn thấy một đám đông ở phía xa đang tụ lại, cô nhanh chóng chạy đến.
Một cô gái khoảng 20 tuổi, nói với một người đàn ông mặt áo vest đen kế bên: “Đánh thằng trai bao đó cho tôi!”
Dư Hiên cắn răng đứng che chắn lại cho An Vệ, quyết tâm cho dù có bị đánh chảy máu mũi cũng không từ.
Ba tên mặt áo vest đen lạnh lùng đi ra muốn đánh luôn cả Dư Hiên, một người trong đó không kiêng nể gì nắm lấy tay cô mạnh bạo vặt ra, Dư Hiên liền hét lên một tiếng đau đớn. An Vệ lạnh lùng nói: “Cô có thôi đi hay không!” Lo lắng nắm lấy tay tên kia đang vặn tay Dư Hiên, hắn đẩy mạnh ra.
Hắn tức giận nhìn Hạ Tử Khi nói: “Tôi đã làm theo lời cô! Rời xa hắn ta! Là hắn ta căn bản cứ đeo bám...”
Còn chưa kịp nói tiếp, Hạ Tử Khi đã đi đến mạnh mẽ giáng một tay mạnh bạo xuống má của An Vệ, lồng ngực cô kịch liệt rung rẩy: “Thằng trai bao như mày------” Cô dơ tay lên muốn giáng thêm một bạc tay vào má An Vệ, nhưng cánh tay đó không rơi xuống được mà dơ giữa không trung.
Triệu Thánh Cư một phát bắt được cười cười: “Thôi nào cưng, làm căng như vậy để làm gì?”
Hạ Tử Khi phẩn nộ nhìn sang cô: “Cậu là ai? Liên quan gì sao!?” Rồi lại khinh bỉ: “Chắc cũng không phải như loại kia đi?” Cô cười cười nhìn về phía An Vệ.
Triệu Thánh Cư buông tay cô ra, đứng chen giữa ba người áo đen, An Vệ và Dư Hiên. Cũng không để ý đến lời nói của cô ta, xoay đầu sờ sờ má An Vệ thương tiếc nói: “Vệ nhi, đau không?”
An Vệ có ánh mắt to tròn, lúc này lại có chút đỏ đỏ, hắn mỉm cười lắc đầu: “Em không sao”
“Mẹ nó! Duật! Anh nhìn đi! Thằng đó cũng vặn tay em! Còn đánh cả An Vệ như vậy đó! Anh quất hết bọn lắm tiền mà khinh người này cho em!!!!!” Dư Hiên uất ức ôm An Vệ gào lên.
Hạ Tử Khi chỉ tay vào mặt An Vệ, Triệu Thánh Cư nhíu mày gạt tay cô ra: “Nói chuyện thì lịch sự chút, ăn mặt xinh đẹp như vậy lại không biết cách cư xử sao? Tôi còn chưa nhắc đến lúc nãy cô đã đánh em ấy đâu!”
Hạ Tử Khi nhìn cái tên bất nam bất nữ ở phía đối diện, tức đến cắn môi, mắt đỏ hết lên: “Mày tránh ra! Mày cũng là loại như thằng đó có phải không? Hay mày cũng bao nó!?”
Triệu Thánh Cư đen mặt, cô có bao cũng bao gái, chứ không có bao trai đâu đờ phắt.
Người trong cả quán par đều tập trung ánh mắt vào bọn họ, đủ loại ánh mắt khó hiểu, xem trò vui. Hạ Tử Khi tức đỏ mặt, bực bội ra lệnh cho ba anh hiệp sĩ áo đen: “Đánh thằng đó!”
“Ai dám!” Một người đàng ông trầm giọng nói, tiếng nói có âm lượng không nhỏ. Chân hắn thì lại hai bước thành ba bước, cho thấy hắn đang rất gấp gáp. Theo sau là một người đàng ông mặt áo phông rộng tùy ý, tóc màu đỏ rượu vang, ánh mắt băng ngạo như sương nhìn về phía Triệu Thánh Cư.
Triệu Thánh Cư vẫn chưa phát hiện tới hắn, con mắt vẫn dán vào người đàn ông vừa lên tiếng, đi đến liền dứt khoát dơ lên nắm đấm vào mặt hắn, hắn vội né tránh, gằn từng tiếng: “Mày lại lên cơn điên cái gì!”
Triệu Thánh Cư chỉ tay vào An Vệ vẫn đang đứng lẳng lặng cuối đầu ở đó: “Mày xem đi, mày nói với tao thế nào!? Mẹ kiếp! Tại sao bây giờ Vệ nhi lại đến nơi phức tạp như vậy để làm?”
Cổ Phong Úy Lưu nhìn An Vệ, tức giận nhìn về phía Hạ Tử Khi: “Cô, đi ngay!”
Hạ Tử Khi muốn nói lại thôi, nước mắt đọng lại trên mắt, khổ sở nhìn hắn rồi nhìn An Vệ, trong lòng như đao cắm, máu chảy đầm đìa. Tại sao hắn lại yêu một thằng đàn ông như vậy? Tên đó có gì hơn cô? Cô cũng yêu hắn đến chết đi sống lại, rốt cuộc nhận lại được cái gì?
Cô hít một hơi sâu, cũng không muốn làm hắn mắt mặt, quay đầu bỏ đi.
Cô nhìn theo bóng dáng của cô gái đó, nhìn Hạ Tử Khi cô đơn lạc lõng quá, cảm thấy tội nghiệp cùng xót xa thay cô. Nhìn cô gái đó cũng đẹp lắm chứ, đẹp như một vị công chúa băng lãnh... Nhưng đáng tiếc, lại yêu nhầm trai cong.
Ánh mắt lia tới tên tóc đỏ vẫn đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt hắn cười như không cười.
Cô hít một hơi thật sâu, nắm tay lôi Dư Hiên đi, có ý đồ bỏ trốn.
Trương Ngật Sa lên tiếng: “Cô không đưa em tôi về, lại tính đi đâu?”
“Tôi xem xét tay cô này một chút, rồi sẽ ra ngay” Triệu Thánh Cư cứng ngắc nói.